Yuku về đến nhà, đầu óc tự nhiên mông lung nhớ tới cuộc nói chuyện với Hashi.
Tại sao à? Cô cũng không biết được. Mấy thứ như vậy Yuku chưa từng bỏ thời gian ngẫm nghĩ. Chỉ có một điều càng lúc càng rõ ràng, là tiến độ thân thiết của cô và Hashi nhanh như tên lửa vậy. Và cũng chẳng có gì không ổn hết, Yuku thích như bây giờ, hai người từ vô tâm vô tính giờ lại dính cả ngày như keo, keo con chó đàng hoàng.
Điện thoại đột ngột reo. Yuku liếc nhìn dãy số quen thuộc, thẳng tay nhấn nút tắt.
Chiếc điện thoại im bặt, rồi vài giây sau lại rung lên.
Cô vẫn kiên nhẫn ấn nút tắt, ngay lập tức.
Lần này cái điện thoại cũng ngoan ngoãn im lặng, người bên kia không làm phiền cô nữa.
Yuku ném cái điện thoại vào trong cặp. Trong lòng dâng lên sự khó chịu mà cô cho là không đáng có.
Bình tĩnh, không đáng đâu Yuku. Cô tự nhủ với chính mình. Để vực dậy tinh thần, tối nay cô sẽ dùng khổ nhục kế, đỉa đói kế kéo tỷ tỷ nhà mình đi ăn Lotteria!
Nghĩ như vậy, Yuku ném cái gai trong lòng ra khỏi đầu. Nếu là từ bỏ thì cũng là cô, chứ không phải là người ta! Chỉ là cô không thích nhập nhằng thôi.
Đồng hồ đeo tay đúng lúc reo lên, cô liếc qua. giờ chiều, đến cung thiếu nhi là vừa giờ dạy mĩ thuật lúc giờ rưỡi. Yuku không chần chừ, soạn đồ rồi leo lên xe đạp phóng thẳng.
-----------------
Một tuần dài vẫn tiếp tục.
Hôm nay Hashi mang trong mình một tâm niệm vô cùng to lớn mà trông chờ tới hết giờ.
Nguyên nhân là do đêm qua trước khi lên giường đi ngủ, ngay sau khi vừa dừng nhắn tin với yuku xong, cô mới chợt nhớ ra.. cả ngày cô quên khuấy mất, không có hỏi Yuku.. chuyện giới tính.
Hashi rõ thấy mình thật rảnh hơi, chỉ có một vấn đề nhỏ như vậy mà cứ thắc mắc không bỏ qua được.. nhưng thôi kệ đi, bạn bè hiểu biết về nhau vẫn tốt hơn mà.
Cuối cùng cũng nghe chuông, lớp học lục tục giải tán. Hashi cũng nhanh chóng thu dọn sách vở của mình.
"Này, Yuku.."
Nhưng cô còn chưa kịp gọi đã thấy Yuku chạy đi mất.
"Shi, Boss để quên điện thoại ở đây rồi, tôi chạy xuống đưa trước nha!". May mà chịu nói với cô một tiếng.
Hashi gật đầu, Yuku vội chạy đi. Likawa không giao thiệp với bạn trong lớp bao nhiêu, hầu hết không thân với ai. Nếu không có Yuku nỗ lực giúp cô ấy gần hơn với bạn bè để không cảm thấy lạc lõng, cả năm học chắc số lần Likawa nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngược lại, Likawa chơi vô cùng thân với vài người bạn bên ngoài lớp, nên cuối giờ bọn họ cùng về nhà thường ra khỏi lớp rất sớm, Yuku không chạy theo có thể đuổi không kịp.
Hashi mặt không biểu cảm nhìn lớp học vắng vẻ một lần. Ồ, dù sao lát nữa chắc các cô cũng xuống ghế đá ăn cơm, cô đứng đây đợi Yuku lội ngược lên lần nữa làm gì nhỉ. Thế là cô xốc lại balo, đi xuống.
Ừm, cô vẫn thắc mắc giới tính của Yuku lắm lắm lắm luôn á nha...nên không muốn đứng đó đợi.
Nhưng vừa đi xuống cầu thang, Hashi bất giác vỗ đầu, quan sát khung cảnh trước mặt.
Chẹp, sao cô lại ngốc như vậy, quên mất nhân vật mấu chốt như vậy. Câu trả lời hình như ngay trước mặt cô rồi. Hashi quan sát cục diện rồi bước tới chỗ Yuku.
Yuku còn đang ngẩn người, chợt bên tai vang lên giọng nói thầm thì: "Ồ, người ta kìa!"
Cô vội quay đầu, nhìn thấy Hashi đang ghé sát người mình mà thả ra câu nói vừa rồi, nhưng cơ thể hai người không đụng chạm dù chỉ một chút, nên trước đó cô không nhận ra Hashi đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Phản xạ cảnh giác trong lòng đã dựng hết lên đành dần dần hạ xuống. Trên mặt Yuku không lộ ra vẻ gì, cô chớp mắt không nhìn thẳng Hashi, nương thso hướng nhìn của cô liếc ra ngoài kia.
