(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

chương 170

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Di Giai lại cố tình tìm một cái hang lớn nhất, đúng là cực kỳ lớn. Nhìn cửa hang cao tới mét, Di Giai ung dung bước vào trong dưới sự la hét không ngừng của thẻ tím.

Cái động này không quá sâu mà vừa rộng vừa to, một con hổ vằn trắng khổng lồ đang nằm ngủ trong đó.

Đây là con Boss lớn nhất được thiết lập để đe dọa khu vực này, nó cũng sẽ đi săn mồi và đuổi bắt con người khi họ đạt tới một cấp độ nào đó. Game sinh tồn sao có thể bình yên như trò chơi trồng cây trong nông trại? Con người bắt buộc phải chạy trốn hoặc đủ sức mạnh đương đầu với nó, sau khi giết chết nó có thể mở ra bản đồ mới, tới được khu vực bên cạnh gặp những cư dân khác, mở rộng vùng đất của mình.

Di Giai lúc này chỉ biết rằng cô muốn xây nhà đá nhưng cần quá nhiều điểm, mà hiện giờ mọi người đều đang ngủ, chi bằng cô chiếm một cái hang trước rồi khỏi xây nhà mà ở luôn trong này! Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, liền xắn tay áo tiếp cận con hổ lớn.

Thẻ tím cảm thấy mình xong đời rồi! Sao có thể hợp tác với một kẻ ngu ngốc thế này cơ chứ!!!

Một lát sau...

"Chuyện gì mới xảy ra?" Thẻ tím chớp chớp mắt không dám tin tưởng.

Di Giai dẵm chân lên đầu con hổ trắng, mở ra hệ thống cười như được mùa:"Wa! Không ngờ con hổ này lại có nhiều điểm kỹ năng như vậy?"

Mà đúng lúc này, mọi người đang ngủ đã tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy tiếng hệ thống vang lên khắp bản đồ:

[Liên thông thành công khu vực - ]

Mặt mọi người đồng loạt ngu tại chỗ!

...

"Bao... Bao nhiêu điểm?" thẻ tím bây giờ mới tìm lại bình tĩnh, nuốt nước miếng hỏi.

". điểm."

"..." Con thú này được thiết lập để mọi người cùng hiếp dâm tập thể, điểm sẽ chia cho mỗi người trong đội và theo điểm sát thương, nhưng Di Giai solo là việc ngoài dự liệu của tất cả. Điều đó cũng có nghĩa là người ở khu này đã mất đi một kho điểm kỹ năng di động rồi.

Khi Di Giai học xong các kỹ năng xây bàn ghế, giường và các công cụ cần thiết rồi thì cô bắt đầu đi tìm gỗ để chế tạo ra chúng, vừa đi trở về rừng thì bắt gặp một nhóm người khác, nhóm người này gật đầu với cô sau đó tiếp tục cúi xuống đất tìm quái, dáng vẻ hết sức chăm chú.

Thấy mọi người đã tỉnh, Di Giai cũng bớt cảm thấy heo hút cô đơn, khắp nơi đã có tiếng người nói chuyện, cô nhặt mấy thanh gỗ to dưới đất, vận dụng kỹ năng vừa học chế nó thành rìu, lúc này mới có thể đi chặt cây to.

Đi một đoạn lại bắt gặp đoàn người nữa, nhưng lần này họ không gật đầu xã giao mà lại hớn hở chạy tới hỏi thăm cô:"Yên Mộc? Cậu cũng ở khu này sao?"

Trong ký ức hiện lên, trước mắt đây là Hội trưởng hội học sinh trường cô, đằng sau có người là cùng lớp, có người là cùng trường. Xem ra họ đã thành lập một nhóm cùng nhau sinh tồn.

"Yên Mộc? Ai da... cậu chơi game này bao giờ chưa? Nhà cậu nghèo như vậy, chắc chưa từng luôn ấy nhỉ? May mắn lần này chính phủ trợ cấp hộp chơi game cho mỗi nhà nên cậu mới có dịp thử đúng không? Có gì không biết cứ hỏi tớ nhé! Game này trước đó tớ đã chơi lên đến cấp , hiểu tương đối rồi!" Tình Tình là tiểu thư nhà giàu, trước giờ cũng không ưa nguyên chủ nghèo mà xinh đẹp hơn mình, thường xuyên đả kích cô lấy cảm giác thành tựu.

Di Giai nhìn sang, gãi đầu hỏi:"Còn có cấp à?"

