[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 217: ngoan quá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

"Tiểu Nhược — —" Mấy người Ô Tiền Thanh bước nhanh vào đại sảnh, thấy Ô Nhược ôm Đản Đản ngồi trên ghế thì mừng rỡ: "Tiểu Nhược, đúng là con rồi, thật tốt quá, con không sao rồi."

Ô Trúc cũng vui mừng đi lên ôm Ô Nhược: "Một tháng không thấy đệ làm chúng ta lo muốn chết."

Ô Nhược cũng ôm lại Ô Trúc: "Đại ca, đệ cũng rất lo lắng cho mọi người, thấy mọi người vẫn khỏe thì ta an tâm rồi."

"Nhị ca..." Ô Hi khóc đỏ cả mắt, đi đến bên cạnh Ô Nhược.

Ô Nhược xoa đầu nàng: "Ta không sao, mọi người đừng lo."

Quản Đồng ôm Đản Đản kiểm tra xem bé có bị thương ở đâu không, thấy bé không sao, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Đản Đản miệng bôi mật kêu: "Tổ mẫu, con nhớ người lắm."

Quản Đồng vui vẻ: "Ta cũng nhớ con lắm."

Ô Hi ghẹo Đản Đản: "Ta thì sao? Có nhớ ta không?"

"Nhớ."

"Ngoan quá." Ô Hi hôn lên khuôn mặt trắng nõn của bé.

Ô Nhược thấy Cức Hi, U Diệp và Dạ Ký cũng tới thì mời bọn họ ngồi: "Lúc đó các ngươi không có bị lũ cuốn đi sao?"

Ô Trúc nói: "Lúc đó chúng ta chưa kịp xuống thuyền, ngay khi lũ ào tới thì Tuyển Dực lập tức bật khiên phòng hộ trên thuyền nên chúng ta không sao, đệ thì sao, đệ bị cuốn đến đâu vậy? Tuyển Dực phái rất nhiều người đi tìm nhưng vẫn không thấy, làm chúng ta lo muốn chết."

"Chúng ta bị cuốn tới tầng chót, được một lão bà bà cứu." Ô Nhược nhìn Quỷ Bà sợ hãi đang trốn ở ngoài đại sảnh nhìn lén, vội đứng dậy dẫn người vào: "Cha, mẹ, đây là lão bà bà đã cứu con và Đản Đản, mọi người đều gọi bà ấy là Quỷ Bà."

Mọi người thấy khuôn mặt xấu xí của Quỷ Bà thì hơi sửng sốt.

Quỷ Bà cuống quít trốn ra sau lưng Ô Nhược, ló đầu ra cẩn thận đánh giá bọn họ.

Ô Trúc đi lên chân thành nói cảm tạ với bà: "Đa tạ Quỷ Bà đã cứu Tiểu Nhược và Đản Đản."

"A a a a..." Quỷ Bà sợ hãi phất tay kêu to, ý bảo hắn đừng đi tới.

Ô Trúc nghi hoặc nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược bất đắc dĩ cười: "Chắc là nàng sợ người lạ."

"Ra là vậy a." Ô Trúc lui trở về.

U Diệp dính chặt vào người hắn: "Tướng công, ta không sợ sinh con, chỉ sợ chúng ta không đủ thân thiết."

Ô Nhược giật giật khóe mắt, đẩy cái đầu đang tựa lên vai mình ra.

Quản Đồng ôm Đản Đản đi đến, mỉm cười dịu dàng với Quỷ Bà: "Quỷ Bà, đa tạ ngài đã cứu con trai và cháu của ta, nếu không nhờ ngài thì chúng ta đã không còn gặp lại chúng."

Quỷ Bà ngơ ngẩn nhìn nàng, đột nhiên vọt đến trước mặt Quản Đồng, điên cuồng la to: "A a a a..."

Ô Tiền Thanh vội đi qua ngăn lại, nhưng cũng không làm Quỷ Bà bị thương: "Tiểu Nhược, bà ấy bị sao vậy?"

