Chương : Người phụ nữ của tôi, trừ tôi ra, ai cũng không được phép bắt nạt!
"Cắt." Phùng Như Yên hừ lạnh một tiếng, "Cô còn sao? Từ nhỏ đến lớn cô ăn của tôi, dùng của tôi, tiêu tiền của tôi, cho dù là đọc sách, đều là tôi tạo điều kiện cho cô đọc xong, cô muốn phiết thanh như thế, có phải quá hời rồi không?"
Phiết thanh: Tỏ vẻ bản thân mình trong sạch, không liên quan đến chuyện xấu. (Theo baike)
"Tám tuổi ở với bà, chín năm chịu đựng giáo dục bắt buộc, cấp ba hằng năm tệ tiền học phí, đại học mỗi học kỳ tệ tiền học phí, mặc dù mỗi tháng bà cho tôi tệ tiền sinh hoạt, nhưng bắt đầu từ năm tám tuổi đi theo bà tôi đã giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, làm cơm, dù cho bình thường người giúp việc theo giờ lương một ngày cũng có tệ, bà tính xem, qua nhiều năm như vậy, có phải tôi nợ tiền bà không!" Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt nhìn Phùng Như Yên, nói từng câu từng chữ.
Sắc mặt Phùng Như Yên càng lúc càng khó coi, phỉ nhổ mắng: "Mày chính là con sói mắt trắng, đừng cho là tao không biết, mày là thứ tạp chung do mụ Trương kia và một thằng đàn ông hoang dã ở bên ngoài sinh ra!"
Viêm Cảnh Hi tát một cái vào mặt Phùng Như Yên, lạnh lùng nói: "Bà không có tư cách nói dì ấy."
Viêm Nhị nhìn thấy Viêm Cảnh Hi cư nhiên đánh Phùng Như Yên, khiếp sợ đi qua, xông tới, dựt tóc Viêm Cảnh Hi, mắng: "Viêm Cảnh Hi, mày là đồ không có lương tâm, mẹ tao đối xử với mày tốt như vậy, mày cư nhiên đánh bà ấy, mày như vậy sẽ bị trời phạt ."
Viêm Cảnh Hi bị Viêm Nhị kéo đến tê dại da đầu, không thể nhịn được nữa. Đưa tay, túm lấy tóc ở Viêm Nhị, lắc trái lắc phải.
Viêm Nhị được nuông chiều từ bé, không giống Viêm Cảnh Hi bị đánh thành quen , một điểm đau, liền đau oa oa kêu lên: "Mẹ, cứu con, Viêm Cảnh Hi điên rồi."
Phùng Như Yên thấy Viêm Nhụy bị giựt tóc, nhìn bốn phía trái phải, nhìn thấy bình hoa trang trí trong nhà hàng, oán hận nói: "Hôm nay tao không dạy đứa con hoang mày, tao không mang họ Phùng, tao ngược lại muốn cho mày xem một chút, cách xa nhà họ Viêm tao, mày chỉ là một con chó ghẻ."
Phùng Như Yên nói xong cầm bình hoa lên ném về phía Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn bình hoa lớn kia, biết ở đây, bản thân sẽ bị bắt nạt đầu rơi máu chảy, cũng sẽ thương tích đầy mình, nhưng, cô không còn cách nào để do dự, tránh cũng không thể tránh.
Nhưng mà không sao, cô chỉ cần không chết, chắc chắn có thể sống qua khỏi.
Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm bình hoa đang bay qua, không sợ hãi chút nào, thấy chết không sờn, dũng cảm nghênh đón.
Đột nhiên, một thân ảnh rơi vào trước mặt của mình, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị ôm vào trong một lồng ngực, đầu cũng bị đặt tại cổ của anh ta.
Bịch
Theo đó là một tiếng rên, bình hoa ngã trên mặt đất sau đó phát ra một tiếng 'loảng xoảng'.
Viêm Cảnh Hi nhìn bình hoa chia năm xẻ bảy trên mặt đất, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ôm cô, có chút ngẩn ngơ, có chút khó có thể tin được, trong đầu trống rỗng, không hiểu hỏi: "Anh vì sao..."