Học trưởng Tôn Tường gật đầu:"Cấp càng cao thì càng mở được nhiều kỹ năng hơn, như chế tạo rìu là cấp mới có thể dùng, thấp hơn thì dù điểm kỹ năng đủ cũng không thể học cách chế tạo được. Còn có tiền tệ trong đây là Xu và Vàng, Xu = Vàng, có thể mua thuốc hay đồ ăn ngon trong cửa hàng hệ thống. Còn nữa, khi bị thương cậu phải lập tức băng bằng 'băng gạc' lại, nếu không, mất máu quá nhiều sẽ bị hiệu ứng tê cứng. Cấp cao hơn có thể mua thuốc ở cửa hàng hệ thống, nếu có thuốc thì lập tức lành thương rồi..."

Cậu còn định nói thêm với Di Giai vài điều thì chợt để ý trong tay cô là một chiếc rìu, cậu thoáng ngạc nhiên:"Nhanh như vậy cậu đã giết xong con thỏ lên cấp rồi à?"

Di Giai lắc đầu, há miệng định nói, Tình Tình bên cạnh lại bật cười chen vào, giọng điệu quái đản:"Tôn Tường, cậu nghĩ gì thế? Chắc có tên nào thấy em gái xinh đẹp liền tặng cho một cái thôi mà. Chúng ta săn nãy giờ còn mới cấp , người cao nhất cũng mới lên cấp ."

Tôn Tường nhìn thoáng qua Di Giai, thấy cô không có dấu hiệu tức giận mới hòa hoãn nói:"Yên Mộc, cậu chưa có đội thì có thể gia nhập với tụi mình, chúng ta đoàn kết lại đi giết mấy con thú lớn, một lần có thể kiếm được điểm kỹ năng, về sau còn có thể tấn công con Boss khu vực!"

Di Giai lắc đầu, lại há miệng định nói, một thanh niên phía sau Tôn Tường chợt bước lên thắc mắc:"Nhưng tại sao khi chúng ta tỉnh dậy liền thấy thông báo liên thông khu vực? Lẽ ra Boss khu vực chết mới mở cửa liên thông được chứ?"

Tất cả trầm mặc suy nghĩ, Di Giai vừa giơ tay muốn phát biểu, Tình Tình đã lên tiếng:"Hay là chính phủ cố ý điều chỉnh khu thành khu vực cho có điểm khác biệt với game bình thường, giúp những người từng chơi đỡ chơi lại, gây cảm giác nhàm chán? Dù sao lúc chúng ta mở mắt liền có thông báo rồi."

Mọi người đều thấy có lý. Tôn Tường nói:"Vậy chúng ta phải cày cấp nhanh lên, để người khu vực khác giết mất boss thì mất hứng lắm."

"Phải đó!" Tất cả đồng ý.

"Yên Mộc, cậu đi chặt củi trước hay đi giết thú trước?" một người nam cùng lớp trong đội hỏi Di Giai, ý hỏi cô có đi cùng bọn họ không.

"Chặt củi." Cô đáp.

Thế là họ từ biệt ở đó, còn hẹn lát nữa gặp. Di Giai tìm một cái cây lớn, bắt đầu chặt nó. Chặt tới nhát thứ thì cái cây trước mặt cô cuối cùng cũng ngã xuống, chạm đất thì biến thành một bó củi nhỏ. Di Giai nhặt lên thấy được thông báo:

[ Gỗ ] x

Cô tính chế tạo cửa và giường trước, mỗi thứ mất gỗ, thế là lại miệt mài đi chặt thêm.

Thẻ tím lúc này đã không còn có thể nói lời nào nữa, nó chỉ có thể mở to mắt mà nhìn. Nó nhìn Di Giai đã đến cấp , cảm thấy có chút bá đạo rồi.

Thế giới này từ cấp trở lên liền lên rất chậm, phải trải qua mấy ngày mới lên một cấp, Di Giai bây giờ như đại thần trong game vậy, nhưng bản thân cô lại không rõ điều đó, chỉ biết cắm đầu đi chặt cây.

Sau khi nhặt bó củi thứ bao nhiêu không đếm được, Di Giai bị thông báo cân nặng đã quá tải, không thể cầm thêm, đành tiếc nuối trở về tổng kết. Khi ấy, xung quanh cô cũng kha khá người có rìu đang đứng chặt cây rồi.

Trời tối rất nhanh, Di Giai đổi điểm kỹ năng học kỹ năng chế tạo đuốc, vừa hay trên người cô có củi, học thêm kỹ năng đánh lửa liền tạo ra được một cây đuốc thứ thiệt. Trở về gần tới hang thì bất chợt cô nghe thấy tiếng hét thất thanh, giọng điệu nghe quen quen khiến cô tò mò đi về hướng ấy, mà người bên đó thấy ánh sáng cũng chạy về đây.