"Con cũng không biết nữa, có thể là do nhìn thấy mẹ làm bà ấy nhớ đến con trai của mình." Ô Nhược vội đi lên trấn an Quỷ Bà: "Quỷ Bà, bà nhìn rõ người trước mắt lại đi, nàng là mẹ của ta, không phải con trai ngài."

"A a..." Quỷ Bà ngẩn người, ôm Quản Đồng khóc lớn.

Quản Đồng thấy bà như thế thì đau lòng, vội nói: "Các ngươi đừng khuyên bà nữa, để bà ôm một chút là được, bà sẽ không làm ta bị thương."

Ô Nhược thở dài bất đắc dĩ.

Cậu tưởng Quỷ Bà tỉnh táo lại, biết cậu không phải con của bà thì từ bỏ, ai ngờ nhìn thấy người khác tương tự con của bà thì lại bắt đầu ôm lấy khóc lớn không chịu buông.

Ô Tiền Thanh tò mò hỏi: "Mẹ con là nữ, sao bà lại nhìn mẹ con mà nhớ tới con trai được? Với lại con của bà đâu?"

Ô Nhược giải thích: "Con trai bà mất tích nhiều năm, chỉ cần nhìn thấy có người trông giống con trai mình thì bắt đầu kích động."

"Lúc bà nhìn thấy con cũng như này sao?"

"Đúng vậy."

"Con trai bà trông rất giống con sao?"

"Con chưa gặp qua con trai bà ấy bao giờ, không biết giống bao nhiêu phần trăm, nhưng rất nhiều người đều ngộ nhận con là con trai của bà ấy, ách, thật ra người mất tích cũng không phải con trai của bà, mà là con trai của đại ca bà, hơn nữa..." Ô Nhược cười nói: "Có chuyện này nói ra các ngươi chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, lúc con gặp đại ca của Quỷ Bà, con sắp cho rằng mình mình mới là con trai ruột của đại ca Quỷ Bà luôn đấy, con với hắn giống nhau đến chín phần."

Ô Hi kinh ngạc nói: "Giống đến vậy thật hả?"

"Ừ, ngoại trừ bộ râu ra thì giống nhau như đúc."

Ô Tiền Thanh nói: "Thế giới bao la, gặp được người giống mình thì cũng không có gì kỳ quái."

"Ách, Quỷ Bà vì sao lại muốn cởi y phục của ta?" Quản Đồng vội nắm chặt cổ áo lại, tránh cho Quỷ Bà cởϊ áσ mình ra.

"A a a..." Quỷ Bà nôn nóng kéo y phục của nàng ra.

Ô Nhược trực tiếp điểm huyệt ngủ của Quỷ Bà, ôm người về phòng, sau đó trở về nói: "Có thể là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ nên mới làm ra chuyện hoang đường như vậy."

Ô Hi tò mò hỏi: "Nhị ca, mặt của Quỷ Bà bị sao vậy?"

"Bị nắng làm cháy, ta có luyện chế thuốc mỡ cho bà nhưng bà không muốn dùng."

"Vì sao?"

"Ta không biết, Quỷ Bà không nói được, cũng không chịu viết chữ, rất khó hiểu ý bà muốn gì."

Ô Tiền Thanh cảm thấy Quỷ Bà rất đáng thương: "Tiểu Nhược, con dẫn bà đến tầng một là muốn chăm sóc bà sao?"

Ô Nhược gật đầu: "Vốn định để Quỷ Bà sống chung với đại ca của bà, nhưng đại ca và đại tẩu của bà lại không muốn, Quỷ Bà ở tầng mười tám thường bị người khác bắt nạt, nên muốn dẫn bà tới đây để sắp xếp chỗ ở."

Ô Tiền Thanh chấp nhận cách làm của cậu: "Vậy con thu dọn đồ đạc đi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính."