Ánh mắt u lãnh của Lục Hựu Nhiễm nhìn đôi mắt sương mù của cô, trước sau như một đều băng giá, lạnh giọng nói: "Em bị ngu sao? Khi đối mặt với tôi không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Năng lực phản ứng kém vậy, cũng không biết trốn đi sao?"
Viêm Cảnh Hi thật sự không nghĩ đến Lục Hựu Nhiễm sẽ cứu cô, quan hệ giữa bọn họ hẳn là nước lửa không dung, thù hằn lẫn nhau, hận không thể cắn đối phương một ngụm, khiến đối phương không được sống yên ổn.
Anh ta sao có thể, sao có thể, ngăn bình hoa giúp cô được?
"Tại sao anh muốn cứu tôi?" Viêm Cảnh Hi khiếp sợ quá lớn, vẫn hỏi ra.
Lục Hựu Nhiễm cắn răng, sắc bén khóa lấy cô, nói từng câu từng chữ: "Tôi nói rồi, em là của chân sau của tôi. Ngưười phụ nữ của tôi, trừ tôi ra, ai cũng không thể bắt nạt."
Viêm Cảnh Hi trong lòng có loại cảm giác quái dị, bật thốt lên: "Tôi không phải người phụ nữ của anh."
Lục Hựu Nhiễm hướng phía môi của cô hôn xuống.
Viêm Cảnh Hi không kịp đề phòng, bờ môi anh ta rất lạnh, giống như mùa đông khắc nghiệt, nhưng rất dễ khiến người ta nhớ kỹ nhiệt độ, cô vô thức, lùi ra sau một bước, che môi của mình.
Viêm Nhị đứng bên canh người Viêm Cảnh Hi, nhìn thấy bọn họ hôn môi, tâm trạng vốn tức tối lập tức nổ tung, lý trí bị đố kỵ cắn nuốt, đẩy mạnh Viêm Cảnh Hi, quát: "Viêm Cảnh Hi, mày là đồ không biết xấu hổ, đi chết cho tao."
Viêm Cảnh Hi không phòng bị, thân thể đụng về phía trước, không cẩn thận giẫm phải mảnh sứ vỡ, mặt đất lại quá trơn, mắt thấy sắp ngã sấp xuống trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, tim nhảy tới cổ họng.
Lục Hựu Nhiễm nhíu mày, thoáng qua một tia hoang mang, nhanh đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng không có bắt được, dùng thân thể đỡ cho Viêm Cảnh Hi.
Xung lượng quá lớn.
Trong nháy mắt Lục Hựu Nhiễm ôm Viêm Cảnh Hi, chân phải giẫm lên mảnh sứ vỡ nát, không dừng lại được, ngã trên mặt đất.
Viêm Cảnh Hi bị anh ta dẫn tới trên mặt đất, nằm bò trước ngực của anh ta, nghe thấy Lục Hựu Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn.
Viêm Cảnh Hi tỉnh lại, nhìn thấy mảnh sứ vỡ xung quanh, lại nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Lục Hựu Nhiễm, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lục Hựu Nhiễm rũ mắt, yết hầu chuyển động, nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, cũng không biết là do anh ta không có lực, hay làm sao, trong mắt không còn lạnh giá như trước.
"Em đứng lên trước đi." Nói ra, đến bản thân Lục Hựu Nhiễm cũng kinh ngạc làm sao giọng nói của mình lại dịu dàng như vậy.
"Được." Viêm Cảnh Hi nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.
"A, đây không phải là Viêm Cảnh Hi sao?" Tiếng Vương Triển Nghệ vang lên.
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Triển Nghệ vô cùng thân thiết kéo Lục Mộc Kình đi ra từ lầu một.
Ánh mắt cô lạnh nhạt rơi vào cánh tay bọn họ đang khoác vào nhau, rũ mắt, không nhìn Lục Mộc Kình dù chỉ một cái liếc mắt, đỡ Lục Hựu Nhiễm đứng lên.
