[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

chương 220: đề cử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edited by Bà Còm in truyenwiki.com

Tiết Thần nhìn về phía Lâu Ánh Yên hỏi: “Chuyện này muội thấy thế nào?”

Nàng hỏi Lâu Ánh Yên như vậy chứng tỏ là đã có ý để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Thứ nhất, chuyện này mà gây lớn thì sẽ không tốt cho thanh danh của cả hai nhà, Ô thị sở dĩ làm như vậy vì muốn mượn tay Lâu gia trừng trị Cung di nương, hiện giờ không thực hiện được thì coi như chưa xảy ra chuyện không thể cứu vãn. Thứ hai, vẫn nên cho Giang Chi Đạo vị Nhữ Nam Vương này mặt mũi, người gây ra chuyện này dù sao cũng là mẫu thân của hắn, nếu vội vàng bắt hắn phải xử trí mẫu thân cũng chỉ gia tăng thù hận của hai nhà mà thôi, bất lợi với sự đoàn kết trong quan hệ thông gia.

Huống chi quan trọng nhất chính là, hai ngày này Tiết Thần cảm thấy nàng ở Nhữ Nam đã phát sinh quá nhiều sự kiện, trước mắt còn có chuyện khác còn quan trọng gấp trăm lần so với chuyện thư đính hôn này. Vụ án tư binh của Hoài Nam Vương tấn công Nhữ Nam vẫn còn đè nặng trên vai Giang Chi Đạo, hắn muốn xử trí vụ đó ổn thỏa cũng phải phí không ít công lực. Vì thế đối với việc nhỏ tranh đấu trong hậu trạch, Tiết Thần cảm thấy vẫn đừng nên nắm quá chặt thì tốt hơn. Huống chi, nàng cũng đã biết ý của Yên tỷ nhi muốn gì, nàng chỉ nghĩ nên đem sự tình hỏi cho rõ ràng, cũng không phải thật sự muốn đẩy Ô thị vào đường cùng. Nếu sau này Ô thị còn dám làm ra những chuyện lợi dụng Lâu gia, Lâu gia có rất nhiều cơ hội động thủ, không cần nóng lòng tuyệt giao ngay trong lúc này.

Yên tỷ nhi nhìn thoáng qua Giang Chi Đạo, trong mắt phu quân rõ ràng nhìn ra sự hối hận, bèn cúi đầu nói một câu: “Muội không có ý kiến gì, hết thảy xin nhờ đại tẩu làm chủ.”

Dù sao nàng chịu đựng Ô thị cũng không phải một ngày hai ngày, thật ra sớm đã thành thói quen. Huống chi, Lâu Ánh Yên tin tưởng, trải qua lần này đại tẩu ở Giang gia ra tay giáo huấn, Ô thị nhất định không dám lại chơi trò "ném đá giấu tay" với tức phụ nhi, rốt cuộc nàng có một đại tẩu thật lợi hại chống lưng đấy nhé.

Tiết Thần được câu trả lời của Yên tỷ nhi, liền gật đầu nói với Giang Chi Đạo: “Nếu đã như thế, chuyện này liền đến đây là dừng lại.”

Nói xong câu đó, Tiết Thần liền tính trở về phòng nghỉ ngơi một chút, rốt cuộc tối hôm qua tuy rằng miễn cưỡng ở trong phòng của Hạ Châu chợp mắt được một ít, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến sự việc đang diễn tiến nên không cách gì an tâm mà ngủ, hiện tại có thể nói là sức cùng lực kiệt.

Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm

Tiết Thần vừa xoay người thì thấy Cung di nương cứ thế mà sán lại gần, mỉm cười nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, sau đó mới không chút nào sợ hãi hỏi: “Ngài là Lâu gia Thiếu phu nhân sao?”

Tiết Thần không cảm thấy chán ghét nữ nhân trong khôn khéo mang theo sự thông minh thẳng thắn này, gật đầu chào: “Di nương khỏe, ta tên Tiết Thần, di nương kêu ta Thần tỷ nhi là được.”