Ô Nhược rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt: "Cha, con muốn sắp xếp cho Quỷ Bà xong mới rời đi."

Bây giờ cậu còn đang nổi nóng, không muốn trở về cùng Hắc Tuyển Dực.

Mấy người Ô Tiền Thanh lập tức nhận ra có gì đó không đúng, hồi nãy khi tới đây, rõ ràng bọn họ có thấy Hắc Tuyển Dực đứng trước cửa, còn cả Hắc Tuyển Đường theo đến đây nhưng lại không đi vào nữa, với lại đáng lý khi tìm được người thân thì phải vui mừng theo người nhà rời khỏi khách điếm mà nhỉ? Cho dù có muốn sắp xếp chỗ ở cho Quỷ Bà thì rời khỏi Vọng Nguyệt Cư cũng có thể sắp xếp được mà.

Quản Đồng nói: "Chờ con sắp xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ đến đón con."

Đáy mắt Ô Nhược hiện lên tia kinh ngạc, với tính tình của Quản Đồng thì nàng phải là người đầu tiên khuyên cậu đi về chung chứ, sao lại thành người đầu tiên ủng hộ cậu ở đây vậy, Ô Hi lặng lẽ đi ra sau lưng Ô Nhược, nhỏ giọng nói: "Sau khi đến Tử Linh quốc, mẹ có chút là lạ, đột nhiên không thích Dực ca nữa, mỗi lần Dực ca đến thăm chúng ta, mẹ đều nói cơ thể không khỏe rồi trốn trong phòng không chịu ra ngoài gặp, hơn nữa mỗi lần nhắc đến Dực ca, mẹ đều đen mặt, giống như Dực ca là kẻ thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ của mẹ vậy."

Mới đầu mọi người còn tưởng cơ thể Quản Đồng không khỏe thật, sau đó thì phát hiện, chỉ cần Hắc Tuyển Dực đến phủ của Hắc Tuyển Đường thăm bọn họ, nàng liền nói cơ thể không thoải mái rồi về phòng nghỉ ngơi.

Ô Nhược: "..."

Còn có chuyện này nữa.

Quản Đồng không nghe thấy lời của Ô Hi, đánh giá nơi này rồi hỏi: "Qua đêm ở đây chắc tốn không ít ngân lượng đi? Con còn đủ ngân lượng không?"

"Đủ." Ô Nhược kêu Lão Hắc cầm ngân phiếu đưa cho Quản Đồng để nàng giữ, có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Quản Đồng biết cậu có không gian, có thể đặt rất nhiều thứ trong đó, hẳn là trước khi tới Tử Linh quốc cậu đã đổi thành ngân lượng hết, nên cũng không khách khí mà nhận ngân phiếu.

Lão Hắc cười nói: "Lão gia, lão phu nhân, ta đã phân phó hạ nhân đi mua đồ ăn, mọi người ở lại đây ăn cơm chiều rồi hẵng về."

Quản Đồng gật đầu.

Ô Hi kéo Ô Nhược qua một bên rồi hỏi: "Nhị ca, Dực ca làm cách nào tìm thấy các ngươi vậy?"

Ô Nhược nói ngắn gọn: "Trùng hợp gặp."

Ô Hi cười nói: "Chứng tỏ hai người có duyên với nhau đó, đúng rồi nhị ca, ca có biết Dực ca là Thái Tử của Tử Linh quốc không?"

Ô Nhược khẽ nhíu mày: "Hôm nay mới biết được."

Ô Hi hưng phấn nói: "Nhị ca, sau này ca chính là Thái Tử Phi đó."

Ô Nhược hỏi lại nàng: "Muội cảm thấy làm Thái Tử Phi tốt sao?"

Ô Hi nghiêm túc suy nghĩ: "Không tốt, nói không chừng sau này còn phải tranh sủng với phi tử khác."

