[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 281: đùa thôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

U Diệp mang Ô Trúc bay đến phía sau Ô Bách.

"Tiểu Bách." Ô Trúc vui mừng kêu lên.

Ô Bách cũng đang tìm xem có người Ô gia hay không, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì xoay người lại, ngay khi thấy Ô Trúc thì hưng phấn nắm lấy cánh tay Ô Trúc: "Tứ ca, đúng là ca rồi, thật sự là ca a."

"Là ta." Ô Trúc vui vẻ cười nói: "Cha ta ở bên kia, muốn qua đó không?"

"Muốn, đệ cũng muốn gặp tam bá." Ô Bách buông tay hắn ra: "Tứ ca, ca là đi chung với mấy người tằng tổ phụ sao? Sau khi đệ rời Hoàng Đô thì không còn gặp bọn họ nữa, bây giờ qua một năm rồi, đệ cực kỳ nhớ bọn họ, không biết cha và tằng tổ phụ có khỏe không."

Ô Trúc ngừng cười.

Nói vậy tức là Ô Bách vẫn chưa biết chuyện Ô gia bị tru di.

"Đệ nghe nói lần tỷ thí này mời tất cả mọi người trên các quốc gia, nên đến đây để gặp lại mọi người, với tính tình của bọn họ, chắc chắn sẽ đến tham gia tỷ thí." Ô Bách càng nói càng hưng phấn: "Không biết gần đây bọn họ thế nào, cha..."

Nói tới đây, hắn cười khổ một tiếng: "Cha có trách lúc đó đệ đi không từ mà biệt hay không."

Ô Trúc cau mày: "Sau khi rời Hoàng Đô Thành, đệ đi đâu?"

"Đệ đi theo một đội thuật sư lịch luyện đến từ Thiên Hành quốc." Ô Bách mỉm cười: "Đi theo bọn họ, đệ học được rất nhiều thứ."

Ô Trúc cười: "Ta thấy đệ trưởng thành không ít, hẳn là đã thăng linh giai."

Ô Bách hưng phấn gật đầu: "Bây giờ đệ là thuật sư ngũ giai, lát nữa sẽ lên đài tỷ thí."

"Ta và cha ta cũng tham gia tỷ thí ngũ giai."

"Thật không? Vậy lát nữa chúng ta cùng lên."

Ô Trúc hỏi: "Đệ không đi cùng đội thuật sư của đệ sao?"

Ô Bách kể đơn giản chuyện của mình: "Đoạn thời gian trước đệ bị người Tử Linh quốc bắt đến thị trường nô ɭệ, nên bị tách khỏi bọn họ."

"Bị bắt đến thị trường nô ɭệ? Vậy đệ bây giờ..."

Ô Bách cười nói: "May mắn có người cứu đệ, nếu không bây giờ đã thành nô ɭệ của người khác rồi."

"Vậy thì tốt."

Ô Trúc dẫn Ô Bách đến trước mặt Ô Tiền Thanh.

Đáy mắt Ô Nhược hiện lên kinh ngạc, đại ca cậu tìm được Ô Bách rồi sao.

Ô Bách vui mừng ôm Ô Tiền Thanh: "Tam bá."

Ô Tiền Thanh không ngờ còn có thể gặp người thân khác, hốc mắt đỏ lên ôm Ô Bách: "Tiểu Bách, không ngờ có thể gặp lại con."

Quản Đồng và Ô Hi cũng hồng hốc mắt nhìn bọn họ.

Sau khi Ô Bách bình tĩnh lại, hỏi: "Tam bá, gần đây mọi người khỏe không?"

"Khỏe, tất nhiên khỏe rồi." Ô Tiền Thanh buông hắn ra, cẩn thận nhìn một vòng, cười nói: "Tiểu Bách trưởng thành rồi, cao hơn ta rồi, người cũng thành thục ổn trọng hơn nhiều."

Ô Bách cười ngại ngùng: "Tam bá, cha con bọn họ không tới cùng mọi người sao? Gần đây bọn họ thế nào?"

Nụ cười Ô Tiền Thanh hơi cứng đờ.

Ô Trúc lo lắng nói ra chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tỷ thí, liền cắt ngang: "Sắp đến giờ mở màn rồi, sau khi tỷ thí lại nói tiếp, thế nào?"

Ô Bách gật đầu: "Được."

Qua một chén trà nhỏ, người phụ trách kêu thuật sư ngũ giai chuẩn bị lên đài, sau đó bắt đầu thi đấu.

U Diệp đứng dưới đài còn khẩn trương hơn cả Ô Trúc, thấy Ô Trúc bị đánh thì sắc mặt âm trầm đáng sợ còn hơn phong ba bão tố, miệng cũng văng tục đều đều: "Cái thứ không biết sống chết, dám đánh người của bản tôn, chờ xuống đài bản tôn nhất định sẽ phế ngươi."

Dạ Ký, Cức Hi: "..."