Viêm Nhị nhìn thấy trên mảnh sứ vỡ trên mặt đất có máu, biết mình đã gây họa, sững sờ, nói cũng không nên lời.
Phùng Như Yên dắt tay Viêm Nhị qua, hạ giọng nói: "Làm sao không nhìn đúng người mà đẩy."
"Mẹ, làm sao bây giờ đây? Anh ấy bị thương rồi." Viêm Nhị luống cuống.
"Xin lỗi, Lục thiếu gia, Viêm Nhị không phải cố ý, bây giờ tôi liền đưa cậu đi bệnh viện." Phùng Như Yên khom lưng khuỵu gối qua lấy lòng đỡ Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm lạnh giá gạt tay Phùng Như Yên, ánh mắt mấy phần sắc bén mấy phần sắc nhọn quét về phía Phùng Như Yên, lời ít mà ý nhiều một chữ: "Cút."
Vô cùng lạnh giá, vô cùng tiêu điều, vô cùng cáu kỉnh.
Anh ta trở tay kéo Viêm Cảnh Hi, đi nhanh về phía cửa.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía lưng của anh ta, màu xanh da trời phía sau lưng in nhuộm màu hồng của máu, đôi mắt nhẹ nhàng rung động.
Thời điểm người ta ở trong bước đường cùng, cho dù người khác đưa tới chỉ là một ngụm nước, đều sẽ cảm thấy vô cùng cảm động.
Nếu như không phải anh ta, sợ rằng cô đã bị thương rồi.
"Đi bệnh viện khám đi, hình như vết thương có chút nghiêm trọng." Viêm Cảnh Hi lo lắng nói.
Trên mặt Lục Hựu Nhiễm lãnh khốc như đao kiếm, đôi mắt sắc bén nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Không chết được. Hoặc là... chết cũng tốt."
Viêm Cảnh Hi không biết câu cuối kia của anh ta nói là có ý gì, chỉ là, trong lòng bỗng nhiên run lên, nhìn tay anh ta nắm chặt cổ tay cô, lạnh quá.
Người đàn ông này rốt cuộc đã trải qua cái gì, mới có nhiệt độ cơ thể lạnh như vậy, máu lạnh như vậy đây!
"Viêm Cảnh Hi." Thanh âm Lục Mộc Kình ôn nhuận vang lên sau lưng.
Viêm Cảnh Hi hơi liếc mắt, vẫn không quay đầu lại, lại nghe thấy Vương Triển Nghệ hô: "Cảnh Hi, có muốn bọn chị hỗ trợ không?"
Viêm Cảnh Hi kéo nở nụ cười, cảm thấy có vài người thực sự rất buồn cười, cô không có lòng cao thượng, cũng không khoan dung độ lương, đúng hơn là có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi.
Lục Mộc Kình và Vương Triển Nghệ, một người trầm ổn, ôn nhuận như ngọc, một người xinh đẹp thông minh, khéo léo.
Rất xứng đôi.
Viêm Cảnh Hi không quay đầu lại, đi theo Lục Hựu Nhiễm ra bãi đậu xe.
Lục Hựu Nhiễm mở cửa xe, khóa Viêm Cảnh Hi, giọng nói vẫn lạnh như cũ, "Cô có thể không lên?"
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, lông mi thật dài che phủ ở mí mắt, như là hai cánh quạt, hơi run rẩy, trong mặt phản chiếu ánh đèn đường, dịu dàng lấp lánh, lưu quang dị động.
Hiện tại cô không có khả năng mở miệng nhờ Lục Mộc Kình giúp cô, mắt thấy Lục Mộc Kình và Vương Triển Nghệ, Viêm Nhị và Phùng Như Yên muốn đi qua, một mình cô, giờ khắc này, trong lúc nhếch nhác không chịu nổi, không muốn nhìn thấy bọn họ.
