[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 276

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

Sắp đến thời gian hiến tế, người ra ngoài thành ngày càng nhiều.

Dung mạo và cách trang điểm của các thuật sư dị quốc rất đặc dị, có người làn da rất đen, đen như cục than vậy, có người thì cổ dài hơn người bình thường, còn có người thì lỗ mũi đặc biệt to, to đến mức có thể nhét vừa đủ ngón cái, ngoài ra còn có rất nhiều yêu thú qua lại trên phố, cũng có Quỷ tộc và Ma tộc bay trên không trung.

Ô Nhược nhìn các thuật sư xung quanh mà cảm thấy mới lạ, bọn họ đang đứng giữa rất nhiều người, không quốc gia nào giống quốc gia nào.

Ô Trúc kinh ngạc cảm thán: "Chỉ là một cuộc tỷ thí thuật sư thôi mà đã nhiều quốc gia tham gia như vậy, gần như tất cả các quốc gia trên đại lục đều đến đây vậy."

Ô Tiền Thanh cũng cảm thán: "Đúng vậy, cho dù không tới để tỷ thí thì tới ngắm cũng khá hay."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Ừm, cơ hội khó có được."

"Khu mỹ thực ở đâu?" Đản Đản chỉ cảm thấy hứng thú với đồ ăn.

Ô Nhược buồn cười bóp mũi bé: "Cái đứa nhỏ này."

Hắc Tuyển Dực nói: "Đi ra khu vực hiến tế mười dặm là nơi dựng lều trại, bên trái khu hiến tế là khu mỹ thực, bên phải là nơi các quốc gia khác bán hàng hóa, sau khi hiến tế kết thúc thì chúng ta sẽ đi dạo ở đó."

Đản Đản lập tức nói: "Đi khu mỹ thực trước."

"Được." Ô Nhược gật đầu đồng ý, lúc tới chỗ bán đồ ăn, chỉ cần mua mỗi món một ít là được, như vậy sẽ đi nhanh hơn, sau đó đến chỗ bán hàng hóa lựa chọn mấy món mà bọn họ thích.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng mấy người Hắc Tuyển Dực cũng đi được vào khu hiến tế.

Lúc này đã có rất nhiều người chiếm vị trí phía trước đài hiến tế, mấy người đến sau chỉ có thể đứng quan sát, hên là đài hiến tế khá cao, đứng ở xa vẫn có thể thấy được người trên đài.

Ô Tiền Thanh quan tâm hỏi: "Đồng Nhi, ngươi không có linh lực, thấy rõ người trên đài không?"

Chỗ bọn họ đứng cách dàn tế hơi xa, người không có linh lực căn bản không thấy rõ người trên đài.

"Không thấy." Quản Đồng cười nói: "Ngươi không cần lo lắng chuyện này, ta tới đây chỉ xem náo nhiệt, có nhìn rõ hay không đều không sao hết."

Ô Tiền Thanh định nói gì đó, liền nghe thấy đằng sau có người hô: "Tiểu Đồng, Tiểu Nhược."

Mấy người Ô Nhược nghe thấy đều quay đầu ra sau, một phụ nhân đeo mạn che mặt đứng phía sau bọn họ.

Quản Đồng nương theo ánh lửa trên đầu, nhìn thấy làn da xấu xí lộ ra ngoài khăn che mặt, vui mừng nói: "Quỷ Bà!"

Ô Nhược tò mò: "Quỷ Bà, chỗ này nhiều người như vậy, bà làm thế nào tìm được chúng ta?"

Quỷ Bà hơi mỉm cười: "Trước khi ta đi làm nhiệm vụ, từng dán phù truy tung lên người Tiểu Đồng."

"Nhiệm vụ có thuận lợi không? Sau này sẽ còn đi nhận nhiệm vụ nữa chứ?"

"Chờ kết thúc tỷ thí thuật sư sẽ nhận nhiệm vụ tiếp."

Quản Đồng nói: "Quỷ Bà, nếu bà thiếu bạc hay gặp khó khăn gì đó thì cứ nói với chúng ta, chúng ta có thể giúp bà, đừng nhận mấy việc nguy hiểm này nữa."

Quỷ Bà không muốn nói nhiều về chuyện nhận nhiệm vụ, chỉ nói "được" rồi thôi.

Lúc này, hiến tế bắt đầu.

Một vị pháp sư nam mặc đồ sặc sỡ, tay cầm pháp trượng treo đầy lục lạc đi lên đài, trên mặt trát đầy phấn trắng, ngay cả môi và lông mày cũng toàn là phấn, trên đầu đội mũ lông vũ dài, tay chân đều mang lục lạc, đi chân không nhảy lên đài.

