Edit: JaneJane + DSJM
Beat: DSJM
Cô trơ mắt nhìn cánh sát giao thông lái xe rời đi.
Tốc độ nhanh như chớp, cũng không để cô có thể ký tên ảnh lưu niệm cho anh ta.
Nhân dân công bộc có thể chân chó như anh ta, cũng thật sự kì tích.
Viêm Cảnh Hi hoàn toàn bị sét đánh.
Lục Mộc Kình ung dung lái xe.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh, trừng mắt một cái.
Anh vừa quen cục trưởng Trương, vừa quen cục trưởng Vương, người đàn ông này, rốt cuộc có bao nhiêu mối quan hệ giao thiệp đây?
Nếu như cô đắc tội anh, có thể đến xương cũng không còn không?
Rất nhanh đã tới trường học.
Lục Mộc Kình hỏi: "Lát nữa đưa em về ký túc hay là tới nhà khách chỗ tôi?"
"Đưa tôi đến ký túc đi." Viêm Cảnh Hi nói, lại nghĩ một chút, không được, khu ký túc có rất nhiều sinh viên qua lại, nếu họ thấy cô từ trên xe Lục Mộc Kình đi xuống thì nhất định sẽ đồn thổi lung tung, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ còn m nữa là tới cổng trường rồi, vội vàng nói: "Thả tôi xuống đây là được rồi, tôi sẽ tự về."
Lục Mộc Kình liếc nhìn cô một cái, thấy ánh mắt hoảng hốt của cô liền cười một tiếng, tựa hồ biết rõ vì sao cô thành ra thế này, lập tức dừng xe.
Lúc Viêm Cảnh Hi xuống xe, cô liền nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của anh truyền tới: "Tiểu Hi, em phải học cách sử dụng bạn trai cho thật tốt mới được."
"Sao cơ?" Viêm Cảnh Hi quay đầu.
Lục Mộc Kình nhếch môi, ánh mắt nhu hòa, thâm thúy như mực, khẽ nhíu lông mày, nói: "Ví dụ như, bắt bạn trai đưa em về nhà, hay là đòi bạn trai dẫn em đi mua quần áo, hoặc là bảo bạn trai mời em đi ăn cơm."
Viêm Cảnh Hi rầm một tiếng đóng cửa xe, cong cong khóe mắt, cười nói: "Đi đường cẩn thận nha, thưa ngài!"
Nói xong, cô không để ý đến Lục Mộc Kình nữa, xoay người rời đi.
"Tiểu Hi."
Viêm Cảnh Hi nghe thấy giọng nói của Chu Gia Mẫn liền xoay người lại.
"Chuyện đó." Chu Gia Mẫn muốn nói lại thôi, đuổi theo Viêm Cảnh Hi hỏi: "Lúc nãy giáo sư Lục đưa cậu về phải không, sao cậu lại ở cùng thầy ấy vậy?"
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn Chu Gia Mẫn, nói: "Đừng có tỏ vẻ như mới bắt gian tại trận như thế, chỉ là thuận đường thôi, tớ với Lục Mộc Kình không có khả năng."
Chu Gia Mẫn có chút tiếc nuối, nói: "Tại sao lại không có khả năng chứ, tớ thấy giáo sư Lục đưa cậu về, hẳn là có ý gì đó với cậu, thầy ấy điều kiện tốt như vậy, cậu ngàn vạn lần không nên bỏ qua."
Viêm Cảnh Hi gõ lên đầu Chu Gia Mẫn một cái, nói: "Người ta có con rồi, cậu muốn tớ làm dì ghẻ à?"
Chu Gia Mẫn: "..."
Hai người đi đến trước kí túc xá, Viêm Cảnh Hi liên thấy được con xe Maserati của Lục Hựu Nhiễm, chân mày nhíu lại, đang muốn xoay người.
"Viêm Cảnh Hi." Lục Hựu Nhiễm từ trong xe đi ra.
Cô nhớ túi vẫn còn trên xe anh ta, ban ngày ban mặt, ở trường học, anh ta sẽ không đối xử như thế với cô, xoay người, nhẹ giọng nói với Chu Gia Mẫn: "Cậu chờ tớ một chút."
"Ừ." Chu Gia Mẫn đáp, lo lắng nhìn Viêm Cảnh Hi, định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Viêm Cảnh Hi đi thẳng về phía Lục Hựu Nhiễm, một chút nhiệt độ trong mắt cũng không có, hỏi: "Lục thiếu gia, còn có gì muốn làm?"
