[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 210: ngươi phải chịu trách nhiệm với ta

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

"Râu ngươi cà đau quá." Đản Đản thở phì phò niệm chú ngữ, đột nhiên một cái gì đó màu vàng xanh bay ra từ túi nhỏ trên eo bé, nhanh chóng vòng quanh người của Thâm Tụng vài vòng, rồi thu nhỏ lại, trói Thâm Tụng như cái bánh chưng.

Thâm Tụng sửng sốt, cúi đầu nhìn, bây giờ hắn đang bị trói như con sâu, càng giãy giụa thì dây thừng trói càng chặt: "Ai da, thằng nhóc nhà ngươi lấy đâu ra nhiều pháp khí cao cấp vậy hả, cởi trói cho ta nhanh đi."

Đản Đản cười khanh khách trượt xuống người hắn, nhào vào người Ô Nhược: "Cha, hắn thật xấu xa."

Ô Nhược đau lòng nhìn khuôn mặt bị hồng của bé: "Ừm, nên làm như thế với người xấu."

Thâm Tụng bực bội nói: "Do công tử, ngươi đừng dạy đứa nhỏ như vậy chứ, ta là người xấu hồi nào? Ta giống người xấu chỗ nào?"

Tuyển Hành thấy mặt đứa bé bị hôn đỏ, nhàn nhạt liếc Thâm Tụng: "Ngươi bắt nạt đứa bé, vậy thì ở đó ngắm chúng ta ăn cơm đi."

Thâm Tụng ủy khuất: "Chủ tử..."

Tuyển Hành không để ý đến hắn, nhìn Ô Nhược: "Mẫu thân đứa bé đâu?"

"Đang ở thành khác, vài ngày nữa sẽ hội hợp." Mấy ngày trước, Ô Nhược dùng cớ "đi lạc" khiến bọn Do Dĩ Nhuận hoài nghi, nên lúc này cậu sẽ không dùng cớ đó nữa.

Tuyển Hành liếc nhìn tay nải bên cạnh: "Vậy các ngươi định đi đâu?"

"Hồi nãy các ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta đã bị đuổi khỏi Do gia, Tượng Thành không chứa chấp nổi chúng ta, nên ta định đến thành khác."

"Nếu ngươi muốn ở lại Tượng Thành, ta có thể đảm bảo Do gia và Lượng gia không dám quấy rầy các ngươi."

Ô Nhược lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta muốn đi du ngoạn khắp nơi."

Thâm Tụng cười lạnh: "Ở cái nơi dưới lòng đất này thì đâu đâu cũng như nhau thôi."

Tại tòa thành dưới lòng đất, mỗi tầng ngoài nhà cửa thì cũng chỉ có nhà cửa, không có gì đặc biệt để ngắm cả.

Tuyển Hành liếc hắn một cái, nói với Ô Nhược: "Nếu ngươi không biết đi đâu thì có thể đến Xích Thành, ngày mai ở đó có tiết tháng tư, rất náo nhiệt, còn có thể đi dạo phố mua đồ ở các tầng khác."

"Đa tạ đã cho hay." Ô Nhược cũng đang định đến Xích Thành, vì ở đó gần Tượng Thành nhất.

Sau khi Đản Đản mở trói cho Thâm Tụng, bé ăn từng ngụm từng ngụm.

"Ăn chậm chút." Ô Nhược lau miệng cho bé, rồi gắp đồ ăn cho bé, thấy Quỷ Bà không dám đụng vào đồ ăn trước mặt Tuyển Hành thì cậu gắp bỏ vào chén giúp bà, thấy bà ăn nhanh quá bị nghẹn thì châm trà vỗ lưng giúp bà, chờ một nhỏ một lớn ăn xong thì cậu mới ăn.

Tuyển Hành yên lặng nhìn cậu hầu hạ một già một trẻ.

Thâm Tụng nói: "Lúc trước ta trách oan ngươi rồi."

Ô Nhược nghi ngờ liếc hắn một cái.

Thâm Tụng cười xấu hổ: "Ta cho rằng ngươi là đồ bất hiếu, chỉ lo hưởng lạc mà không để ý đến mẫu thân của mình."

Ô Nhược không thèm quan tâm: "Cho dù lúc ấy là ai, khi thấy cách ăn mặc của chúng ta đều sẽ nghĩ vậy thôi."

"Chầu này ta mời, coi như bồi tội."

Ô Nhược chớp chớp mắt: "Không phải đã nói là ta mời sao?"

"Vậy, vậy lần sau có duyên gặp lại, ta sẽ mời ngươi."

Ô Nhược mỉm cười: "Được, con trai, đến lúc đó chúng ta phải ăn sạch túi của Thâm Tụng đại nhân đó."

Đản Đản miệng còn đầy cơm, nói: "Con muốn ăn ở tửu lâu đắt nhất."

