[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 241: mượn hoa hiến phật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực và các quan viên khác tựa hồ đã quen với điều này: "Mỗi lần các ngươi tiếp tế, bọn họ đều sẽ trốn về nhà?"

Hắc Tuyển Dực khẽ ừ một tiếng: "Hầu như là vậy."

"..." Ô Nhược thầm bội phục Hắc Tuyển Dực rộng lượng, tuy rằng Tử Linh quốc là quốc gia của Hắc gia, tiếp tế cho bá tánh, không để bá tánh đói khổ là trách nhiệm của bọn họ, chỉ là thái độ của bá tánh thật khiến người ta thất vọng buồn lòng. Bọn họ tiếp tế cũng không cần bá tánh phải trả ơn hay mang ơn đội nghĩa gì, càng không lấy một xu của bá tánh, chỉ cần bá tánh đi ra nhận lương thực tiếp tế là được, nhưng bá tánh lại trốn không thấy mặt mũi đâu, còn phải đợi bọn họ gõ cửa mới chịu đưa bát ra nhận lương thực.

Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu đã tức giận bỏ đi từ lâu rồi, thế mà Hắc Tuyển Dực và những người khác vẫn kiên nhẫn gõ cửa từng nhà một.

Lúc Ô Nhược thấy một đứa nhỏ gầy gò khoảng bốn năm tuổi nâng một cái chén nhỏ đầy dòi, đói đến mức nhét mấy con dòi đã nấu chín vào miệng, tâm lại mềm xuống, thầm nghĩ có lẽ người ở đây có nỗi khổ riêng.

Cậu đi đến trước mặt đứa nhỏ, ngồi xổm xuống hỏi: "Bé con ơi, cha mẹ ngươi đâu rồi?"

Những người khác đều trốn vào phòng, chỉ có mỗi đứa nhỏ này là nép vào một góc, ăn mấy con dòi người khác lỡ đánh rơi dưới đất.

Đứa nhỏ thấy Ô Nhược mang mặt nạ thì sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy.

Trước đó Ô Nhược lo Đản Đản dễ đói bụng nên để rất nhiều điểm tâm trong không gian, thấy vậy thì lấy một đĩa điểm tâm ra đưa cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ nhìn Ô Nhược, lại nhìn đĩa điểm tâm, sợ hãi trong mắt cũng tan bớt, nó cẩn thận ngửi hương vị điểm tâm, tức khắc mùi thơm xộc vào mũi, ánh mắt nó sáng lên.

Ô Nhược thấy bộ dạng nó như vậy, không khỏi nhớ đến vẻ mặt thèm thuồng của Đản Đản khi thấy đồ ăn cũng y hệt vậy, khiến cậu cảm thấy buồn cười.

Đứa nhỏ vươn đôi tay lem luốc nhận lấy cái đĩa, ngay khi Ô Nhược vừa buông tay, nó lập tức lấy đĩa điểm tâm xoay người bỏ chạy, bỏ lại Ô Nhược vẻ mặt dại ra.

Cậu bất đắc dĩ mỉm cười, nghĩ thầm có phải lúc Hắc Tuyển Dực phát lương thực tiếp tế cũng cảm thấy bó tay chịu trói giống cậu bây giờ không.

Bỗng nhiên, ở đằng xa truyền đến tiếng ồn ào.

"Người Cựu tộc tới đoạt lương thực tiếp tế."

Bọn thị vệ và người Cựu tộc đánh nhau.

Khung cảnh hỗn loạn hết cả lên, nhưng hầu hết bọn họ chỉ đánh nhau bằng kiếm pháp hoặc nội lực, chỉ có vài thuật sư dùng huyền thuật nhưng lực sát thương rất nhỏ.

Khi mấy người Cựu tộc thấy Hắc Tuyển Dực tới thì vội chiếm một xe yêu thú chở gạo chạy mất.

Bọn thị vệ muốn đuổi theo.