Ô Nhược giật giật khóe mắt: "Đại tẩu, ngươi bình tĩnh một chút."

U Diệp hít sau, sau đó cười tà mị: "Đùa thôi."

Ô Nhược: "..."

"Cùng lắm ta phế mệnh căn của hắn là được."

Ô Nhược trừng hắn một cái: "Đại tẩu, hiếm khi Ma tộc cũng đến Tử Linh quốc, ngươi không định đi gặp sao?"

"Sau khi bọn họ thấy ta chắc chắn sẽ kêu ta trở về chủ trì đại cục, ngày nào cũng ngồi trên thượng vị lạnh băng, quá tẻ nhạt." U Diệp bóp mặt Tiểu Ô U: "Ở cùng phu quân và con trai thú vị hơn nhiều."

"Nói đến cái này làm ta nhớ tới một chuyện, lúc trước khi Dạ Ký nhìn thấy đại tẩu, sao lại không biết ngươi là Ma Đế, cũng không biết công chúa trông như thế nào, quá kỳ quái."

"Trước kia ra ngoài gặp người, ta đều mang mặt nạ, ít có ai thấy dung mạo thật của ta, mà Dạ Ký vì muốn có được Tam Thất Thạch nên mới vào quân đội Ma tộc, nhiều năm qua toàn đi ra ngoài kiếm công tích, đương nhiên không có cơ hội gặp U Nhiên." U Diệp nhìn thấy có người lại đánh Ô Trúc, bỗng chốc đen mặt: "Bản tôn nhất định diệt kẻ đã chạm vào y phục phu quân ta."

Ô Nhược: "..."

Tuy Ô Trúc và Ô Tiền Thanh cùng linh giai với đám người kia, ba người liên thủ với nhau cũng lợi hại hơn rất nhiều, nhưng đối với thiên tài tu luyện hay là người có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, bọn họ vẫn khó chống đỡ được, lúc trên đài còn hai trăm người, bọn họ bị đánh xuống lôi đài.

Mấy người Ô Nhược vội đi qua trị thương cho bọn họ.

Ô Hi nôn nóng hỏi: "Cha, mọi người không sao chứ?"

Ô Tiền Thanh cười nói: "Chúng ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, thoa thuốc là có thể hồi phục lại."

Ô Trúc cảm thán: "Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, tuy bị đánh rớt xuống đài nhưng cũng học được nhiều kinh nghiệm, cũng biết được các huyền thuật khác, cho dù không vào được hạng nhưng cũng đáng."

Hắn nhìn Ô Bách: "Tiểu Bách tiến bộ nhiều đấy, phản ứng nhanh, thi triển huyền thuật cũng thuần thục hơn, ta và cha đều hổ thẹn không bằng, có thể thấy một năm qua tích lũy không ít kinh nghiệm."

Ô Bách cười ngại ngùng: "Tứ ca quá khen."

Ô Trúc biết hắn sốt ruột, muốn biết tin tức của Ô Tiền Đồng, liền nói: "Chúng ta đến khu nghỉ ngơi trước nhé?"

"Được." Ô Bách cao hứng gật đầu: "Lúc nãy tỷ thí, ta có thấy vài người trong mười đại gia tộc ở Thiên Hành quốc, có Lăng gia, Vân gia, Yến gia, tiếc là không thấy Ô gia, có thể bọn họ đang tỷ thí ở chỗ khác."

Ô Trúc và Ô Tiền Thanh nhìn nhau.

Ô Nhược nói: "Ta còn muốn xem tỷ thí tiếp, sẽ không qua đó."

Là cậu phái Pi Pi đi gϊếŧ bọn Ô Tiền Đồng, nên cậu không muốn qua đó giả vờ như không biết gì với Ô Bách, thứ hai là cậu muốn ở lại nhìn huyền thuật trên khán đài, trộm huyền thuật của bọn họ.

U Diệp, Cức Hi và Dạ Ký cũng biết lát nữa Ô Tiền Thanh sẽ kể rõ mọi chuyện, vì không muốn thấy không khí bi thương nên cũng ở lại với Ô Nhược.

Mấy người Ô Tiền Thanh vừa đi, Đản Đản liền nói: "Cha, con đói bụng, con muốn đi khu mỹ thực ăn vặt."

Ô Nhược thả Đản Đản và Tiểu Tiểu xuống.

Tiểu Ô U cũng nói: "Con cũng muốn đi."

Tiểu Dạ Cức và Tiểu Tiểu cũng tỏ vẻ muốn đi.

Dạ Ký nói: "Bổn tọa và Cức Hi dẫn bọn nó đi khu mỹ thực."

Đản Đản lập tức từ chối: "Không cần."

Tiểu Ô U cũng nói theo: "Đúng vậy, không cần dẫn đi."

Tiểu Dạ Cức đạm thanh nói: "Người lớn đi theo rất mất tự nhiên."

Dạ Ký, Cức Hi: "..."