Lục Hựu Nhiễm đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Viêm Cảnh Hi, không vui nhíu mày, nói: "Em đã đi đâu?"
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, đôi mắt trong trẻo liếc nhìn, mang theo sự trào phúng như có như không, nói: "Tôi suýt chút nữa bị cái gạt tàn thuộc đập thành não tan, dù sao cũng phải cho tôi một chút thời gian tự giải thoát bản thân chứ! Hơn nữa, tôi cũng không phải tay của anh, cũng không phải nhân viên của anh, lẽ nào hành tung h đều phải báo cho anh?"
"Em là bạn gái của tôi!" Lục Hựu Nhiễm xác định nói, ánh mắt sáng rực nhìn Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhìn dáng vẻ chí khí hùng hồn của anh ta, thật sự có một loại kích động muốn cười, "Này, tôi nói, thiếu gia Lục, bạn gái của anh là Vương Ngọc Phi và Viêm Nhị! Đã đến lượt tôi khi nào rồi?"
Lục Hựu Nhiễm nghe được ý châm chọc của cô, nhưng hết lần này đến lần khác đều không phản bác được, đôi mắt càng thêm sắc bén, như giải thích nói: "Tôi và bọn họ về sau sẽ không có quan hệ gì nữa, sẽ không phát sinh loại chuyện như ngày hôm nay."
Viêm Cảnh Hi vô cùng buồn chán ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi: "Những lời này là đại thiếu gia Lục tự nói cho mình nghe?"
"Viêm Cảnh Hi, tôi chắc chắn không có quan hệ với bọn họ nữa." Lục Hựu Nhiễm buồn bực, lặp lại một lần nữa.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, lim dim nhìn khuôn mặt sắp nổi cơn thịnh nộ của anh ta, phê bình nói: "Ước muốn tốt đấy, quá trình vất vả đấy, kết quả...ha ha."
Viêm Cảnh Hi giương nụ cười khích lệ lên, "Cách mạng chưa thành công, ngài phải cố gắng nhiều hơn nữa."
"Tôi nói thật." Lục Hựu Nhiễm cũng chưa từng giải thích với phụ nữ, lần đầu tiên giải thích mới phát hiện ra, dù anh ta có nói cái gì cô cũng không tin.
"Ờ." Viêm Cảnh Hi phụ họa một tiếng.
"Nếu như em không tin, cuối tuần chúng ta đính hôn, tôi sẽ mời truyền thông công bố với toàn thế giới! Như vậy em đã hài lòng chưa?"
"Hài lòng? Sao tôi có cảm giác anh đang bức hôn tôi nhỉ, Lục đại thiếu gia anh không hài lòng tôi thì cứ để tôi cút đi, tôi tuyệt đối không để lại một chút vỏ trứng khiến anh chướng mắt." Viêm Cảnh Hi tức giận nói.
"Em cố ý náo loạn sao? Tôi cũng bằng lòng cưới em rồi, em để ý những người phụ nữ ù ù cạc cạc kia làm gì? Bọn họ cùng lắm chỉ là những người không quan trọng thôi!" Lục Hựu Nhiễm cũng tức giận nói.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi toát ra lửa lớn, bật cười một tiếng, vành mắt ửng đỏ, châm chọc nói: "Sao tôi có cảm giác anh cho tôi thân phận bà chủ Lục, chính là bố thí lớn nhất cho tôi? Thật ngại quá, tôi không phải thứ phụ thuộc vào Lục Hựu Nhiễm anh, tôi cũng không thèm khát cái danh hiệu bà chủ Lục của anh!"
Trong mắt Lục Hựu Nhiễm xẹt qua một tia sắc nhọn, tựa hồ muốn lăng trì cô, tự tay, cần cánh tay Viêm Cảnh Hi, kéo cô đến trước mặt của mình.
Trong lúc đó hai người chỉ còn lại khoảng cm, bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta lạnh lẽo chống lại sự quyết tuyệt của cô.
Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy sự căm hận và chán ghét trong mắt của cô, trong lòng hơi run lên, có loại cảm giác không thoải mái quánh quẩn trong lòng, anh ta không thích ánh mắt cô đang nhìn anh ta, hít sâu một hơi, đè nén tính khí sắp bùng nổ xuống, giọng điệu lạnh lùng như ra điều kiện: "Gả cho tôi, chỉ cần em sinh con của tôi, tôi sẽ cho em % cổ phần công ty Lục thị."
Đôi mắt xinh đẹp của Viêm Cảnh Hi lóe lên một cái, nhiều hơn một tia hiểu rõ.