Hắc Tuyển Dực giơ tay ngăn bọn họ lại.

Thị vệ trưởng báo với Hắc Tuyển Dực: "Khởi bẩm Thái Tử, Cựu tộc làm bị thương bảy thị vệ và đoạt một xe yêu thú của chúng ta."

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Thị vệ bị thương có nghiêm trọng không?"

"Chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay và đùi, do bị kiếm đâm."

Hắc Tuyển Dực hỏi tiếp: "Còn bao nhiêu hộ chưa nhận tiếp tế?"

"Đã phát xong hết."

"Đến thị trấn tiếp theo."

"Dạ." Thị vệ trưởng kêu mọi người lên xe.

Sau khi lên xe, Ô Nhược hỏi Hắc Tuyển Dực: "Mỗi lần các ngươi đi tiếp tế, đều bị người Cựu tộc đến đoạt như vậy sao?"

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Không hẳn, nếu không đoạt được lương thực tiếp tế thì bọn họ liền đoạt dược liệu, còn không đoạt được cả hai thứ đó thì sẽ đi phá rối, nhằm chặn chúng ta tiếp tế cho bá tánh, cũng không cho bá tánh nhận tiếp tế."

"Sở dĩ các bá tánh thấy các ngươi tiếp tế liền bỏ trốn, là vì bọn họ sợ người Cựu tộc đúng không?"

"Ừm."

Ô Nhược nhíu mày: "Người Cựu tộc đoạt lương thực tiếp tế và dược là để tự dùng sao?"

"Sau khi cướp được, bọn họ sẽ chia cho người nghèo ở các trấn khác, để bá tánh mang ơn bọn họ."

"Mượn hoa hiến Phật." Ô Nhược cười lạnh: "Bọn họ không tự buôn bán kiếm bạc sao?"

"Bọn họ có buôn bán, chỉ là chúng ta kiểm tra quá khắc khe, không cho bọn họ lấy quá nhiều đồ đi buôn bán."

Ô Nhược suy nghĩ: "Các ngươi làm vậy là vì không cho bọn họ có cơ hội lớn mạnh trở lại đúng không?"

Hắc Tuyển Dực khẽ ừm một tiếng: "Mấy trăm năm trước, hoàng thất chúng ta từng có một đoạn thời gian không quản chuyện buôn bán của người Cựu tộc, sau đó bọn họ dựa vào số bạc đó đi chiêu binh mãi mã muốn tạo phản, muốn đoạt lại vị trí của bọn họ."

Ô Nhược khó hiểu: "Nếu từ tầng mười lăm trở đi thường gặp người Cựu tộc, vì sao lại không dẫn các bá tánh nguyện ý rời đi nơi này đến các tầng trên?"

"Đừng thấy Cựu tộc và chúng ta thế bất lưỡng lập mà lầm, bọn họ rất chiếu cố các bá tánh từ tầng mười lăm trở đi, mùng một và mười lăm hàng tháng đều sẽ tiếp tế vật tư cho bá tánh, nếu chúng ta di dời tất cả bá tánh, người Cựu tộc sẽ không còn bị kiềm chế nữa, sẽ càng thêm phá rối không kiêng nể gì ở các tầng khác. Chắc vừa rồi ngươi cũng đã thấy hai bên giao thủ đều không sử dụng huyền thuật cường đại, là vì bọn họ và chúng ta sợ đánh sập tầng mười lăm khiến bá tánh bị thương."

Ô Nhược: "..."

Sao cậu cứ cảm thấy lúc Hắc Tuyển Dực nói mấy lời này, tuy vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng lại không có ý ghét cay ghét đắng như cậu tưởng tượng, ngược lại trong giọng nói còn lộ ra tia thưởng thức nhàn nhạt đối với Cựu tộc.

Mấy thị trấn kế tiếp đều xuất hiện người Cựu tộc phá rối đoạt gạo và dược liệu, hoặc ám sát Hắc Tuyển Dực, nhưng đều thất bại.