Ngược lại Hashi cười khẽ, giọng cười nhẹ nhàng mà huyền bí.
Hashi trong mắt cô luôn huyền bí không thể định hình như vậy, kể cả sự gần gũi thoải mái khi ở bên cũng là một điều cô khó lí giải.
Yuku nhanh chóng bình thường, cô trả lời: "Thì sao? Đâu liên quan đến tôi".
Hashi vẫn không tắt nụ cười nhàn tản. Tròng mắt ẩn sau hàng mi đen dài như lóe lên ánh sáng gian xảo. "Thì, tôi cũng đâu nói người ta liên quan đến bạn, chưa ai đả động gì bạn mà"
Yuku lần đầu tiên không biết nên nói cái gì, sao cô có cảm giác đang bị Hashi lôi vào tròng vậy? Ờ mà đúng luôn rồi còn gì.
Hashi không tiếp tục, tầm nhìn cô nhạt nhẽo phóng ra phía cổng trường. Nơi đó có ba cô gái song song nhau dắt xe đạp ra, bọn họ cười đùa thân mật. Likawa cười nói vui vẻ, trên người không mất đi sự nhẹ nhàng thư thái. Hai cô gái còn lại mỗi người một vẻ, nhưng đáng nói là cô gái mang sợi dây cột tóc màu hồng.
Cô ấy là người chỉ mới nhìn, Hashi đã nghĩ đến hai chữ "Pink girl". Dường như cô ấy yêu thích màu hồng hơi thái quá, mà từ cô ấy cũng tỏa ra dáng vẻ ấm áp đáng yêu như màu sắc hồng nhạt ấy vậy.
Hashi loáng thoáng nhớ, cô đã từng nghe Yuku nói, Yuku thích màu hồng phấn. Lúc nghe xong, Hashi khá bất ngờ, vì cô vốn tưởng người như Yuku phải ưa tông màu mạnh như đen, đỏ hoặc xám.
Nhưng lúc này đột nhiên cô hiểu ra.
Bóng ba cô bạn kia ngày càng xa, Hashi thu tầm mắt. Trong đầu hiện lên vô số cảnh tượng từ trước tới nay, của Yuku và cô bạn đó, scan một lượt, rút ra kết luận.
"Trả điện thoại cho Boss của bạn chưa?"
"Rồi". Yuku trả lời. "Đang định lên, nhưng Shi xuống rồi thì đi ăn đi".
Chẹp, dối lòng rồi kìa, đang nhìn con gái nhà người ta đắm đuối kìa.
Nghĩ vậy nhưng Hashi cũng không vạch trần. Cô thấy Yuku kín đáo nhìn về nơi ba người kia đi khuất, không nhịn được hiếu kì lại liếc về cổng trường một lần nữa.
Nếu như theo cái trí nhớ tồi tàn này của cô.. năm lớp mười, hình như khi tụ tập bạn bè nói chuyện phiếm, Yuku từng nhắc tới cô bạn ấy, nếu không Hashi cũng chẳng biết cô ấy là một trong top thần thánh của trường - Umi, Umi Kazefuita. Cô ấy và cô bạn còn lại với Likawa, là một bộ ba tri kỉ.
Nhưng Yuku cũng không chỉ nhắc như vậy. Cô ấy nói tới Umi với thái độ nể trọng, quan tâm, nhưng nhiều hơn là sự uẩn khúc ẩn sâu mà Hashi vô tình quan sát thấy.
Yuku cũng không chỉ nhắc về cô ấy một lần, mà dường như trong câu chuyện nào cũng thấp thoáng.
Cũng vì vậy nên vài lần Umi lên lớp tìm Likawa, Hashi bất giác để mắt cô ấy một chút. Rồi nếu sau đó nhìn sang Yuku, sẽ là hình ảnh Yuku kín đáo quan sát cô ấy, hoặc ngồi im như tượng đá không nhìn ra ngoài một lần nào.
Umi là một cô gái bất cứ ai gặp cũng phải có thiện cảm. Khuôn mặt nhỏ trông tinh nghịch dịu dàng, cô hay cười, mái tóc dài buộc lệch một bên, điệu bộ ngoan ngoãn và chừng mực. Người như Umi tạo cho người khác cảm giác được tôn trọng mức tối đa và dễ có thiện cảm. Ngay từ lần đầu nói chuyện, Umi đã cúi thấp đầu nhờ Hashi gọi giúp Likawa, rồi lại cúi đầu rối rít cám ơn cô mấy lượt, làm cho Hashi bối rối đành cúi đầu lại với cô, đồng thời cảm thấy cô gái này đáng yêu quá mức cho phép ngay lập tức.
