[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 226: chua

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

Ô Nhược cũng không giải thích với Lão Hắc, sau khi tống cổ Lão Hắc về phòng ngủ thì khẽ khàng trở lại cửa bếp, nhìn đôi tay thon dài trắng trẻo bị phỏng đến đỏ lên thì tâm đau không thôi.

Nam tử trung niên cũng đau lòng muốn chết: "Thái Tử, ngài cẩn thận chút, đừng để bị phỏng, nếu không thì để nô tài làm đi, dù sao bọn họ cũng không thấy."

"Ngươi là ngự trù, nếm đồ ăn của ngươi làm là biết ngay không phải bổn cung nấu, huống chi bổn cung muốn tự chuẩn bị bữa sáng cho Thái Tử Phi của mình."

"Thái Tử Phi?" Ngự trù trừng lớn mắt: "Ngài làm bữa sáng cho Thái Tử Phi?"

Hắn còn tưởng điêu dân nào gan to bằng trời, dám bắt Thái Tử đi nấu cơm sáng, đã vậy hồi nãy hắn còn nguyền rủa cái người bắt Thái Tử nấu ăn, tội đáng chết vạn lần.

"Ừ." Hắc Tuyển Dực liếc ra cửa, khóe miệng hơi cong lên.

Ô Nhược nhìn lén ngoài cửa bếp thầm hừ nhẹ, đừng tưởng rằng nói với người khác cậu là Thái Tử Phi thì cậu sẽ tha thứ cho y a, nằm mơ đi.

Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng miệng đã cong thành một đường, nhịn thế nào cũng không được.

Một canh giờ sau, cuối cùng Hắc Tuyển Dực cũng làm xong bữa sáng.

Ô Nhược nhìn bàn đầy ắp thức ăn, hừ lạnh: "Nấu lâu như vậy, ngươi muốn ta chết đói hay sao?"

Hắc Tuyển Dực múc cho cậu chén cháo: "Nhân lúc còn nóng, uống đi."

Ngự trù đứng một bên lén đánh giá Ô Nhược, dồi ôi, Thái Tử Phi đẹp quá đi mất, khó trách Thái Tử tự thân xuống bếp nấu ăn cho Thái Tử Phi, nếu hắn cũng có một phu nhân xinh đẹp như vậy, cho dù có bắt hắn vừa quỳ vừa nấu, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Ô Nhược để tay xuống bàn: "Ta không muốn động, ngươi đút ta đi."

"Được." Hắc Tuyển Dực múc muỗng cháo rồi thổi, đưa đến miệng Ô Nhược.

Ô Nhược há miệng nuốt vào.

"Ngon không?" Mắt Hắc Tuyển Dực ánh lên tia chờ mong.

Ô Nhược nói: "Cũng được."

Thật ra là cháo cực kỳ mặn, hơn nữa còn có mùi khét.

Hắc Tuyển Dực thở phào nhẹ nhõm, lại đút cho cậu một muỗng.

Ô Nhược nhìn đĩa sủi cảo trước mặt, hất cằm: "Ta muốn ăn sủi cảo."

Hắc Tuyển Dực kẹp một miếng gì đó không hề giống sủi cảo chút nào, đưa đến miệng cậu.

Ô Nhược cắn một miếng, vừa nhai một cái đã ngừng lại.

Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: "Sao vậy? Ăn không ngon hả?"

"Không phải, ta mới cắn trúng lưỡi." Ô Nhược nuốt miếng sủi cảo.

Hắc Tuyển Dực cau mày: "Há miệng, để ta xem."

Ngự trù: "..."

Thái Tử thật tốt với Thái Tử Phi, chỉ bị cắn trúng lưỡi thôi mà đã đau lòng đến vậy.

"Không sao." Ô Nhược há miệng ăn hết cục sủi cảo trên đũa.

Sau một chén trà nhỏ, bữa sáng đã được Ô Nhược ăn hơn phân nửa.

Lúc này, Đản Đản chạy ra từ trong phòng: "Cha, cha, con đói rồi."

Ngay khi ngự trù thấy Đản Đản, không khỏi trừng mắt nhìn.

Phiên bản thu nhỏ của Thái Tử này là sao đây?

Trời ạ?

Thái Tử có con trai?

Đản Đản chạy đến trước bàn, trực tiếp bóc một miếng sủi cảo nhét vào miệng, bé hành động quá nhanh, Ô Nhược đang uống trà nên cản không kịp.

Đột nhiên, rắc một tiếng.

Đản Đản ngừng nhai sủi cảo.

Ô Nhược đỡ trán.

Tiếng rắc này quá nhanh quá lớn, muốn giả bộ không nghe cũng không được.

Ngự trù vội tiến lên hỏi: "Tiểu điện hạ làm sao vậy?"

Đản Đản đáng thương hề hề nhè sủi cảo ra: "Mặn quá."

Mọi người nhìn kỹ lại thì thấy, trên miếng thịt còn có một cục muối to.

