Không ai có thể hiểu được Trì Nguyệt, cho dù là Vương Tuyết Nha sớm chiều ở chung với cô.
Lúc đầu bọn họ cùng làm ở cửa hàng trực tuyến, Vương Tuyết Nha luôn có suy nghĩ "chơi bời" vì không sợ lỗ.
Trì Nguyệt muốn cô ấy tin tưởng cô, nói chắc chắn sẽ kiếm được tiền, ngoài miệng Vương Tuyết Nha đồng ý nhưng thật ra trong lòng không ngờ bon họ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, không cần dựa vào gia đình mà cũng có thể sống đầy đủ.
Trong việc làm ăn này, người bỏ ra công sức nhất là Trì Nguyệt.
Vương Tuyết Nha luôn cho rằng mình chỉ là người cung cấp tiền vốn chứ bỏ ra rất ít công sức, là mình đang lợi dụng Trì Nguyệt.
Nhưng Trì Nguyệt luôn không chấp nhận cách nói này.
Cô nói, tiền vốn là phần quan trọng nhất khi khởi nghiệp. Nếu không có đầu tư thì đã không có bọn họ của ngày hôm nay.
Bởi vậy, bất kể sau này còn lo kiếm được bao nhiêu tiền, Vương Tuyết Nha luôn là cổ đông lớn nhất của "Xuân Hiểu toàn cầu."
Nghĩ đến đây, Vương Tuyết Nha lại hơi bùi ngùi: "Nguyệt Quang Quang vậy, khi nào về mình sẽ cho cậu số cổ phần của cửa hàng trực tuyến nhé? Thật ra bây giờ một mình cậu cũng có thể làm rất tốt, căn bản không cần mình. Trì Nguyệt biết ý tốt của bản thân, cô quay sang mỉm cười với Vương Tuyết Nha: "Nếu cậu lấy được giải quán quân thì mình sẽ đồng ý."
"Vậy thì mình sẽ cố gắng."
Hành trình kéo dài dằng dặc, xa xôi không có điểm cuối.
Buổi đêm trong sa mạc, từng đội ngũ bước đi uốn lượn như một con rắn thật dài.
Thợ quay phim đã ghi lại tất cả.
"Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Trịnh Tây Nguyên xem chương trình trực tiếp, kích động đến mức đập bàn.
"Vì sao Trì Nguyệt này lại không muốn dự thi chứ? Ngay cả một người ngoài nghề như em cũng nhận ra cô ấy là một hạt giống tốt...""Biết mình là người ngoài nghề thì đừng xen vào."
"Này! Em chỉ là đang thấy phí của trời thôi. Cô gái này... thật sự là thú vị, thú vị..." Đôi mắt Trịnh Tây Nguyên híp lại, Âm của em hơi bút lên cho người ta một cảm giác đắm đuối.
Anh ta nói xong lại nhìn bóng dáng xinh đẹp như ánh trăng trong sa mạc, còn sờ cằm chậc chậc hai tiếng.
"Anh bỏ ra rất nhiều công sức làm chương trình này sau đó là trơ mắt nhìn thí sinh ưu tú nhất xuất hiện trước mặt nhưng không thèm dự thi, có phải anh đang cảm thấy rất khó chịu không?"
Kiều Đông Dương liếc nhìn anh ta một cái: "Việc không nên quan tâm thì đừng quan tâm."
"Em đâu có quan tâm đến người ta, em chỉ quan tâm đến anh thôi."
"Cút!"
Trịnh Tây Nguyên nhìn đôi mắt đen sì của Kiều Đông Dương, lại nhiều chuyện: "Anh Kiều này, có phải anh đang để ý đến cô Trì Nguyệt này quá nhiều rồi không? Ngay vừa rồi IQ 180 của em nói cho em biết, lý do anh làm như thế chắc chắn không phải điều anh đã nói, vì coi trọng và muốn bồi dưỡng nhân tài ưu tú, mà là anh đang quan tâm đến người ta?
Lúc cái tên này nói chuyện, mười câu thì có chín câu mang theo ý khác.
Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn đồng hồ: "Cậu cút về ngủ đi, ở đây chỉ làm tôi thêm chướng mắt."
Trịnh Tây Nguyên bắt chéo chân, nghiêng người qua đưa cho Kiều Đông Dương một điếu thuốc lại bị anh từ chối, anh ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa mà thu về, châm thuốc, lười biếng nhã ra một vòng khói: "Tối nay em ngủ ở chỗ anh. Căn phòng ở nơi quỹ của anh này quá rách nát, chỉ có phòng của anh là tốt nhất, em không muốn đi đâu..."
"Cậu không nỡ xa căn phòng, hay không nỡ xa tôi?"
"Anh cũng có thể hiểu lại ý sau."
Trên mặt Kiều Đông Dương lướt qua một nụ cười lạnh:"Xem ra lần trước còn chưa dậy dỗ cậu đủ..."
