[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 279: niêm phong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

Nửa nén hương sau, không còn hài tử nào lên đài.

Trọng tài tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.

Ô Tiền Thanh nhìn lên lôi đài: "Có rất nhiều đứa trẻ đang thi đấu, ta không nhìn thấy đám Đản Đản ở đâu."

Dạ Ký nói: "Có lẽ đã chạy đến trung tâm lôi đài."

Ô Trúc gật đầu: "Ở trung tâm lôi đài khó bị đánh rớt xuống đài."

Ô Nhược nhíu mày: "Sao ta lại cảm ứng được khoảng cách của bọn chúng càng lúc càng xa?"

U Diệp híp mắt nói: "Ta cũng vậy."

Phần lớn trên đài đều là mấy đứa bé mới tu luyện được một hai năm, tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ trong vòng chén trà nhỏ đã bị mấy đứa bé linh giai cao hơn đánh xuống lôi đài.

Người lớn đứng theo dõi trước khán đài cũng không đành lòng nhìn mấy đứa bé mới vài tuổi bị té lăn quay từ trên đài xuống, vội đón lấy đứa bé bị đánh xuống lôi đài, rồi thả bọn nó xuống đất để đi tìm người nhà.

Ô Hi bay trên không nhìn đám nhỏ bị đánh xuống đài khóc lớn thì không khỏi đau lòng: "Mấy đứa nhỏ này thật đáng thương, không biết tụi Ô U bị đánh xuống đài có khóc như vậy không."

U Diệp cong môi: "Dưới tình huống như này, tụi nó không khóc đâu, mà là càng đánh càng hăng ấy chứ."

"Cũng đúng, ngoại trừ Đản Đản thì ta chưa thấy tụi Ô U khóc bao giờ."

Thời gian trôi qua, người xem hài tử tỷ thí ngày càng ít, hầu hết đều cảm thấy tụi nhỏ đánh nhau không có kỹ xảo gì, mất hứng thú, số còn ở lại thì là người nhà của đứa nhỏ, hoặc là người muốn thu đệ tử, còn không thì là người cực kỳ rảnh rỗi và những người chuẩn bị tham gia tỷ thí nhất giai.

Rất nhiều đứa bé bị đánh bay xuống lôi đài, nửa canh giờ sau, trên đài chỉ còn lại đứa, đứng rải rác ở các góc, mấy người U Diệp vẫn không nhìn thấy tụi Đản Đản đâu.

Ô Hi nghi hoặc: "Lạ vậy, bọn Đản Đản đâu rồi? Chẳng lẽ bị đánh xuống đài rồi? Sao bị đánh xuống đài mà không tới tìm chúng ta?"

Ô Nhược nhìn về phía bên tay phải: "Hình như bọn nó đã rời khỏi đài thi đấu."

Ô Tiền Thanh sốt ruột nói: "Chẳng lẽ có người bắt bọn nó đi?"

Mọi người biến sắc, đang định đuổi theo thì có người cản đường Ô Nhược.

Ô Nhược thấy là thị vệ phụ trách âm thầm bảo hộ bọn nhỏ thì vội hỏi: "Bọn Đản Đản đi đâu rồi?"

Thị vệ giao tờ giấy trong tay cho cậu: "Đây là tờ giấy mà đại điện hạ viết cho ngài."

Ô Nhược mở tờ giấy ra, bên trên là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết: Cha, chúng con phụ sự hy sinh của mọi người rồi, bất hạnh bị đánh xuống lôi đài, dẫn đến tâm trạng cực kỳ uể oải, cần phải đến khu mỹ thực ăn một bữa no nê, yêu nhiều.

Ô Hi nôn nóng bay xuống: "Tụi Đản Đản viết gì thế?"

Ô Nhược giật giật khóe mắt, đưa tờ giấy cho nàng xem.

Mấy người Ô Tiền Thanh cũng bu lại xem.

U Diệp nghi hoặc: "Bị người đánh xuống đài? Sao có thể?"

Hắn đã quan sát thực lực của các đứa trẻ khác, phần lớn đều không mạnh bằng tụi Ô U.

Cức Hi cũng không tin con trai mình lại dễ dàng bị người ta đánh rớt đài như vậy, cho dù thực sự có chuyện này, nhưng Đản Đản hóa hình sớm hơn bọn nó đáng lẽ vẫn còn ở trên đài mới đúng.

Ô Trúc nói: "Chỉ cần bọn nhỏ vui là được, có đạt được hạng hay không cũng không sao cả."

U Diệp nói: "Đây không phải là vấn đề xếp hạng, ta chỉ tò mò vì sao bọn nó bị đánh xuống đài nhanh như vậy."

Ô Nhược nói với thị vệ: "Bảo vệ bọn nó cẩn thận."

"Vâng." Thị vệ xoay người rời đi.

Ô Tiền Thanh cười khẽ: "Trước đó Đản Đản còn la hét muốn tỷ thí, sau khi nhìn thấy mỹ thực liền quên bẵng tỷ thí luôn."