Cung di nương cũng thực thưởng thức vị phu nhân vừa có thủ đoạn vừa rất quyết đoán này, thoáng do dự một chút rồi lôi kéo nhi tử Giang Ngũ Lang có chút thẹn thùng đến trước mặt Tiết Thần, cũng không e ngại trực tiếp đề cử: “Thiếu phu nhân, đây là Giang gia Ngũ công tử, năm nay mười bảy, vẫn luôn theo sau Vương gia làm việc, nhân phẩm đoan chính, điểm này Vương gia có thể chứng minh. Hắn làm việc cẩn thận, làm người ổn trọng, điểm này Vương gia cũng có thể chứng minh. Còn tướng mạo tuy không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đập vào mắt. Phiền toái Thiếu phu nhân nhớ kỹ bộ dạng của Ngũ Lang, trở về nhắc đến một chút cho Lão thái quân và Trưởng Công chúa, không cần cố tình nói ngọt. Chúng ta cũng biết, với chúng ta mà nói thì trèo không đến Tam cô nương, bởi vậy không dám lòng mang vọng tưởng. Chỉ muốn cho hai Lão nhân gia biết Ngũ Lang cũng không phải loại ăn chơi không có điểm nào tốt, nếu có người nào thích hợp, chỉ cần giới thiệu cho hắn một cô nương hiền huệ hiểu chuyện tay chân đầy đủ là cũng đủ lắm rồi.”

Tiết Thần thật là càng ngày càng cảm thấy Cung di nương này rất thông minh, biết xem xét thời thế, gặp người nào nói chuyện gì, điểm này đối với nữ nhân hậu trạch mà nói là rất khó tìm được. Nàng đưa mắt nhìn Giang Ngũ Lang đứng ở sau lưng mẫu thân có chút ngượng ngùng, bất quá lại cũng không hề có ý tránh đi. Tiết Thần nhìn mặt hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện bèn hỏi Cung di nương: “Không biết Ngũ Lang tên gọi là gì?”

Cung di nương không ngờ Thiếu phu nhân sẽ hỏi câu này, sững sờ một lúc lâu cũng chưa thể nói nên lời. Vẫn là Giang Ngũ Lang hồi phục phản ứng, ôm quyền trả lời Tiết Thần : “Hồi Thiếu phu nhân, thuộc hạ tên Giang Chi Minh, tự là Hoài Tín.”

Trong đầu Tiết Thần đã hoàn toàn nhớ ra -- Giang Hoài Tín, đời trước năm mười tám tuổi hắn lập công lớn trong trận chiến ở Trù Quan, đơn thương độc mã xâm nhập địch doanh chém đầu chủ soái của địch quân, tránh cho quân ta thêm vài trận giao chiến, không cần kéo dài trận chiến quá lâu đã khiến quân địch phải đầu hàng. Giang Hoài Tín được Hoàng Thượng đơn độc triệu kiến, sắc phong vị trí Bách hộ, ở trong số võ quan của kinh thành cũng chiếm được một chỗ đứng. Đúng là Giang Hoài Tín này rồi, xuất thân là thứ tử của thứ phòng, đã tranh được cho di nương của hắn một cái cáo mệnh . . .

Lúc trước Tiết Thần không nhớ ra Giang Ngũ Lang chính là Giang Hoài Tín kia, vốn dĩ đối với những chuyện này nàng cũng không quá để ý. Sở dĩ đời trước nàng biết nhiều hơn một chút về Lâu gia, chỉ vì rốt cuộc nàng cũng ở trong vòng huân quý của kinh thành, mà Lâu gia lại là phủ đệ nổi tiếng nhất. Còn về phía Giang gia thì chẳng có sức ảnh hưởng gì tới nàng, điều duy nhất khiến nàng nhớ được là Giang Hoài Tín này, đời trước hắn có thân phận thấp như vậy mà được Hoàng thượng thưởng thức, lúc đó đã nhấc lên một cơn sóng trào không nhỏ ở kinh thành.

Cuối cùng hắn thành thân với ai thì Tiết Thần cũng chẳng biết, nhưng vì nhớ lại vinh quanh hắn giành được ở đời trước, Tiết Thần liền biết đôi mẫu tử này trong tương lai nhất định không phải là nhân vật đơn giản. Hiện giờ hai người họ là "hổ lạc đồng bằng" bị Ô thị khi dễ, nhưng trong tương lai Cung di nương đi theo nhi tử nhập kinh, ai có thể nói cuộc sống của vị di nương này không tốt hơn của chủ mẫu Ô thị đây chứ?

Bất động thanh sắc gật đầu, Tiết Thần mỉm cười với Giang Hoài Tín khen: “Giang Ngũ công tử nhân phẩm như vậy, cho dù Cung di nương không nhờ ta cũng sẽ trở về nói rõ ràng cho Lão thái quân và Trưởng Công chúa, nhất định sẽ không làm nhục danh dự của Ngũ Lang.”

Giang Hoài Tín không ngờ được vị Thế tử phu nhân cao cao tại thượng này lại có thể nói chuyện khách khí như vậy đối với hai mẫu tử bọn họ, lập tức cảm kích đến cực điểm, chắp tay cúi gập người thi lễ với Tiết Thần. Hiện giờ Cung di nương nhìn Tiết Thần càng thêm thuận mắt.