Anh nói: "Thiên Cẩu!"
Người máy Thiên Cẩu phát ra giọng nói máy móc giòn giã: "Kiều đại nhân, có việc gì xin ngài cứ dặn dò tôi."
Kiều Đông Dương lạnh lùng nói: "Cho cậu ta một bữa ăn giống Michelin giống lần trước, để cậu ta ăn no một chút."
Trịnh Tây Nguyên: "..."
Thiên Cẩu: "..."
Dường như Thiên Cẩu vẫn không thể hiểu ngay được. Nó lắc lư cái đầu to một lúc rồi đột nhiên nói: "Kiều đại nhân, anh lại đến tàn phá một bông hoa tổ quốc như tôi sao?"
Kiều Đông Dương trợn mắt lườm nó, gõ cái đầu to của nó một cái rồi đứng lên: "Về đi, tôi muốn nghỉ ngơi, ngày mai tôi phải quay về, còn có việc quan trọng nữa."
Quay về? Trịnh Tây Nguyên lập tức giật mình.
"Anh không theo dõi chương trình này nữa à?"
Anh ta mở to mắt, hơi không tin nổi.
Tối hôm nay Kiều Đông Dương vừa vội vàng triệu tập mọi người đến, quyết định lại "một loạt kế hoạch huấn luyện tàn khốc", anh ta tưởng Kiều Đông Dương còn chưa chơi hết hứng, không ngờ đã muốn đi ngay.
"A Kiều! Đừng như vậy chứ! Anh kéo em đến chỗ quỷ quái chim không thèm ỉa này, rồi lại muốn đi là sao?"
"Cậu là giám chế của chương trình, chắc chắn phải ở lại."
"Anh cố ý à? Em mẹ nó trêu chọc ai chứ? Ở trong thành phố anh ngon uống sướng không tốt sao? Nếu không phải tại anh..."
"Tại tôi?" Kiều Đông Dương đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi có cần nhắc nhở cậu không? Trịnh tổng?"
"Khụ khụ khụ!" Trịnh Tây Nguyên tỏ vẻ đau khổ, ho khanh mấy tiếng vậy, lại không nhịn được liên tục xoa tay: "Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi, có cần nhớ dạ vậy không? Em đã giải thích rồi, em cũng là người bị hại, em là người vô tội đó..."
Kiều Đông Dương không nói lời nào, chỉ mở cửa, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Cút đi!"
"Em đáng thương lắm mà." Trịnh Tây Nguyên con chưa hút hết điếu thuốc đã dập tắt vào gạt tàn. Trước khi đi, anh ta còn hung dữ lườm Kiều Đông Dương một cái.
"Anh càng ngày càng biếи ŧɦái! Sẽ có người có thể trừng trị tính cách điện thoại này của anh!"
"Không cần cậu quan tâm."
Ngày hôm sau, Kiều Đông Dương đã rời khỏi Cát Khâu.
Trong lúc đó, việc huấn luyện trong sa mạc vẫn đang diễn ra sôi nổi.
Huấn luyện viên chuyên nghiệp có cách huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi một thí sinh trong sự tra tấn vô nhân đạo kiểu ma quỷ của bọn họ đều như sống sót sau tai nạn.
Hai ngày sau, lần lượt có 10 thí sinh chủ động yêu cầu rút lui, nhận quà do tổ chương trình chuẩn bị, đôi mắt đong đầy nước mắt rời khỏi Cát Khâu, vẫy tay chào tạm biệt ước mơ khi bọn họ đến đây.
Sự kiên trì của Vương Tuyết Nha nằm ngoài dự đoán của Trì Nguyệt.
Khuôn mặt cô rám nắng, cả người mệt mỏi gầy rọc đi, vừa đến thời gian nghỉ ngơi thì nằm xuống là ngủ mất...
Cô được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng phải chịu khổ như vậy nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
"Tiểu Ô Nha, cậu đúng là niềm tự hào của mọi người."
"Mình cũng cảm thấy thế, Nguyệt Quang Quang, cảm ơn cậu đã luôn ủng hộ mình, mình cảm thấy mình không chỉ chiến đấu một mình...Ừ, mình phải cố gắng giành lấy giải quán quân, chuyển cổ phần cửa hàng trực tuyến cho câu, sau đó bay lên trời..."
"Cậu bay đi!"
Số lần Vương Tuyết Nha nhắc đến từ quán quân này càng ngày càng nhiều.
Trong sự huấn luyện thành khúc này, lòng tin của cô càng mạnh càng khiến Trì Nguyệt cũng có lòng tin với cô hơn.
Chỉ trong chớp mắt đã qua một tuần huấn luyện, nhóm thí sinh Người Đi Dưới Trời Sao sẽ phải đối mặt với lần kiểm tra chính thức thứ hai.