Ngoài ra, Ô Nhược phát hiện ở đây có rất nhiều nhà làm tang sự, hỏi mới biết được, vì dưới lòng đất quá âm hàn, mà người dân lại sống ở đây quanh năm suốt tháng, dẫn đến cơ thể không khỏe mạnh nổi, rất nhiều người đều qua đời ở tuổi tứ tuần ( tuổi).

Càng đi xuống các tầng dưới, bá tánh sẽ càng thưa thớt.

Nếu như mãi vẫn không giải được lời nguyền, có thể một ngày nào đó, sẽ không còn Tử Linh quốc nữa.

Đến tầng mười tám, càng lúc càng có nhiều Cựu tộc xuất hiện, chuyện tiếp tế cũng càng thêm khó khăn.

Cuối cùng, bọn họ đi tới Mạt trấn, Ô Nhược không khỏi nhớ tới thời điểm được Quỷ Bà cứu lên, mới đó mà đã qua hai tháng, cậu lại đến đây lần nữa.

Thấy Ô Nhược ngơ ngác nhìn đường, Hắc Tuyển Đường tò mò hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"

"Khi ta bị lũ cuốn đi, lúc tỉnh lại thì đã ở Mạt trấn này rồi."

Hắc Tuyển Dực từng nghe cậu kể Quỷ Bà đã cứu cậu: "Ngươi có bằng hữu ở đây sao?"

Ô Nhược cười khẽ: "Ở đây chưa được hai canh giờ nữa, đâu ra bằng hữu."

Lúc này, thái thú - tiểu quan ở Mạt trấn dẫn theo phu nhân, con trai và vài tên nha sai vội vàng chạy tới: "Hạ quan gặp qua Thái Tử."

Ô Nhược thấy phu nhân và con của thái thú thì nhướng mày, đây không phải là hai mẹ con Bạo Phú sao?

Cậu cười châm chọc: "Bằng hữu thì không có, chỉ là có vài kẻ thù thôi."

Hắc Tuyển Dực sao lại không hiểu ý cậu, ánh mắt nhìn đám thái thú cũng lạnh xuống, trầm giọng nói: "Người tới, cởi bỏ mũ quan thái thú."

"Dạ." Thị vệ lãnh chỉ.

Thái thú và bọn Bạo Phú đại kinh thất sắc, cuống quít quỳ xuống: "Thái Tử điện hạ, trước nay hạ quan làm việc cẩn trọng, tuân thủ bổn phận, không biết hạ quan đã phạm vào chuyện gì?"

"Nếu ngươi tuân thủ bổn phận, vậy tại sao thê nhi của ngươi lại hoành hành ngang ngược trong trấn, khiến các bá tánh sợ hãi, đến cả thê nhi còn quản không xong thì làm sao quản được toàn bộ thị trấn này?"

Hai mẹ con Bạo Phú sắc mặt trắng bệch, bọn họ không ngờ tới chỉ vì hành vi của mình lại khiến bọn họ mất đi chức thái thú, liền dập đầu kêu oan: "Thái Tử điện hạ, chúng ta chưa từng ức hiếp bá tánh, mong ngài điều tra lại."

"Bổn cung sẽ tự tra ra manh mối, người tới, dẫn bọn họ đi."

"Dạ."

Đám người thái thú khóc la om sòm, bọn thị vệ kéo bọn họ lên xe yêu thú, các bá tánh thấy cảnh này đều thầm hoan hô trong lòng.

Hắc Tuyển Dực lại tìm mấy quan viên khác, kêu bọn họ tìm người tạm thay thế vị trí thái thú.

Ô Nhược tò mò hỏi: "Sao ngươi biết bọn họ ức hiếp bá tánh?"

"Đản Đản từng kể với ta mấy chuyện sau khi các ngươi bị lũ cuốn đi, còn nói nếu sau này ta gặp bọn chúng, nhất định phải trừng trị đám người xấu đó."

