Dù Trì Nguyệt không nghĩ rằng việc xem điện thoại sẽ khiến cô mệt mỏi, nhưng cô cũng không tranh cãi với Thiên Cẩu.
Cô có thể giải thích điều gì với một người máy không hiểu chuyện chứ?
Dù người máy thông minh đến đâu thì nó cũng không phải con người.
Trì Nguyệt nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại không nói thêm câu nào nữa.
Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng động lạch cạch máy móc, là Thiên Cẩu đang đi lại. Nó đến gần giường bệnh của cô, sau khi quét khuôn mặt của Trì Nguyệt, nó lại nghiêm túc nói: "Cô ấy nhắm chặt hai mắt, hàng mi liên tục chớp chớp, không hề chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt có sự thay đổi rất nhỏ nhưng không phải tức giận, chẩn đoán của tôi là – việc không được dùng điện thoại khiến tâm trạng trở nên lo lắng rối loạn, cần được tư vấn tâm lý và sử dụng điện thoại để xoa dịu..."
Trì Nguyệt mở mắt ra, nhìn đôi mắt màu xanh lam máy móc ở trước mặt.
Thiên Cẩu đang quét khuôn mặt của cô?
Nó đang báo cáo công việc với ai?
Giọng điệu của Trì Nguyệt không được tốt lắm: "Mày đang làm gì thế?"
"Cô ấy đang rất tức giận, cho rằng tôi đang xâm phạm cô ấy." Thiên Cẩu nói: "Cô ấy còn trợn mắt với tôi, tôi đoán cô ấy đang muốn đánh chết tôi."
Trì Nguyệt ngồi bật dậy, chỉ vào nó: "Mày đang nói chuyện với ai?"
"Kiều đại nhân, trong mắt cô ấy hiện ra vẻ tức giận, hành động chỉ thẳng vào mặt tôi thế này, hình như thật sự muốn đánh chết tôi..."
Kiều Đông Dương?
Đúng rồi! Ngoại trừ anh ta thì còn ai nhàm chán như vậy chứ? Lại còn đi nói chuyện với một người máy.Trì Nguyệt không còn sức để mắng chửi anh, cô lại nằm xuống giường, nhắm chặt mắt, không thèm nhúc nhích nữa.
"Không xong rồi, Kiều đại nhân." Giọng nói của Thiên Cẩu non nớt trong trẻo, dù đang hoảng sợ cũng cảm thấy rất dễ thương, nó kêu lên: "Chị gái nhỏ Trì Nguyệt lại ngất đi rồi, cứu mạng!"
Tốc độ của Kiều Đông Dương còn nhanh hơn sự tưởng tượng của Trì Nguyệt, anh và mấy nhân viên y tế cùng chạy đến đây, từng người đều tỏ ra rất căng thẳng. Bọn họ lao đến như một cơn gió để cứu chữa cho bệnh nhân, sau đó bọn họ nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Trì Nguyệt... Bọn họ ngơ ngác liếc nhìn Kiều Đông Dương, rồi yên lặng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Kiều Đông Dương đang yên lặng nhìn Thiên Cẩu.
"Có lẽ do tôi phán đoán sai lầm." Thiên Cẩu lắc lư cái đầu to, nghiêm túc báo cáo: "Cô ấy sử dụng hành động chống đối người máy rất khác thường, làm rối loạn trí thông minh của tôi..."
Thiên Cẩu nói đến đây lại dang hai tay ra: "Thật xin lỗi, Kiều đại nhân, anh cũng biết tôi không phải con người mà. Tôi không thể hiểu sự gian xảo và xấu xa của con người!"
"Thiên Cẩu." Trì Nguyệt dở khóc dở cười nhìn vào đôi mắt xanh biếc của nó: "Tao sẽ không nghĩ mày là người tốt nhất thiên hạ nữa."
"Xin lỗi chị gái nhỏ Trì Nguyệt." Giọng nói của Thiên Cẩu vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch: "Trái tim của tôi hướng về cô, nhưng đầu óc của tôi lại thuộc về Kiều đại nhân. Tôi không có năng lực khống chế bản thân, tôi phải làm gì đây? Tôi yêu cả hai người."
Trì Nguyệt phục rồi, cô còn so đo với một người máy làm gì chứ?
Cô thu lại tầm mắt, chìa tay về phía Kiều Đông Dương: "Điện thoại của tôi đâu?"
Kiều Đông Dương: "Đang sạc pin."
Lý do này rất hoàn mỹ.
Thật ra Trì Nguyệt cũng có thể đoán được đây là ý tốt của anh. Chiến binh đến từ bầu trời vừa đưa ra kết quả, chắc chắn trên mạng đang có đủ loại ý kiến khen chê trái chiều, cô còn có nhiều antifan như vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội hãm hại cô chứ? "Luật giang vạn năng" luôn phát huy tác dụng, những bình luận nhàm chán bóp méo sự thật kia có thể khiến người ta tức chết, không xem mới là tốt nhất.
Anh đang sợ cô không chịu nổi, hoặc là đang che giấu điều gì đó không muốn cho cô biết.
Thế nhưng cô đã chống đỡ được trận đấu cường độ cao như vậy, cô còn sợ điều gì nữa?