Thâm Tụng cười to, khẽ chọt ngón tay lên mặt bé: "Cái thằng nhóc này thật tàn nhẫn a, có phải ghim ta vụ thụ thụ bất thân với ngươi không?"

Tuyển Hành cong khóe miệng: "Đại tẩu lâu ở tầng một là tửu lâu đắt nhất ở Tử Linh quốc."

"Chủ tử." Thâm Tụng khóc lóc nhìn hắn: "Có cần phải bán thuộc hạ như vậy không?"

Tuyển Hành nhướng mày: "Ai kêu ngươi lúc nãy làm mặt đứa nhỏ bị đỏ, ngươi phải bồi tội đàng hoàng chứ."

Đản Đản ăn no rồi, buông bát đũa: "Đúng vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."

Ô Nhược: "..."

Hơn một năm nay con của cậu đã học cái quái gì vậy nè?

Thâm Tụng sâu xa nhìn bé: "Nhóc con, ngươi thật sự muốn ta chịu trách nhiệm?"

Ô Nhược lườm hắn một cái: "Thâm Tụng đại nhân, ngươi đừng có dạy hư con của ta."

"Ha ha."

Ăn xong, Ô Nhược từ biệt đám người Tuyển Hành rồi đến nha môn, Truyền Tống Trận đến Xích Thành.

Vừa đến Xích Thành, Ô Nhược liền cảm ứng được khế ước giữa cậu và ai đó, hơn nữa còn rất gần nha môn.

Cậu mang theo Quỷ Bà đến nha môn, bên ngoài nha môn rất đông đúc, cậu nghe có người nói: "Ta mới trở về từ tầng một, nghe nói Thái Tử đã hồi cung, còn dẫn theo Thái Tử Phi về nữa, nghe nói sắp thành thân với Thái Tử Phi."

Có người vui mừng thay Thái Tử: "Thật tốt quá, cuối cùng Thái Tử cũng thành thân rồi, tin rằng không lâu sau, Đế Quân và Đế Hậu của chúng ta sẽ có thể ôm Thái Tôn."

"Khụ, ta nghe nói người mà Thái Tử muốn cưới là nam nhân."

Mọi người kinh ngạc: "Nam nhân."

"Đế Quân đồng ý cho Thái Tử cưới nam nhân sao?" Ô Nhược biết giọng của người này, đó chính là Lão Hắc nguyện ý theo bọn họ đến Tử Linh quốc.

"Theo lý thuyết thì không đồng ý, nhưng trước nay Thái Tử luôn tự chủ trương, rất khó mà đoán được, chúng ta cũng không cần nói nhiều về chuyện hoàng gia làm gì."

Ô Nhược nghe đến đó liền phóng xuất cảm ứng khế ước ra, Lão Hắc đang ngồi nói chuyện hăng say với đám người kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Ô Nhược, mắt hắn sáng lên, vội đẩy đám người ra, chạy tới trước mặt Ô Nhược, đỏ mắt nói: "Phu... Gia, cuối cùng thì tiểu nhân cũng tìm được ngài rồi."

Lão Hắc lanh lẹ, không có ngốc đến mức kêu cậu là phu nhân trước mặt mọi người.

Ô Nhược đánh giá cách ăn mặc của hắn, cười nói: "Xem ra ngươi sống ở đây cũng không tồi."

Lão Hắc sau khi chữa khỏi cái mặt cộng thêm ăn mặc chỉnh tề và vẻ mặt đứng đắn, thì trông như một thiếu gia thư hương thế gia, dung mạo văn nhã.

Hắn cười ngại ngùng, nhận tay nải của Ô Nhược rồi hỏi: "Gia, bây giờ các ngươi đang ở đâu vậy?"

Ô Nhược nói: "Ta chỉ vừa tới Xích Thành."

Lão Hắc nhìn Quỷ Bà bên cạnh: "Gia và chủ tử lạc nhau hả? Chưa tìm được nhau hả?"

Ô Nhược lắc đầu: "Hồi nãy ngươi làm gì vậy?"

"Ta đang hỏi thăm tin tức."

Ô Nhược đến chỗ vắng người mới hỏi: "Chỉ có một mình ngươi tới đây thôi sao?"

"Dạ vâng."

"Vậy ngươi có hỏi thăm được đại môn lúc chúng ta tới đây không? Hoặc là tìm được người của chúng ta?"

Lão Hắc chua xót: "Không có, tiểu nhân có hỏi thăm vài người nhưng không ai biết đại môn ở đâu, tiểu nhân đoán rất có thể chủ tử dẫn chúng ta đi bằng đường bí mật, đúng rồi, tiểu nhân còn nghe được..."