Tiết Thần thật sự quá mệt mỏi chống đỡ hết nổi bèn nhất định cáo lui. Giang Chi Đạo đích thân đưa Tiết Thần và Hàn thị đến cửa thuỳ hoa, sau đó hắn mới xoay người đi vào đóng cửa đại sảnh, ở bên trong với Ô thị, Lâu Ánh Yên, còn có Cung di nương và Giang Ngũ Lang cùng nhau giải quyết sự kiện bị người ta tìm tới cửa này!

Đối với Giang Chi Đạo mà nói, chuyện này thật ra không chỉ dừng lại ở chỗ mẫu thân hồ đồ làm ra vụ giả mạo thư đính hôn, ngoài ra còn dính dáng đến vụ cấu kết với Hoài Nam Vương phủ Thái phi, làm thế nào có thể lén cho người lẻn vào giấu sau núi. Tuy rằng hắn đại khái hiểu biết một chút chiều hướng phát triển của sự tình, nhưng vẫn là có chút chi tiết chưa được minh bạch, mà những việc này không thể ở trước mặt người ngoài thẩm vấn mẫu thân của mình. Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, dĩ nhiên phải đóng cửa lại chất vấn mới được.

Suốt cả một ngày Ô thị đều bị nhi tử nhốt trong phòng khách, khóc nháo ăn vạ gì đó tất cả đều đã dùng qua nhưng lại không thể làm nhi tử nguôi giận, đành phải từng chút từng chút thành thật khai ra. Ô thị nói càng kỹ càng tỉ mỉ thì Giang Chi Đạo càng thêm kính sợ Tiết Thần, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, thầm hô to vạn hạnh! Nếu không nhờ Tiết Thần quá thông minh, thật sự để xảy ra loại chuyện như vậy trong cảnh nội của Nhữ Nam, đầu tiên Lâu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó, hắn cũng chỉ còn cách đầu nhập vào đảng của Nhị Hoàng tử và Hữu tướng, từ đấy đi vào con đường "thê ly tử tán, vạn kiếp bất phục".

Một phen hành động này của Tiết Thần không chỉ giúp chính nàng, bằng lương tâm mà nói thì Giang Chi Đạo phải công nhận Đại tẩu còn giúp chính hắn nữa.

Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm

Tiết Thần và Hàn thị về tới khách uyển ở đông sương phòng, Hàn thị vẫn có chút lo lắng hỏi Tiết Thần: “Chuyện của Hoài Nam Vương phủ chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ không nhúng tay? Cũng phải mang người về kinh thành giao cho Thế tử điều tra một phen mới đúng.”

Hạ Châu đẩy cửa ra để Tiết Thần và Hàn thị đi vào. Cảm xúc của mọi người, ngoại trừ Tiết Thần, rõ ràng đều lên rất cao. Hôm nay, Hạ Châu và Tô Uyển coi như lại một lần nữa kiến thức bản lĩnh của Thiếu phu nhân nhà mình, mà Hàn thị cũng như thế, lúc trước Hàn thị chỉ biết nương tử của Khánh ca nhi là người có khả năng, nhưng không ngờ được nàng còn rất cương quyết tàn nhẫn, xử trí sự việc vô cùng lão luyện hung tàn, lại khiến người bắt không được bất luận nhược điểm gì, tất cả đều là đối phương tự làm tự chịu. Phần tâm tư này quả thật không phải là người bình thường có thể sở hữu.

Bởi vậy lúc này Hàn thị hoàn toàn "tâm phục khẩu phục" Tiết Thần. Cho nên chuyện gì bà đều nguyện ý hỏi ý kiến Tiết Thần trước, sau đó mới tự ngẫm nghĩ.

Tiết Thần ngáp một cái thật to, xoay người nói với Hàn thị: “Chuyện này chúng ta không cần phải xen vào, Vương gia đương nhiên sẽ cho Lâu gia chúng ta một cái công đạo, sẽ không cứ để vấn đề như vậy không giải quyết. Huống chi, chuyện này để chúng ta nhúng tay vào không quá thích hợp, giao cho Vương gia điều tra một chút rồi thượng thư vào cung tố cáo mới có ý tứ.”

Hàn thị nhìn Tiết Thần, rũ mắt ngẫm nghĩ, sau đó mới hỏi: “Ý của con là, chuyện này không nhưng phải giải quyết mà còn muốn để Vương gia thượng thư khải tấu? Nhưng chuyện này . . . sẽ không nháo đến trên người chúng ta chứ? Rốt cuộc Hoài Nam Vương phi . . .”