"Anh nói đi." Trì Nguyệt dùng một tay ôm chăn, bàn tay đang truyền dịch rũ xuống, chậm rãi hỏi anh: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Lúc này trong phòng điều trị chỉ còn lại hai người họ, Kiều Đông Dương không thể né tránh ánh mắt sắc bén của cô.
"Trì Nguyệt." Giọng anh nặng nề, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Nếu cô không phải Chiến binh đến từ bầu trời, cô sẽ nghĩ như thế nào?"
Cái gì? Trì Nguyệt đột nhiên ngồi thẳng người, cười lạnh hai tiếng: "Anh Kiều đang nói đùa gì vậy? Tôi là người kiên trì đến cuối cùng, vì sao lại không phải?"
Kiều Đông Dương vội vàng đỡ cô nằm xuống: "Cô đừng kích động vội, không nói cô không phải, chỉ là xảy ra chút chuyện, tôi còn đang xử lý."
"Anh nói rõ ràng đi!"
Trì Nguyệt phải chịu đựng rất nhiều mới có thể kiên trì đến cuối cùng, đâu thể nghe lời giải thích gì nữa chứ? Cô lạnh lùng liếc nhìn Kiều Đông Dương, không cho anh chút mặt mũi nào: "Anh Kiều, nếu các anh đã chọn sẵn thí sinh thì nên nói cho tôi biết trước, chỉ cần các anh trả đủ tiền diễn xuất, tôi có thể phối hợp diễn với bọn họ. Chứ không phải chờ đến khi tôi đã cố gắng hết sức rồi lại nói cho tôi biết kết quả này. Các anh trêu đùa tôi như vậy là có ý gì chứ?"
"Cô hiểu lầm rồi."
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, anh vẫn nhìn cô mãi như vậy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không nói thêm gì nữa.
Trì Nguyệt nổi nóng, cao ngạo nhìn về phía anh: "Đừng nhìn tôi như thế! Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Kiều Đông Dương: "Cô thật sự không biết gì sao?"
Câu hỏi này khiến Trì Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên: "Nếu tôi biết còn cần hỏi anh à? Anh Kiều, tôi không rảnh rỗi như anh."
Kiều Đông Dương thở phào: "Vậy cô cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này."
Trì Nguyệt: "..."
"Kiều Đông Dương! Có phải anh bị bệnh không?" Trì Nguyệt bị anh chọc cho nổi giận, lại không thể làm gì anh, đành phải kéo gối ném về phía anh, đập thẳng vào lồng ngực anh: "Anh nói rõ ràng cho tôi!"
Cô như một con cọp cái đang nổi giận, nếu là bình thường chắc chắn Kiều Đông Dương sẽ cãi nhau với cô.
Nhưng hôm nay Kiều Đông Dương chỉ liếc nhìn cô, yên lặng nhặt cái gối rơi xuống đất, đặt lại chỗ cũ: "Chúng tôi đã xét nghiệm ra thành phần Scopolamine* trong mẫu máu của cô."
(*) Scopolamine hay còn gọi là hơi thở của quỷ, là một loại ma túy hay thuốc mê có tác dụng gây mê, ngoài ra còn có thể sử dụng như một loại thuốc an thần với liều lượng vừa phải.
"Đó là cái quái gì?" Trì Nguyệt tỏ ra ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy không ổn.
"Đó là một loại thuốc an thần, phòng ngừa chóng mặt, nôn mửa..."
"Cái gì? Ha? Ha ha! Hay thật!" Trì Nguyệt chỉ hơi giật mình, sau đó tức giận cười đến mức chảy nước mắt: "Đây là cái lý do rách nát gì chứ? Tôi nên đoán được từ trước, sự công bằng của những chương trình kiểu này chỉ là danh nghĩa mà thôi. Cũng do tôi quá tin tưởng, nghĩ chương trình này phát sóng trực tiếp nên sẽ không xảy ra vấn đề gì. Không ngờ, dù có rất nhiều người đang theo dõi cũng có thể vu oan cho người khác."
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm: "Cô chắc chắn cô không hề uống loại thuốc nào tương tự thứ đó?" Anh còn chưa nói hết câu, thấy vẻ mặt của Trì Nguyệt hơi thay đổi, lại vội vàng giải thích: "Ý của tôi là, có phải cô vì nguyên nhân khác, hoặc ở trong tình huống không hề biết rõ đã sử dụng loại thuốc tương tự như vậy không?"
Trì Nguyệt hít sâu một hơi: "Không. Trừ khi có người hãm hại tôi."
Kiều Đông Dương cũng từng nghĩ đến khả năng này, đáng tiếc đều bị loại bỏ.
"Chúng tôi đã kiểm tra nước uống và đồ ăn của cô, đều không có vấn đề."
Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên, lại bật cười: "Chắc là gặp ma rồi. Được rồi, anh Kiều, tôi sẽ tự giải quyết chuyện của mình, anh trả điện thoại cho tôi đi!"
"Tôi đã nói tôi sẽ giải quyết, cô cần phải nghỉ ngơi."
"Người bị vu oan không phải là anh, liên quan gì đến anh chứ?" Trì Nguyệt mất kiên nhẫn, cô rút kim truyền ra, không quan tâm mu bàn tay đang chảy máu, chìa tay về phía Kiều Đông Dương: "Đưa điện thoại đây!"
Giọng nói của cô không hề xen lẫn sự tức giận, chỉ có sự lạnh lùng khiến người ta giận sôi gan.