Hắn nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói: "Người của quốc gia này bị dính lời nguyền, tất cả mọi người đều không được rời khỏi Tử Linh quốc, hơn nữa nếu như bị ánh nắng mặt trời chiếu vào sẽ bị hôi phi yên diệt, nên nếu người của quốc gia khác tới đây thì không được để người khác biết là chúng ta từ nơi khác tới, nếu không sẽ bị người của Tử Linh quốc đoạt xá, dùng thân thể của chúng ta để rời khỏi Tử Linh quốc."

Ô Nhược nhướng mày: "Ngươi nắm bắt thông tin nhanh đấy."

Điều này cũng không dễ dàng gì, vì hắn ngay cả nhất giai còn chưa luyện tới, vậy mà có thể thăm dò được nhiều tin tức mà không bị ai phát hiện thân phận.

Lão Hắc cười nói: "Ngài cũng biết thân phận lúc trước của tiểu nhân là gì mà, những lúc rảnh rỗi đều nói chuyện phiếm, trao đổi tin tức với người khác. Không phải tiểu nhân khoe khoang gì, nhưng lúc mới đến đây, chỉ trong vòng năm sáu ngày mà tiểu nhân đã hỏi thăm rõ những chuyện gần đây ở Tử Linh quốc, chuyện xảy ra ở mỗi tầng đều rõ như lòng bàn tay, gia, nếu ngài muốn biết chuyện gì thì có thể hỏi ta."

Ô Nhược nhớ ra lúc nãy bọn họ nhắc đến Thái Tử, liền hỏi: "Phân của Thái Tử màu gì?"

"..." Lão Hắc không nói nên lời, nhìn cậu: "Gia, đến giờ ta mới biết thì ra ngài cũng thích nói đùa, nếu ngài thật sự muốn biết, vậy vài ngày sau để tiểu nhân lẻn vào cung hỏi thăm giúp ngài."

"..." Ô Nhược trợn trắng mắt: "Không cần, ta không có hứng, ngươi cũng đừng có tiểu nhân tiểu nhân mãi nữa, nghe mất tự nhiên quá, ngươi cứ xưng hô như trước kia đi."

Lão Hắc cười ha ha: "Được."

Ô Nhược hỏi: "Dạo này ngươi ở đâu?"

Lão Hắc nghiêm túc lại: "Nói sao đây nhỉ, ta và khất cái có duyên thiệt chứ, lúc ta bị lạc tới đây thì được một lão khất cái cứu giúp, bây giờ ta đang ở phòng của người đó, gia, ta có thể nhờ ngài một chuyện không?"

Ô Nhược thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, cũng không đùa giỡn nữa: "Chuyện gì?"

Lão Hắc nhanh chóng nói: "Tôn nữ và tôn tử của lão khất cái đã cứu ta, còn cả mấy đứa bé ở trong phòng đó đều bị bệnh nặng, ta muốn mời ngài đến xem bệnh cho chúng."

"Được thôi."

Lão Hắc lại bổ sung: "Ta sẽ trả tiền chữa bệnh cho chúng."

Ô Nhược nói: "Ngươi là người của ta, bọn họ cứu ngươi thì cũng coi như cứu ta, không cần ngươi trả tiền làm gì, nếu ngươi thấy ngại thì nhanh chóng tìm ra phu quân giúp ta đi."

Lão Hắc cười nham nhở: "Gia nhớ chủ tử rồi hả?"

"Vớ vẩn." Mặt Ô Nhược hơi nóng lên.

Lão Hắc vỗ ngực đảm bảo: "Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng tìm ra bọn họ."

Ô Nhược mỉm cười: "Được, ta tin ngươi."

"Gia, lúc ta nhìn thấy ngài, vì sao đột nhiên lại có loại cảm ứng ngươi đang ở gần đấy?"

Ô Nhược giải thích: "Đó là cảm ứng của khế ước, bất kể ngươi ở đâu hoặc là xa cỡ nào, ta cũng có thể cảm ứng được vị trí của ngươi, nhưng ở Tử Linh quốc thì chỉ khi cùng một tòa thành mới cảm ứng được sự tồn tại của ngươi, còn ngươi có thể cảm ứng được ta là vì cho cho phép ngươi biết được nơi ta đang đứng."

"Ra là vậy."

"Lão Hắc, vừa rồi ngươi nói tin tức gần đây ở Tử Linh quốc, ngươi đều rõ trong lòng bàn tay, vậy ngươi có nghe được chuyện gì liên quan đến Tuyển Dực không? Ví như những người cùng họ với Tuyển Dực chẳng hạn."

Lão Hắc hơi do dự: "Gia, có phải ngài biết thân phận của chủ tử hoặc là hắn đang ở đâu rồi không?

"Nếu ta biết thì đứng đây làm gì?"

"Mấy lời ta định nói đều là suy đoán của ta thôi, không đúng hoàn toàn đâu, gia coi như tham khảo là được."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thứ , , là lịch học kín mít nên k đăng kịp chương mới nha, còn mấy ngày còn lại thì viết được bao chương đăng bấy nhiêu

Đăng: //

Truyện Chữ Hay