Ô Trúc đi đến cốc đầu nàng: "Đừng nói mấy chuyện làm Tiểu Nhược không vui, Tiểu Nhược đừng nghe muội ấy nói bừa, ta đã hỏi Hắc Tuyển Dực rồi, cho dù hắn có là Thái Tử thì cũng chỉ có một mình đệ là bạn lữ, sẽ không cưới thêm người khác."

Ô Nhược cười mà không nói.

U Diệp ôm vai Ô Trúc, nói với Ô Nhược: "Ngươi yên tâm đi, người của Tử Linh quốc không thể một phu nhiều thê, cũng không thể một thê nhiều phu."

Ô Nhược nhìn hắn: "Hình như ngươi biết chút gì đó về Tử Linh quốc."

Cậu đến đây đã một tháng nhưng chưa từng nghe nói người Tử Linh quốc chỉ được một thê một phu.

U Diệp hỏi cậu: "Chắc ngươi cũng biết người Tử Linh quốc bị nguyền rủa đúng không?"

Ô Nhược gật đầu: "Có nghe qua, ta nghe nói người Tử Linh quốc không thể rời khỏi địa phận Tử Linh quốc, nếu không sẽ bị ánh nắng thiêu đốt."

"Đây là thật, nhưng chỉ mới có một nửa, một nửa còn lại chắc ngươi chưa biết, đó chính là người Tử Linh quốc chỉ có thể cưới hoặc gả cho một người, trừ khi nửa kia chết đi mới có thể tái giá, còn không sẽ bị hồn phi phách tán, lúc trước Tử Linh quốc có người từng cưới thêm một người, nhưng vừa hạ sính lễ xong liền chết trong nhà."

Ô Nhược: "..."

Cậu nhớ Hắc Tuyển Đường có nói, tộc của bọn họ chỉ có thể cưới một người, thì ra là vì bị nguyền rủa.

Ô Hi tò mò hỏi: "Đại tẩu, sao tẩu biết chuyện Tử Linh quốc bị nguyền rủa?"

Ô Trúc trợn trắng mắt với nàng: "Đại tẩu ở đâu ra."

U Diệp cười nói: "Nể tình tiểu nha đầu này gọi một tiếng đại tẩu, ta sẽ nói mấy chuyện mà ta biết cho các ngươi nghe, ta nghe nói hơn ngàn năm trước, Đế Quân và Đế Hậu của Tử Linh quốc yêu nhau đậm sâu, đột nhiên có một ngày, Đế Quân lại vì một nữ nhân khác mà gϊếŧ chết Đế Hậu, Đế Hậu trước khi chết đã dùng linh hồn của chính mình và chút linh lực còn sót lại, nguyền rủa Đế Quân Tử Linh quốc và người dân Tử Linh quốc, nguyền rủa cái gì thì các ngươi cũng biết rồi, ta không nói lại nữa."

Ô Hi mở to mắt: "Chỉ vậy thôi?"

"Ta cũng là nghe tiền bối Ma tộc nói qua, còn chân tướng thì chỉ có mỗi nhân tài hoàng tộc Tử Linh quốc mới rõ."

Ô Nhược không hiểu hỏi: "Cho dù Đế Hậu là thuật sư cửu giai, cũng không thể nào nguyền rủa toàn bộ người Tử Linh quốc đi?"

Nếu không có bản lĩnh thần thông quảng đại thì không thể nào nguyền rủa một quốc gia lớn như vậy.

Cức Hi cười lạnh: "Hoàng tộc Tử Linh quốc và Đế Hậu là hậu đại của tiên nhân, đương nhiên chuyện nguyền rủa một quốc gia là dễ như trở bàn tay, đáng tiếc các thế hệ sau càng lúc càng tuột dốc, người có thể thừa kế tiên lực ngày càng ít, nhưng nếu Tử Linh tộc có thể trở lại mặt đất thì vẫn có thể xưng bá thiên hạ như cũ, đánh chiếm Thiên Hành quốc và các quốc gia khác đơn giản như bóp chết một con kiến vậy."

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ Hay