Quản Đồng che miệng mỉm cười: "Bọn nhỏ không còn ở đây nữa, chúng ta tiếp tục xem chứ?"

Cức Hi giật giật khóe miệng: "Quá nhàm chán, không xem nữa."

Ô Nhược gật đầu: "Được, chờ tối mai Tiểu Hi tỷ thí thì đến xem."

Quỷ Bà nói: "Ta muốn ở lại đi dạo, sẽ về trễ một chút."

Quản Đồng dặn dò: "Vậy ngài nhớ chú ý canh giờ, đừng để bị ánh nắng chiếu vào."

"Được."

Cức Hi bay ra xa mấy trượng, không thấy Dạ Ký đâu thì bay trở về, Dạ Ký vẫn đứng tại chỗ nhìn lôi đài: "Dạ Ký, đi thôi."

Dạ Ký nghe tiếng, xoay người bay đến bên cạnh Cức Hi: "Trên lôi đài có vài đứa nhỏ biểu hiện rất kỳ quái."

Cức Hi chậm chạp hỏi: "Kỳ quái thế nào?"

"Bọn nó khoảng tuổi, mặt lạnh nhạt vô tình, giống như là tử sĩ đã thông qua huấn luyện, lúc bắt đầu lên đài, bọn nó như đang tìm gì đó trong đám người, từ đầu đến cuối rất ít khi ra tay, nhưng vừa ra tay đã nhẹ nhàng đánh hạ mấy đứa nhỏ tam giai, chứng tỏ bọn nó đã tứ giai trở lên, nhưng cuối cùng bọn nó lại tự nhảy xuống đài, bỏ quyền tỷ thí."

Cức Hi thong thả nói: "Đúng là rất kỳ quái, nhưng thế thì sao?"

Dạ Ký không nói gì.

U Diệp đi dưới đất nói: "Ta cũng có chú ý thấy, mấy đứa nó có chút cổ quái, giống như lên đài để gϊếŧ người vậy, cả người toàn lệ khí."

U Diệp đạm thanh nói: "Có lẽ là muốn nhân cơ hội gϊếŧ ai đó."

Ô Hi hô nhỏ: "Mấy đứa bé lên đài đều dưới tuổi, ai lại tàn nhẫn ra tay với trẻ con như vậy?"

Ô Nhược cau chặt mày.

Tự dưng cảm thấy những người đó là nhắm vào tụi Đản Đản, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là Thánh Tử đã xuất hiện, cậu không thể không đề phòng.

Đột nhiên Cức Hi nghiêng người, rơi từ không trung xuống, may mắn Dạ Ký nhanh tay tiếp được hắn, khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên nôn nóng: "Tiểu Hi?"

Cức Hi đã hôn mê.

Ô Nhược vội đi lên kiểm tra cho Cức Hi, nhưng vẫn không phát hiện ra có gì bất thường.

Quản Đồng lo lắng nói: "Tiểu Hi thế nào rồi?"

Những người khác cũng quan tâm hỏi.

Ô Nhược nhíu mày: "Thân thể vẫn bình thường, không có cái gì kỳ lạ, rất có thể là do Cức Hi bỗng nhiên trở về dạng người lớn, dẫn đến thân thể suy yếu nên mới ngất xỉu."

U Diệp nói: "Nếu thật là vậy, thì hôm qua biến về thành người lớn đã có biểu hiện khác thường rồi, không thể nào ngươi lại không khám ra bệnh của hắn được."

Ô Nhược thở dài: "Cũng có thể là ta y thuật không đủ cao, chúng ta đem Cức Hi về cung đi, tìm thái y đến kiểm tra."

"Được." Dạ Ký tức tốc bế Cức Hi lên.

Ô Nhược đưa lệnh bài của cậu cho Dạ Ký: "Ngươi bay khá nhanh, nên ngươi dẫn Cức Hi tìm thái y trước đi."

"Đa tạ." Dạ Ký nhận lệnh bài, ôm Cức Hi rời đi.

Quản Đồng lo lắng: "Hy vọng Tiểu Hi không sao."

U Diệp nói: "Chúng ta cũng cùng về cung đi."

Mọi người trở lại hoàng cung, tất cả các y sư đều chẩn bệnh cho Cức Hi một lần, nhưng đều không thấy vấn đề gì, may mắn là Cức Hi tỉnh lại rất nhanh.

Dạ Ký vội hỏi: "Tiểu Hi, ngươi tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu gì không?"

Cức Hi mờ mịt nhìn Dạ Ký như thể không quen hắn.

"Tiểu Hi?" Dạ Ký vẫy vẫy tay trước mắt hắn.

Cức Hi lấy lại tinh thần, khôi phục thần thái cao ngạo trước kia, trừng Dạ Ký: "Ngươi đang làm gì đó?"

Ô Nhược nói: "Cức Hi, ngươi còn nhớ lúc nãy ngươi té xỉu không?"

Cức Hi sửng sốt, lắc đầu: "Không nhớ rõ lắm."

"Vậy ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không có." Cức Hi cảm thận tình trạng thân thể mình: "Ta cảm thấy thân thể rất tốt, không có bất kỳ vấn đề gì."