Ngay sau đó, hàng chục trai gái mặc đồ trang điểm giống nhau cầm trống to bước lên đài, tiếng đánh trống và gõ chuông vang lên tạo thành khúc nghe khá bắt tai, pháp sư miệng lẩm bẩm, dường như đang niệm văn tế.

Hầu hết người ở đây đều không hiểu tế ngữ, nhưng mọi người có thể cảm giác rõ thân thể có sự thay đổi, trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển thoải mái hơn, tâm tình cũng tự nhiên vui hơn.

"Các ngươi mau nhìn lên không trung." Đột nhiên có người hưng phấn kêu lên.

Mọi người nghe vậy đều đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung giáng xuống bạch quang trông như tuyết rơi, đầu tiên là rơi trên người Quỷ tộc và Ma tộc đang bay trên không trung, sau đó rơi xuống những người đứng dưới đất.

"Đẹp quá." Ô Hi vươn tay chạm vào bạch quanh, nhưng sau khi nó rơi xuống tay nàng thì liền biến mất.

Ô Trúc nhìn bạch quang biến mất trên người bọn họ, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Quản Đồng giải thích: "Pháp sư ngưng tụ linh khí trong không khí thành bạch quang, sau khi thấm vào người thì sẽ gia tăng linh lực nhưng không nhiều lắm, nếu không cảm nhận kỹ thì sẽ không phát hiện được, nên đây chỉ là hiệu quả cầu phúc mà thôi."

Đản Đản há miệng ăn bạch quang, sau đó chẹp chẹp miệng: "Sao không có vị gì hết vậy."

"Con đó, cái gì cũng ăn được." Ô Nhược tức giận vỗ mông bé: "Đây có phải là đồ ăn đâu, làm sao có vị được chứ."

Đản Đản bĩu môi, nói với Tiểu Tiểu đang ngồi trong lòng Dạ Cức: "Tiểu Tiểu có thể hấp thụ nó để tăng linh lực."

Ô Nhược hỏi: "Có lợi cho cơ thể Tiểu Tiểu không?"

Đản Đản gật đầu: "Thân thể chúng con đã lớn, mấy linh lực này không có tác dụng gì, nhưng với Tiểu Tiểu thì cực kỳ hữu dụng, nói không chừng có thể lớn lên."

Tiểu Tiểu nói: "Con cũng cảm thấy cơ thể hình như to hơn."

"Thật hả?" Ô Nhược nhìn bạch quang trên không trung, vừa vui mừng vừa buồn bực, phần lớn bạch quang đều rơi trên người Quỷ tộc và Ma tộc.

Cức Hi ôm Tiểu Tiểu: "Bổn tọa ôm nó lên trời hấp thu bạch quang."

Hắn bay lên cao, ôm Tiểu Tiểu để bé có thể hấp thu bạch quang.

Sau một chén trà nhỏ, pháp sư niệm xong tế văn thì lui xuống đài, sau đó một nữ pháp sư xinh đẹp diễm lệ như tiên nữ hạ phàm, dùng linh lực ngâm nga một ca khúc rồi bắt đầu nhẹ nhàng múa, khi thì thướt tha như cành liễu, khi thì rực rỡ như con bướm bay lượn trên không trung, đẹp đến lòng người say mê.

"Nàng múa đẹp quá đi." Ô Hi khen.

Ô Nhược nhìn chằm chằm nữ pháp sư rất lâu, thông qua Ảnh Trộm nhìn linh lực du tẩu trong người nàng: "Ta khá tò mò vì sao nàng bay lên được, chẳng lẽ nàng là người của Quỷ tộc hay Ma tộc sao?"

Quản Đồng giải thích: "Bọn họ có thể dùng âm thanh để làm bản thân bay lên, giống như tế sư vậy, có thể thông qua âm thanh để gϊếŧ người."

Ô Trúc kinh ngạc nhìn Quản Đồng: "Sao mẹ lại biết nhiều về pháp sư vậy?"

Quản Đồng cười nói: "Ta từng rèn luyện ở tộc pháp sư, ở đó khoảng hai tháng thì rời đi, cũng không phải là hiểu biết nhiều gì."

Ô Nhược nhìn chằm chằm nữ pháp sư hồi lâu.

Sau khi vũ điệu kết thúc, mọi người vỗ tay kịch liệt, rất nhiều người khen: "Đẹp."

Sau khi Cức Hi thấy bạch quang đã biến mất, thì ôm Tiểu Tiểu bay xuống trả lại cho Ô Nhược.

Ô Nhược vội hỏi: "Tiểu Tiểu, con thấy cơ thể thế nào?"

Tiểu Tiểu nở nụ cười đáng yêu: "Cảm thấy rất thoải mái a."

Ô Nhược cẩn thận hỏi: "Có lớn thêm được chút nào không?"

"Con không biết."