Ô Nhược: "..."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ngự trù gắp cho Đản Đản một chén mì: "Tiểu điện hạ, hay là ngài ăn mì đi."

Đản Đản ngoan ngoãn gật đầu.

Ô Nhược muốn nói lại thôi.

Đản Đản vừa cắn một miếng đã nhíu mày: "Chua quá!"

"Chua?" Ngự trù cúi đầu ngửi thử, đúng là có mùi chua chua: "Chua thật."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Chắc vừa rồi y nhầm nước tương với dấm.

Nhưng Ô Nhược nói ngon mà.

Hắc Tuyển Dực và ngự trù không hẹn mà cùng nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược giả bộ uống trà, làm như không thấy bọn họ đang nhìn mình.

Hắc Tuyển Dực hỏi Ô Nhược: "Có phải lúc nãy ngươi cũng ăn trúng cục muối rồi không? Khó ăn như vậy, sao ngươi vẫn muốn ăn chứ."

"Ta thấy ngon là được." Ô Nhược lại gắp một miếng sủi cảo ăn vào.

Ngự trù: "..."

Xem ra Thái Tử Phi cũng rất thích Thái Tử, nếu không đã không ăn cái bữa sáng khó nuốt trôi này rồi.

Không lâu sau, Lão Hắc và bọn hạ nhân cầm hộp cơm sáng đến.

Sau khi mọi người ăn xong, Ô Nhược lại muốn nghĩ cách khác để sai sử Hắc Tuyển Dực, kêu y đi quét rác, giặt y phục, tẩy bồn cầu, tắm cho con.

Hắc Tuyển Dực không có bất kỳ biểu hiện bất mãn gì, Ô Nhược kêu y làm cái gì thì y làm cái đó.

Ô Nhược thấy hết, cũng đau lòng không thôi nhưng lại không muốn tha thứ cho y dễ dàng như vậy.

Cứ như vậy ba ngày trôi qua, rốt cuộc Ô Nhược cũng hỏi: "Có thật chỉ cần hai người yêu nhau là có thể hóa giải nguyền rủa của Tử Linh quốc sao?"

Nếu chỉ có vậy, thì lời nguyền kia đáng lẽ đã được giải từ lâu rồi mới đúng.

Hắc Tuyển Dực vui mừng, y còn tưởng rằng phải qua một hay vài tháng nữa thì Ô Nhược mới tha thứ cho y, không ngờ cậu lại chủ động nói về chuyện lời nguyền nhanh như vậy.

Ô Nhược bị y nhìn đến mất tự nhiên: "Ngươi tốt nhất nên nói trước khi ta đổi ý, nói một câu xem nào?"

"Cái này còn phải hỏi Đại Linh Sư nên làm thế nào." Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược: "Nhưng trước đó, ta muốn dẫn ngươi đến gặp cha mẹ ta, giới thiệu người nhà của ta với ngươi."

Ô Nhược nghe xong, không khỏi nhớ đến cuộc gặp gỡ Đế Quân và Đế Hậu vào ba ngày trước: "Có khi nào bọn họ không thích ta không?"

"Không đâu." Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu: "Khi bọn họ hay tin ngươi và Đản Đản mất tích đều lo đến mất ăn mất ngủ, cách một canh giờ lại chạy đi hỏi có tin tức của ngươi hay chưa, nếu không phải lúc ấy ta ngăn bọn họ lại, chỉ sợ đã phái người tìm kiếm các ngươi khắp nơi."

"Thật hả?" Ô Nhược cho rằng người mà Đế Quân Đế Hậu đang lo lắng hẳn là Đản Đản.

"Ngươi cũng từng gặp cha mẹ ta rồi đó, chắc cũng biết bọn họ không phải là trưởng bối nghiêm khắc, sẽ không xen vào quyết định của con cái, sau này ngươi sống chung với bọn họ một thời gian là sẽ biết, bọn họ là công công bà bà rất tốt."

Ô Nhược lập tức phản bác: "Công công bà bà cái gì chứ, phải là nhạc phụ nhạc mẫu mới đúng."

Hắc Tuyển Dực cong môi: "Sau này ngươi cứ gọi phụ hoàng mẫu hậu là được rồi."

Bây giờ Ô Nhược đang có cái cảm giác tức phụ xấu cũng phải gặp công công bà bà, trong lòng cực kỳ bất an: "Chuyện gặp phụ hoàng và mẫu hậu để sau đi, ta muốn đi thăm cha mẹ ta trước."

Hiện tại mẹ cậu chắc còn canh cánh chuyện Hắc Tuyển Dực muốn hóa giải nguyền rủa, cậu phải khiến mẹ cậu an tâm mới được.

"Được, ta đi sắp xếp."

Trên thực tế, Hắc Tuyển Dực cũng cảm giác được sau khi đến Tử Linh quốc, thái độ của Quản Đồng với y có chút thay đổi, nếu y đoán không sai, sở dĩ Quản Đồng như vậy là vì chuyện Tử Linh quốc bị nguyền rủa, nên trước khi hai nhà chính thức gặp nhau, phải làm rõ hiểu lầm của Quản Đồng với y trước.