Một trong số ít người Hashi gặp lần đầu đã thấy yêu mến.
Hashi còn nhớ khi cô chào Umi xong bước vào lớp, Yuku còn hỏi cô một câu: "Đáng yêu lắm đúng không?". Lúc đó Hashi không do dự gật đầu mấy cái.
Mà Hashi vốn không phải kẻ ngốc, nhìn qua biểu hiện cô đã mặc định được Yuku thích cô ấy, nhưng lúc đó cũng chẳng thèm để tâm.
Cho nên hiện tại nhớ ra mới thấy cái thắc mắc của mình hôm qua tới giờ thật nhảm nhí...
Nhưng mà nhìn thế nào cũng nhận ra Umi với Yuku không có kiểu tình cảm tương tự thì phải.
Yuku đi phía trước, lầm lũi không nói nhiều như mọi hôm. Cái kiểu mất hồn này thì còn nghi ngờ gì nữa, Hashi lặng lẽ theo sau, đắn đo một chút, trưng cái mặt lạnh ra.
"Yuku"
"Ừ".
Vốn dĩ câu hỏi là "Bạn thích các bạn nữ phải không?", bây giờ..
"Bạn thích Umi đúng không?"
Nghe xong câu hỏi, Yuku quét mắt về phía sau.
Tại sao có người khai thác đời tư người khác mà ra vẻ nghiêm túc như đang khảo cung thế?
Tại sao cô vẫn bị ánh mắt xuyên thấu đó dọa chột dạ thế? Cô chẳng làm gì sai.
Tại sao mém nữa cô đã buột miệng ra trả lời luôn theo quán tính thế nhỉ?
Yuku điên rồi!
Nói chung Yuku không muốn trả lời.
Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ ra mình nên nói gì, cô nhận ra người phía sau mình im bặt.
Yuku tỏ vẻ lạ lẫm nhìn về Hashi: "Gì vậy?"
Khuôn mặt của Hashi toát lên vẻ lơ đãng dịu dàng hiếm thấy. "Không có gì. Coi như tôi chưa hỏi gì". Chỉ thấy bạn thật tội nghiệp, tình đơn phương một phía từ năm ngoái đến năm nay vẫn không buông bỏ được, hic. Cô biết mình cũng không nên chạm vào nỗi đau của người khác.
Bù lại bây giờ Yuku lại không chịu nổi ánh mắt sướt mướt của cô, bí bách đảo đôi mắt đen tuyền. "Có thích, đang từ bỏ dần, có được chưa?"
Đúng vậy, Umi là người cô thích nhất, thích lâu nhất sâu đậm nhất từ trước tới nay, cũng là làn gió lơ đãng cô chưa bao giờ dám đưa tay nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận nó mơn man, đi mất.
Là làn gió cô dành thời gian yêu thương, che giấu, từ bỏ, tất cả đều trong âm thầm.
Nói có vài câu, hai người đã đi tới ghế đá quen thuộc sau trường. Hashi ngồi xuống lấy cơm trưa ra.
"Có bao giờ theo đuổi thử chưa? Umi có thích con gái không?"
Cô nói câu này vô cùng điềm nhiên, làm người khác cảm thấy muốn trả lời cũng được, không cũng được.
Nhưng Yuku chẳng cưỡng lại được cảm giác quen thuộc như bình thường: "Có". Yuku ngồi xuống cạnh cô, cũng lấy bento ra, nhưng động tác cẩn trọng hơn ngày thường nhiều. "Nhưng không định theo đuổi"
"Vậy làm sao có kết quả..". Hashi lẩm bẩm, nhưng chợt nhớ tới Likawa và Umi đều là những người thế nào chứ.. đâu dễ dàng chạm tới, cả con người hay trái tim của họ.
Lúc này Yuku chợt cười một tiếng: "Umi cũng biết, lần đó Likawa nói cho Umi biết". Trông cô không có vẻ gì thái quá, nói ra chuyện này như nói câu chuyện của người khác. "Umi bắt đầu tránh mặt, nói chung bản thân cũng tự nhủ mình từ bỏ. Quả thật cho tới lúc đó mới có động lực nhất"
Nhưng tới bây giờ vẫn chưa cảm thấy yên ổn.
Dường như Hashi đọc được điều gì đó, cô nhún vai: "Cứ trông theo cái bóng người ta, bạn có biết bạn chưa từng rời mắt khỏi Umi không? Cứ như vậy không quên được là chuyện thường"
Yuku chợt nở nụ cười tự giễu. Động tác đó không thoát khỏi mắt của Hashi, nhưng cô không nói gì.
Yuku rất không thích nhắc đến vấn đề này, đành đổi đề tài. "Sao bạn biết được vậy?"
Bất quá đề tài mới này cũng khiến cả Hashi thấy thoải mái hơn. Cô nhếch miệng thật nhanh.
"Tôi biết thừa bản mặt bạn"