Ô Nhược nhíu mày: "Mấy người Dạ Ký sẽ không quản các con ăn gì hoặc là ăn bao nhiêu, vì sao không cho đi cùng?"

Tiểu Ô U nói: "Có người lớn ở đây sẽ quản thúc tụi con."

Ô Nhược: "..."

Đúng là vậy thật.

Nếu bọn họ đi cùng, chắc chắn sẽ không cho tụi nhỏ làm cái này làm cái kia.

U Diệp ôm con trai đến trước mặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm bé: "Các con giấu chúng ta làm cái gì đó đúng không?"

Tiểu Ô U lắc đầu.

U Diệp quay đầu hỏi Tiểu Tiểu: "Các con thật sự đi khu mỹ thực?"

Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu.

U Diệp đặt Tiểu Ô U xuống đất: "Đi đi."

Tiểu Ô U vui vẻ chạy về phía Đản Đản: "Chúng ta đi thôi."

Tiểu Dạ Cức ôm Tiểu Tiểu, Tiểu Ô U kéo Đản Đản chạy đến khu mỹ thực.

Bốn người lớn đứng tại chỗ nhìn nhau.

Ô Nhược bất đắc dĩ thở dài: "Kệ đi, để chúng nó đi chơi đi."

Có người của Hắc Tuyển Dực bảo hộ, cậu cũng khá yên tâm.

U Diệp thương tâm nói: "Con trai lúc còn nằm trong tã thì hành ta quá trời, bây giờ con trai lớn rồi thì không cần phụ thân nữa."

Dạ Ký liếc hắn một cái: "Ngươi có thể làm như trước kia."

U Diệp hừ nhẹ: "Ta không muốn bị con trai ghét bỏ."

Nửa canh giờ sau, tỷ thí thuật sư ngũ giai kết thúc, nghỉ ngơi khoảng một chén trà nhỏ thì bắt đầu tỷ thí thuật sư lục giai, trọng tài kêu các thuật sư lục giai lên đài.

U Diệp quay đầu nhìn sang bên phải: "Các ngươi có cảm ứng được gì không?"

Ô Nhược và Dạ Ký nhìn nhau gật đầu: "Đản Đản và Tiểu Tiểu vẫn còn ở sân tỷ thí."

Dạ Ký nói tiếp: "Hình như bọn nó đang đi về phía lôi đài."

U Diệp và Ô Nhược trầm mặc nhìn nhau, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ bọn nó muốn tham gia tỷ thí thuật sư?"

Ô Nhược: "..."

Cức Hi nói: "Chắc chắn là lên đài tỷ thí rồi. Lần trước bọn nó đi đấu võ đài bị Hắc Tuyển Dực phát hiện nên không cam lòng, lần này lén lút tự lên đài tiếp."

"Bọn nó quả thật lên lôi đài." Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên đằng sau bọn họ.

Ô Nhược nghe vậy, vội xoay người lại, thấy Hắc Tuyển Dực đeo da giả và Hắc Tuyển Đường đứng ở chỗ dành cho người nhà.

Cậu vui vẻ đi qua nắm tay Hắc Tuyển Dực: "Ngươi làm xong công vụ rồi."

Hắc Tuyển Đường khiếp sợ hỏi: "Đại ca vừa nói mấy đứa Đản Đản lên lôi đài?"

"Ừ." Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược đi đến chỗ lôi đài.

Ô Nhược vội hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Đi tìm đám Đản Đản."

U Diệp nghe thấy nên cũng cùng Dạ Ký đi theo.

Bọn họ đi vào bên kia lôi đài, Hắc Tuyển Dực nhìn vào thông đạo, thấy được một bóng người, khóe miệng cong lên.

Mấy người Ô Nhược nhìn theo tầm mắt y, đi vào thông đạo lôi đài, có một thuật sư mặc áo choàng đen, đầu trùm khăn đen, mang mặt nạ kim sắc, thân thể lắc trái lắc phải như cành liễu say rượu, ngã tới ngã lui đi về phía lôi đài, vài thuật sư đứng gần đó đều bị hắn dẫm mấy cái lên chân, suýt chút nữa đánh nhau, hên là người này xin lỗi rất nhiệt tình nên mới không làm ai tức giận, nhưng tướng đi vẫn lung lay như sắp té, dường như phần thân trên và thân dưới không khớp nhau. Lúc đi lên cầu thang trên lôi đài, hắn đi đặc biệt chậm, sau đó vịn vai người khác mới bình yên vô sự lên lôi đài, sau đó tung tăng nhảy nhót ở trung tâm lôi đài.

Ô Nhược nhìn cảnh này, quay đầu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Người kia..."

Cậu chỉ tên thuật sư liên tục đụng trúng vài người: "Cái người đội khăn trùm đầu, mang mặt nạ sẽ không phải là bọn Đản Đản cõng nhau xếp thành đấy chứ?"

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ Hay