"Yên Mộc?" Tôn Tường thấy cô cầm đuốc tới thì có chút ngạc nhiên, có thể chế đuốc tức là đã đạt cấp , bọn họ người cao nhất mới cấp , đi trong đêm không cẩn thận đã đi vào khu vực của nhện độc, vài người trúng độc còn bị nhện đuổi theo, đang hoảng hốt chạy đi thì gặp Di Giai bên này. Lúc đầu thấy ánh sáng đuốc mọi người còn tưởng gặp ai đó lợi hại có thể cứu mạng, ai ngờ lại là Yên Mộc chưa từng chơi game.

"Chạy mau!" Tôn Tường mặc kệ cây đuốc trên tay Di Giai là do đâu mà có, cậu nắm tay cô kéo đi, mọi người chạy càng xa, cuối cùng cũng cắt đuôi được nhện độc.

"Chết tiệt! Đen đủi quá đi mất!" Tình Tình ghét bỏ gãi khắp người, cô ấy đã trúng hơi độc mà nhện độc phun ra.

"Cố gắng chịu, phút nữa là hết thôi." Có người vừa gãi vừa an ủi cô nàng.

"Mọi người tìm gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi chút. Mấy ngày đầu ban đêm kéo dài không quá lâu, đợi sáng chúng ta lại tiếp tục." Tôn Tường nói.

Mọi người đồng loạt đi tìm chỗ ngồi, đột nhiên thấy xung quanh tối dần, tất cả quay ra thấy Di Giai đang vô tư đi về một hướng, ánh đuốc trên tay cô cũng xa dần.

"Nè! Cậu đi đâu đó?" Tình Tình khó hiểu hét lên.

"Về nhà." Di Giai quay đầu lại trả lời khiến mọi người nhất thời ngẩn ra nhìn nhau.

Khi tất cả theo Di Giai về đến hang đá, Tình Tình là người đầu tiên bật cười ha hả:"Sao đây lại là nhà cậu rồi? Cậu phải xây nhà cơ!"

Do đêm tối nên mọi người không biết gần đấy là mấy hang động khác đầy thú dữ, nói chuyện không hề nhỏ giọng.

Di Giai xoay người bước thẳng vào hang, đi được mấy bước thì bị Tôn Tường kéo tay giật lại, hắn hơi gắt giọng:"Yên Mộc, cậu không biết chơi thì đi theo bọn tôi là được. Đừng chạy lung tung, cái hang này lớn như vậy chắc hẳn có sinh vật không lường trước được ở bên trong, chúng ta mới cấp độ này, đánh động nó rồi thì ai đều chạy không thoát."

"Phải đó." mấy người khác phụ họa, tự tìm chết thì thôi đi, đừng kéo theo họ chứ!

Di Giai gãi gãi đầu, như không còn cách nào mà đưa đuốc cho bọn họ:"Nếu các cậu thấy nơi này nguy hiểm thì đi nơi khác nghỉ ngơi đi."

"Đây không phải lúc hờn dỗi!" Tôn Thành, em trai sinh đôi khác trứng của Tôn Tường bước lên nói, hai người tuy sinh đôi nhưng không hề giống nhau.

Di Giai quả thật bất lực rồi, cô bỏ toàn bộ gỗ trên người xuống rồi bắt đầu chế tạo cửa cho hang động. Mọi người thấy thao tác này của Di Giai thì giật mình trợn mắt, là lỗi game sao!!!

Chớp mắt hang động đã có một chiếc cửa gỗ khổng lồ che đậy, Di Giai tính toán sai một chút, cô vốn tưởng gỗ là xong chiếc cửa nhưng không nghĩ đến kích thước cũng là yếu tố quyết định, cuối cùng tốn mất gỗ, số gỗ này đủ cho người bình thường xây một căn nhà rồi. May mà chặt nhiều, Di Giai nhìn số gỗ còn lại, không đủ để làm một chiếc giường ngủ, trong lòng thoáng rỉ máu.

"Cậu cấp rồi?" Tôn Tường kinh ngạc, kỹ năng chế tạo cửa cấp mới học được.

Di Giai đang định nói, thẻ tím lúc này bất ngờ lên tiếng:"Đừng giải thích quá nhiều. Ngươi nghĩ một cô gái bình thường có thể giết được con hổ trắng đó sao? Đừng gây phiền phức cho nguyên chủ khi cô ấy trở lại."

Thế là lời ra đến miệng Di Giai lại nuốt trở về, mặt không đổi sắc nói:"Cái hang này rỗng, tớ đã kiểm tra rồi." về câu hỏi cấp bao nhiêu thì cô không nhắc tới.

Cuối cùng nghe vậy mọi người mới đồng ý bước vào hang. Bên trong quả thật trống rỗng.

Xác con hổ đã hóa thành vật liệu gồm cái răng nanh, lớp da hổ, viên mắt hổ màu hổ phách, cái móng vuốt hổ. Nhưng đến cấp mới có thể sử dụng.

Truyện Chữ Hay