Lời kế tiếp Hàn thị không nói ra, nhưng bà thật sự có điểm lo lắng, rốt cuộc Hoài Nam Vương phi đã bị thành như vậy, nếu thật truy cứu trách nhiệm thì cũng không biết có thể dẫn hỏa tới trên người Lâu gia hay không.

Tiết Thần đạm nhiên cười: “Không thượng thư không khải tấu thì làm thế nào trừng trị Hoài Nam Vương phủ? Dùng biện pháp này, cho dù khiến sự tình náo động ầm ĩ có dính đến Lâu gia cũng không có vấn đề gì. Lão thái quân đã nói có việc thì Lão nhân gia sẽ bọc hậu, là Lão nhân gia kêu chúng ta tận tình phát huy thì chúng ta còn khách khí làm chi? Giải quyết như vậy vừa lúc cũng khiến cho những kẻ ở trong bóng tối quan sát có thể hiểu được Lâu gia chúng ta không phải dễ chọc mà còn cho bọn chúng tỉnh ra, sau này nếu muốn tính kế chúng ta cũng phải ước chừng cân lượng chính mình.”

Những lời này vốn dĩ Tiết Thần không muốn nói ra, nhưng Hàn thị dù sao cũng tham dự vào chuyện này, lại là lần đầu tiên trải qua loại trường hợp lớn như vậy, có những lời này sẽ cho Hàn thị thêm can đảm không miên man suy nghĩ lung tung, bằng không một đường này Hàn thị sẽ không được yên tâm.

Hàn thị nghe Tiết Thần nói xong, tuy rằng vẫn còn có chút lo lắng nhưng ít nhất không bất an như lúc trước, gật đầu nói: “Con nói cũng đúng, nếu không cho người khác biết thủ đoạn của chúng ta, tương lai a miêu a cẩu gì cũng dám leo lên đầu chúng ta mà dẫm, chậu phân thối hoắc cũng dám hắt về hướng Lâu gia chúng ta. Đúng là phải cho đám chó con đó mở mắt ra.”

Càng nói, Hàn thị càng cảm thấy Tiết Thần nói đúng.

Hạ Châu và Tô Uyển đã trải giường xong xuôi cho Tiết Thần, lúc này nghe Hàn thị nói chuyện cũng tiến lên phụ họa: “Đúng đấy ạ, cái đám a miêu a cẩu dám tính kế Thiếu phu nhân chúng ta thì phải hung hăng giáo huấn một phen mới được.”

Thật ra đêm hôm qua ngay cả Hạ Châu và Tô Uyển cũng không biết người nằm trên giường không phải Thiếu phu nhân, các nàng vẫn như ngày thường trải giường nằm gần để trực đêm, bị thổi mê hương mãi cho đến buổi sáng hôm nay mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại đã thấy phu nhân tự mình tỉnh dậy sắp xếp giường đệm chỉnh tề, nhưng chăn bông lại không thấy đâu . . . Mãi đến lúc sau Nghiêm hộ vệ trở về thì các nàng mới biết được chân tướng, ở trong lòng đổ một đống mồ hôi lạnh.

Phu nhân của các nàng cũng quá lợi hại, lợi hại đến mức khiến cho người khác sợ hãi trong lòng phát lạnh. Bất quá, hai người hầu hạ Thiếu phu nhân thời gian dài như vậy, dĩ nhiên minh bạch tính nết của Tiết Thần từ trước đến nay đều ân oán thưởng phạt phân minh, người nào đối với phu nhân tốt thì nàng sẽ dốc túi tương trợ, người nào đối với nàng không tốt thì sẽ bị trả thù thảm thương, yêu hận rất rõ ràng như vậy. Thực hiển nhiên, người như vậy ở chung sẽ khiến ngươi vô cùng an tâm, chỉ cần ngươi không phản bội thì nàng có thể vĩnh viễn nạp ngươi ở dưới cánh chim, bảo vệ cho ngươi không chút cẩu thả, luôn bênh vực người mình không để cho ngươi chịu bất kỳ bất công nào, ở bên người nàng thì không có người nào có thể động đến ngươi dù chỉ một phân một hào. Hạ Châu và Tô Uyển chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên sinh ra ra một loại cảm giác tự hào, chỉ bởi vì hai người đi theo một Thiếu phu nhân như Tiết Thần.

Tiết Thần thật sự không thể chống nổi nữa, kêu hai nha hoàn ra gian ngoài hầu hạ bồi Hàn thị nói chuyện, còn mình thì lảo đảo bò lên nệm vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ ngon lành.

Truyện Chữ Hay