Từ chuyện Đản Đản kể, Hắc Tuyển Dực cũng lờ mờ đoán được là do thê nhi của thái thú làm ra.

Ô Nhược: "..."

Con của cậu thật lợi hại, còn nhỏ mà đã biết mách với phụ thân, để phụ thân ra mặt cho bọn họ.

Hắc Tuyển Dực cúi xuống nói nhỏ bên tai Ô Nhược: "Đản Đản còn nói người Khúc gia định một cuộc hôn nhân cho ngươi."

Ô Nhược đỡ trán.

Hắc Tuyển Dực cười khẽ, ngay sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng, có cơ hội nhất định phải xử lý đám người Khúc gia đó một trận.

Ô Nhược hỏi: "Quan viên dưới tầng mười lăm cũng thuộc quản lý của các ngươi? Người Cựu tộc không đến sinh sự sao?"

"Truyền Tống Trận ở nha môn cần tốn nhiều linh lực để hoạt động, người Cựu tộc không muốn làm loại chuyện tốn công vô ích này, tất nhiên sẽ không đi nha môn quậy phá, phí dụng mà nha môn thu được đều dùng để vận hành Truyền Tống Trận, quan phủ không được chiếm một phân tiền nào."

Ô Nhược nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi tìm ra thông đạo ở tầng mười tám sao?"

"Thông đạo ở tầng một, nhưng vì thông đạo nối liền với nguồn nước ở các tầng, nên ngươi mới bị cuốn đến tầng mười tám."

Nói tới đây, Hắc Tuyển Dực nheo mắt lại, lúc ấy mấy người Ô Nhược bị cuốn đi là do Cựu tộc thi pháp.

Ô Nhược kinh ngạc hỏi: "Rốt cuộc mỗi một tầng ở Tử Linh quốc sâu bao nhiêu?"

Cậu nhớ lúc đến Tử Linh quốc, khi thuyền bắt đầu lặn xuống thì đi khoảng mười dặm mới đến cửa thông đạo, vậy chẳng lẽ mỗi một tầng đều cách nhau đến mười dặm à?

"Ngoại trừ tầng một cách mặt đất chỉ có mười dặm, thì các tầng khác đều cách nhau khoảng hai mươi dặm."

Ô Nhược tính toán: "Nói vậy tức là hiện giờ chúng ta cách mặt đất tới mấy trăm dặm á, thảo nào nơi này âm lãnh đến vậy."

Cậu nói xong thì kéo chặt áo choàng trên người, thuận miệng hỏi: "Ta nghe nói tầng mười tám có trấn nhỏ và đại thành, vậy Tử Linh quốc các ngươi lớn cỡ nào a?"

"Chắc là lớn hơn Thiên Hành quốc gấp năm lần, lúc tổ tiên chúng ta đào đất là đào theo hình tam giác, đào lần lượt từng tầng một. Tầng một chiếm diện tích lớn nhất, có đại thành và trấn nhỏ, tầng mười tám diện tích nhỏ nhất, làm vậy mới không sợ đất sụp."

"Lớn đến vậy?" Vốn dĩ Ô Nhược định hỏi thêm chút nữa, nhưng lại bị người Cựu tộc đến gây sự đánh gãy.

Hắc Tuyển Dực thấy gạo phát đi đã gần hết, cũng không dây dưa với người Cựu tộc nữa, dẫn mọi người về quán ăn cơm chiều, chờ mặt trời xuống núi thì vội vàng thay quan phục lại, cùng đám quan viên và ám vệ lên mặt đất.

Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực và những người khác vừa ra khỏi nha môn, đã bị cảnh sắc náo nhiệt thu hút sự chú ý.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Dù sao cũng học năm rồi, định đi làm thêm để thử cảm giác đi làm, mà thôi dẹp -_- nghỉ làm thêm rồi, bây giờ đăng lại như bình thường, mỗi ngày ít nhất một chương.

Đăng: //

Truyện Chữ Hay