"Đi thôi." Viêm Cảnh Hi đơn giản nói một câu, mở vị trí kế bên Lục Hựu Nhiễm, thắt dây an toàn cho mình, ánh mắt trong trẻo vẫn nhìn phía trước, cũng không liếc nhìn nhà hàng Phúc Đạt một cái.
Lục Hựu Nhiễm đi qua đầu xe, ngồi lên vị trí điều khiển, lái xe, rời khỏi.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Mộc Kình khóa lấy chỗ phó tài Viêm Cảnh Hi ngồi, hơi nhíu chân mày.
"Cô gái kia là ai thế? Triển Nghệ, con quen sao?" Mẹ Triển Nghệ nhìn chỗ xe Lục Hựu Nhiễm biến mất hỏi.
Vương Triển Nghệ cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Lục Mộc Kình, xoay người, cười nói với mẹ cô ta: "Là cháu dâu của Mộc Kình, người vừa bị thương là cháu trai của Mộc Kình."
"A." Mẹ Vương Triển Nghệ đáp.
Chân mày Lục Mộc Kình nhíu chặt hơn, giỏi khống chế tâm tư, ẩn giấu lại cực sâu như anh, trong mắt đen nhánh không khỏi thoáng qua một tia bực dọc, nói với Vương Triển Nghệ: "Anh đi xem Hựu Nhiễm thương có nặng không. Em đưa chú dì về đi."
"Nhị ca." Vương Triển Nghệ hô một tiếng.
Lục Mộc Kình lấy cánh tay Vương Triển Nghệ ra, đi nhanh về phía trước.
Trong lòng Vương Triển Nghệ không hiểu sao hoang mang, chạy theo Lục Mộc Kình, đến bãi đậu xe mới đuổi kịp Lục Mộc Kình.
Tay cô ta chống trên cửa xe Lục Mộc Kình, thở phì phò, nở nụ cười lúng túng, có y nói: "Không ngờ lại gặp phải cô Viêm ở đây, sợ rằng bây giờ cô ấy hiểu lầm quan hệ của em với anh , đang giận anh, mới có thể xúc động đi theo cháu anh, cũng không biết buổi tối bọn họ sẽ làm ra chuyện gì, cái kia, nhị ca, có cần em đi cùng anh không, đến lúc đó có thể cùng nhau giải thích rõ cho cô ấy."
"Không cần, cô ấy không nhỏ mọn như vậy, chút nữa anh tìm cô ấy giải thích rõ là được rồi, em chăm sóc ba mẹ em cho tốt, bọn họ đến một chuyến cũng không dễ dàng, tối liên lạc sau." Lục Mộc Kình trầm giọng nói, chuyển qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Vương Triển Nghệ vội vàng mở cửa ghế phụ, đi lên, nói: "Chuyện này cũng bởi vì em nhờ anh giúp giả làm bạn trai em, mới có thể để cô Viêm hiểu lầm, trước đây cô ấy cảm thấy em và anh quá thân mật, còn lén nói với em chuyện này, mặc dù trước đó em cũng đã nói em và nhị ca là tình anh em, nhưng mà cô ấy hình như không tin, em không giải thích rõ, trong lòng sẽ áy náy."
Vương Triển Nghệ thắt dây an toàn cho mình.
"Triển Nghệ, em lên xe đi cùng anh, em để ba mẹ về kiểu gì, bọn họ nhất định sẽ gọi điện thoại cho Triển Lam, chuyện Triển Lam đang trong bệnh viện vẫn gạt bọn họ nhỉ? Không muốn bị lộ rồi." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Nhưng mà người ta áy náy thôi, nếu như hai người chia tay, anh sẽ trách em." Vương Triển Nghệ làm nũng nói.
"Anh và tiểu Hi sẽ không chia tay, anh bảo đảm." Lục Mộc Kình xác định nói, mở cửa ghế phụ ra.
Đáy mắt Vương Triển Nghệ lóe ra, chỉ có thể bước xuống xe, trong mắt tràn ngập hơi nước, cúi thấp đầu xuống, che khuất ý nghĩ thật trong lòng, để Lục Mộc Kình rời khỏi.
"Khi Viêm Cảnh Hi