Ô Nhược ôm Đản Đản ngồi lên xe ngựa mà Hắc Tuyển Dực sắp xếp, đến phủ đệ của Hắc Tuyển Đường.

Phủ đệ của vương gia quả nhiên không tầm thường, cho dù là dưới lòng đất vẫn có thể trồng một sân hoa hoa cỏ cỏ, ánh sáng có thể so với ánh mặt trời ban ngày.

Vì tránh cho Quản Đồng mất vui, Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược và Đản Đản đến sân của mấy người Ô Tiền Thanh ở trước, rồi lại đến sân của Hắc Tuyển Đường tìm Hắc Tuyển Đường.

Ô Hi biết Ô Nhược tới thăm thì mừng rỡ không thôi, chạy đến ngoài viện đón bọn họ.

Ô Nhược đưa bé cho Quản Đồng, hỏi: "Cha, mẹ, hai người ở đây quen chưa?"

Ô Tiền Thanh cười khẽ: "Khá tốt, không khác gì ở phủ đệ của mình lắm, rất tự do, muốn đi đâu thì đi đó, người trong phủ không can thiệp vào chuyện của chúng ta."

Ô Trúc nói tiếp: "Nhưng dưới lòng đất có hơi ẩm, chúng ta từng sống trên mặt đất nên không quen lắm, lúc Tiểu Hi vừa tới đây thì còn vui vẻ này nọ, bây giờ héo queo luôn rồi."

Tiểu Hi bĩu môi: "Muội chỉ định lên mặt đất chơi vào ban ngày thôi, nhưng trên đó lại im ắng quá trời, giống như thành quỷ vậy, chơi không vui gì hết."

Ô Nhược đi theo bọn họ vào đại sảnh, hỏi: "Bọn Cức Hi đâu?"

Ô Trúc nói: "Bọn họ nghe nói Tuyển Dực định làm pháp khí nên đã ra ngoài mua tài liệu, muốn nhờ Tuyển Dực luyện chế vài món pháp khí."

"Ra là vậy." Ô Nhược ngồi lên ghế: "Với lại dù sao nơi này cũng là vương phủ của Tuyển Đường, ở lâu chỗ này cũng không tiện lắm, chờ một thời gian sau ta sẽ mua một căn nhà để mọi người dọn vào."

Ô Tiền Thanh nói: "Tiểu Nhược, chúng ta không định ở đây lâu, con không cần phí tiền làm gì."

Ô Nhược sửng sốt: "Cha, mọi người định rời khỏi Tử Linh quốc?"

Cậu chưa từng nghĩ sẽ tách khỏi cha mẹ.

"Chúng ta đến đây vốn dĩ là vì muốn xem con có sống tốt hay không thôi, thấy con như vậy, chúng ta cũng an tâm rồi."

"Nhưng mà..."

Ô Tiền Thanh biết cậu không nỡ: "Con đừng lo lắng, trong vòng một hai năm này, chúng ta chưa đi đâu."

Ô Nhược không khuyên bọn họ nữa, chỉ hy vọng đoạn thời gian sống ở đây sẽ khiến cha mẹ cậu không nỡ rời đi.

Cậu nhìn Quản Đồng: "Mẹ, con có lời muốn nói riêng với mẹ."

Quản Đồng sửng sốt, cũng đoán được cậu muốn nói cái gì, liền đưa Đản Đản cho Ô Hi, sau đó dẫn Ô Nhược vào phòng.

Ô Nhược đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, Tuyển Dực đã nói với con chuyện Tử Linh quốc bị nguyền rủa, cũng biết mẹ là thánh nữ Bí Ẩn tộc, Tuyển Dực còn nói chỉ có hoàng tộc Tử Linh quốc và người của Bí Ẩn tộc yêu nhau mới có thể hóa giải lời nguyền của Tử Linh quốc."

Quản Đồng nhíu mày.

Ô Nhược nắm tay nàng: "Mẹ, có phải mẹ vì chuyện nguyền rủa nên mới có thành kiến với Hắc Tuyển Dực hay không, mẹ cho rằng hắn có mục đích mới tiếp cận con có đúng không?"

Quản Đồng gật đầu: "Nếu không phải thế, hắn đường đường là một Thái Tử, sao có thể đi cưới một nam nhân."

"Lúc Tuyển Dực nói chuyện này với con, con cũng đặc biệt tức giận, buồn bực, cảm thấy hắn là kẻ lừa đảo, nhưng hắn quả thật thích con, hơn nữa nhìn tình hình ở Tử Linh quốc, con cũng muốn giúp bọn họ hóa giải lời nguyền, không muốn bọn họ tiếp tục sống dưới lòng đất."

Quản Đồng sốt ruột: "Tiểu Nhược, con không hiểu, giải nguyền rủa không chỉ đơn giản là yêu nhau, ta nghe nói..."

Chưa đợi nàng nói hết, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ Hay