"..." Ô Nhược xoay người hỏi các thái y: "Các ngươi thấy thế nào?"

Trong đó có một vị thái y hỏi Cức Hi: "Công tử, ngươi có biết vì sao mình ngất xỉu không?"

Cức Hi nói: "Không biết."

Dạ Ký nắm tay hắn: "Trước khi ngươi ngất xỉu có cảm thấy gì không?"

Cức Hi suy nghĩ: "Lúc trước khi tỷ thí bắt đầu, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng lại không có cảm giác hay ấn tượng về chuyện ngất xỉu gì hết, giống như lúc nãy đang bay trên lôi đài tỷ thí, rồi tự dưng có cảm giác được dịch chuyển đến đây."

Dạ Ký: "..."

U Diệp nói: "Xem ra hắn không nhớ gì rồi, ngay cả chuyện hôn mê cũng không nhớ, thật kỳ lạ."

Thái y hỏi: "Công tử, trước kia ngươi chỉ cảm thấy đau đầu thôi sao?"

"Đúng vậy."

Thái y nói với Ô Nhược: "Thái Tử Phi, trước mắt cứ xem là do suy yếu nên mới hôn mê, nhưng vì hôm qua hắn vừa ăn cực phẩm thần linh đan nên không kiểm tra ra thân thể hắn có vấn đề gì, nếu Thái Tử Phi không yên tâm, có thể để hắn ở lại cung mấy ngày, tiện cho chúng ta kiểm tra cho hắn."

Ô Nhược cũng nghĩ vậy, chờ đến hừng đông, cậu lại đến Thái Y Viện, tìm Dược thái y có y thuật tốt nhất để khám cho Cức Hi.

"Những ngày này, Cức Hi và Dạ Ký cứ ở trong cung đi."

Dạ Ký và Cức Hi không phản đối.

Mấy người Ô Tiền Thanh và Quản Đồng thấy Cức Hi không sao thì rời cung.

Ô Nhược dẫn bọn Dạ Ký vào Hành Tinh Cung, sau đó kêu Hắc Tín sắp xếp phòng cho bọn họ.

Hắc Tuyển Dực trở về nghe kể chuyện của Cức Hi, liền hỏi: "Có khi nào cực phẩm thần linh đan có vấn đề không?"

Bọn họ từng cảm thấy đan dược có vấn đề nên mới không đi xem bán đấu giá, nếu đúng như vậy, y thấy thật may mắn là lúc trước bọn họ chịu được dụ hoặc mà không đi.

Ô Nhược nhíu mày: "Nhưng trước đó cũng đã kiểm tra đan dược, không phát hiện vấn đề gì a."

"Ta nói, vấn đề không nhất định nằm ở dược liệu đan dược, mà là có khả năng đan dược bị hạ chú này nọ nên mới không kiểm tra ra tình trạng thân thể."

Hắc Tuyển Dực nói một câu thông suốt, Ô Nhược ngơ ngẩn nhìn y: "Nếu đúng như ngươi nói thì khó khăn rồi đây, chúng ta căn bản không tra ra được hắn trúng chú gì, đúng rồi, để ta kêu Dạ Ký giúp xem thử thân thể Cức Hi có hiện ra phù ấn gì không."

Cậu nhanh chóng rời phòng, sau khi nói ra suy đoán của mình cho Dạ Ký, thì về phòng đợi tin tức của hắn.

Hắc Tuyển Dực ấn cậu lên giường, hôn nhẹ lên môi cậu: "Ta cũng muốn kiểm tra xem thân thể ngươi có phù ấn gì không."

Ô Nhược cạn lời: "Ta không có trúng chú, làm sao có phù ấn trên người được."

"Chờ ta kiểm tra xong sẽ có."

Ô Nhược rất nhanh hiểu được ý của y, khuôn mặt đỏ lên: "Đừng phá, bây giờ còn có hai, ba canh giờ nữa là hừng đông rồi, nếu ngươi không nghỉ ngơi thì sẽ rất mệt, hơn nữa lát nữa Dạ Ký có thể sẽ đến đây."

Hắc Tuyển Dực cũng không thích đang hành sự thì bị người cắt ngang, liền thả Ô Nhược ra, nằm trên giường.

Ô Nhược nói: "Ta mát xa cho ngươi."

Hắc Tuyển Dực xác thật rất mệt, trực tiếp xoay người nằm bò ra.

Ô Nhược ngồi lên lưng y, sử dụng linh lực để giải tỏa mệt mỏi cho y: "Thoải mái không?"

"Ừ."

Ô Nhược chờ hết một chén trà nhỏ: "Lạ quá, chỉ cởi y phục kiểm tra xem trên người có phù ấn hay không thôi mà, lâu vậy rồi mà Dạ Ký còn chưa kiểm tra xong sao."

Hắc Tuyển Dực khàn khàn nói: "Dạ Ký không có kiểm tra ra phù ấn nên nhân cơ hội tự tạo ra mấy cái phù ấn."

Ô Nhược: "..."

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ Hay