"Tiểu Tiểu như này là tốt rồi." Hắc Tuyển Dực đặt Tiểu Tiểu lên vai: "Lát nữa pháp sư có hoạt động du hành, các ngươi có muốn đi xem không?"

Ô Nhược hỏi: "Hoạt động du hành của bọn họ có tăng linh lực của mọi người như vừa rồi không?"

"Không đâu." Quản Đồng trả lời.

"Vậy ta dẫn Đản Đản đi mua đồ ăn, các ngươi thì sao, có muốn đi cùng không, hay là đi xem các hàng hóa của quốc gia khác?"

Hắc Tuyển Đường lập tức nói: "Đệ dẫn Tiểu Hi đi xem hàng hóa."

Nói rồi hắn liền kéo Ô Hi rời đi, tích tắc đã biến mất tiêu trong đám đông.

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng cũng định đi xem hàng hóa, mà mấy người U Diệp thì chọn đi mua đồ ăn cho bọn nhỏ chung với Ô Nhược.

"Quỷ Bà thì sao?" Ô Nhược hỏi.

Từ khi bắt đầu hiến tế, Quỷ Bà vẫn không nói gì, như thể bà không nghe thấy cậu hỏi gì, ngơ ngác xuất thần nhìn đài hiến tế.

Ô Nhược thử kêu lại: "Quỷ Bà?"

Quỷ Bà vẫn không trả lời.

Ô Nhược nhìn theo ánh mắt bà, pháp sư trên đài hiến tế đã đi xuống bục, bục chỉ cao bằng một nửa đài hiến tế, cậu thấy nam pháp sư đang nói chuyện với một nam tử tuấn lãng.

Quỷ Bà đang nhìn nam pháp sư hay nhìn nam tử kia vậy?

Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, dùng khẩu hình hỏi: "Ngươi có quen nam pháp sư và nam tử bên cạnh hắn không?"

Hắc Tuyển Dực lắc đầu.

Ô Nhược lại hỏi: "Chưa từng tiếp xúc với nam pháp sư sao?"

Hắc Tuyển Dực lại lắc đầu.

"Quỷ Bà?" Quản Đồng quan tâm vỗ nhẹ vai Quỷ Bà: "Bà làm sao vậy?"

Quỷ Bà như bị điện giật, cuống quít thu hồi tầm mắt, vội sờ lên mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.

"Quỷ Bà?"

Quỷ Bà dần lấy lại tinh thần, giọng khàn khàn: "Ta không sao."

Ô Nhược cau mày: "Có phải cơ thể khó chịu không? Cần chúng ta phái người đưa bà về nghỉ ngơi không?"

"Không cần, ta muốn ở lại đi dạo." Quỷ Bà lưu luyến nhìn lại dàn tế, thấy nam pháp sư và nam tử xuống đài, bà cuống quít xông ra ngoài, nhưng vừa chạy được hai bước thì dừng lại.

"Không, không thể qua đó." Bà thất hồn lạc phách lắc đầu.

Quản Đồng lo lắng đuổi theo: "Quỷ Bà, rốt cuộc bà làm sao vậy?"

Quỷ Bà ngơ ngác nhìn Quản Đồng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Các ngươi hiện tại muốn đi đâu? Ta đi chung với các ngươi."

Ô Nhược nói: "Mấy người trẻ chúng ta muốn đi khu mỹ thực cho bọn nhỏ ăn, mẹ và cha ta thì muốn đi chỗ bán hàng hóa, bà định đi đâu?"

"Ta đi chung với Tiểu Đồng."

"Được."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực xoay người rời đi, cho đến khi không thấy Quỷ Bà nữa, Ô Nhược mới hỏi Hắc Tuyển Dực: "Ngươi nói nam pháp sư với nam tử bên cạnh hắn có khi nào là Thị Chủ không?"

Hắc Tuyển Dực nói: "Thị Chủ không phải là người tộc pháp sư, không thể nào ăn mặc thành pháp sư chạy đến đây đọc tế văn, hơn nữa mặt pháp sư trắng bốc, không nhận ra nổi."

"Cũng đúng." Ô Nhược nhìn chằm chằm mặt Hắc Tuyển Dực: "Nếu ngươi đánh một lớp phấn lên mặt đứng trên đài cao tít xa, ta chắc chắn cũng không nhận ra ngươi, nói vậy Quỷ Bà không phải là nhìn nam pháp sư mà là nhìn nam tử bên cạnh, nam tử trông trẻ trung đó hẳn không phải là Thị Chủ và ông ngoại của ta đi?"

Hắc Tuyển Dực cong môi: "Ngươi nhớ lại Đại Linh Sư đi."

Đại Linh Sư hơn bốn trăm tuổi, rất trẻ trung nha.

Ô Nhược: "..."

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ Hay