Cô rõ rồi, từ lúc Lục Hựu Nhiễm bắt đầu đổi ý cho cô triệu, Lục Diệu Miểu liền hứa cho anh ta chỗ tốt lớn hơn.
Lục Hựu Nhiễm quấn lấy cô, không phải là yêu, không phải là vô liêm sỉ, mà là, anh ta phải đạt được mục đích của anh ta.
Cho nên, cô càng đấu tranh, càng cự tuyệt, một người nhỏ bé như Viêm Cảnh Hi trong mắt anh ta chỉ là ván cầu để đạt được mục đích, cho nên, vì dã tâm của anh ta, cô có đấu tranh như thế nào cũng không có tác dụng.
Bỏ đi, cởi chuông phải do người buộc chuông.
Bây giờ cô chọc giận Lục Hựu Nhiễm đối với cô một chút cũng không tốt, chi bằng, thả lỏng cảnh giác của anh ta, để cô có thời gian thuyết phục ông nội buông tha cho cô.
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, một chút ý cười nơi đáy mắt cũng không có, giọng điệu không lạnh không nhạt nói: " Tôi muốn %."
Lục Hựu Nhiễm nhìn dáng vẻ hời hợt của Viêm Cảnh Hi, ánh mắt thoáng qua một tia phiền chán và âm hiểm, lạnh lùng nói: "Đừng có lòng tham không đáy như vậy, nên nhớ tức nước vỡ bờ."
Viêm Cảnh Hi lim dim liếc nhìn anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh ta, khiêu khích nói: "Anh có thể không cho."
"%." Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói ra.
Viêm Cảnh Hi chớp mắt một cái, bởi vì % cổ phần công ty Lục thị, khiến cô bị ngu mới có thể hi sinh hạnh phúc cả đời của mình, cô thật sự muốn nói cho Lục Hựu Nhiễm biết, cho dù anh ta có cho %, cô cũng không có hứng thú!
Lục Hựu Nhiễm thấy cô quyết tuyệt, dáng vẻ bình tĩnh, cắn răng, tăng giá nói: "%, tối đa là %, em có thể trời về suy nghĩ thật kĩ."
Viêm Cảnh Hi nâng lên nụ cười, cũng không dây dưa với anh ta, kéo tay anh ta ra, quay đầu, nói với Chu Gia Mẫn: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Lục Hựu Nhiễm nhíu mày khóa Viêm Cảnh Hi hỏi.
"Không phải anh để tôi về suy nghĩ sao, thiếu gia Lục, anh có trí nhớ của cá vàng à, giây đã quên rồi?" Viêm Cảnh Hi không để ý tới Lục Hựu Nhiễm, trực tiếp bước qua anh ta, đi vào kí túc xá.
Chu Gia Mẫn chạy tới, lập tức đi theo sau Viêm Cảnh Hi, lo lắng hỏi: "Thiếu gia Lục kia như muốn ăn thịt người, cậu thật sự muốn gả cho anh ta sao?"
Viêm Cảnh Hi nở nụ cười, chắc chắn nói: "Tớ là một người có IQ."
Chu Gia Mẫn giơ ngón cái về phía Viêm Cảnh Hi.
Lục Hựu Nhiễm ngồi trở lại xe, nhìn bóng lưng Viêm Cảnh Hi, cô không hề quay đầu nhìn anh ta, trong trẻo quyết tuyệt nhưng lạnh lùng, không được, một luồng khí nóng đánh về phía tâm trí, lại không cách nào phát tiết.
Anh ta đập một cái trên tay lái, kêu 'tích' một tiếng.
Chu Gia Mẫn lại càng hoảng sợ, xoay người, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm gọi điện thoại, điện thoại di động của cô vang lên, thấy là cuộc gọi đến của đại thiếu gia Lục, liền nghe.
"Túi của cô ấy vẫn còn ở trên xe của tôi, nói cô ấy đến lấy. " Lục Hựu Nhiễm nói xong, liền cúp điện thoại.
Chu Gia Mẫn chạy đến bên cạnh Viêm Cảnh Hi, lo lắng nói: "Cảnh Hi, anh ta nói cậu quay lại lấy túi, nhưng mà giọng điệu của anh ta giống như ăn phải thuốc nổ."
Viêm Cảnh Hi cau mày, được rồi, cô vẫn còn cần túi xách!
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ xoay người, Lục Hựu Nhiễm đã ra khỏi xe, dựa người vào trên cửa xe, ngón tay phải cầm điếu thuốc lá, khói thuốc lượn lờ quanh ánh mắt lạnh lùng của anh ta, tay trái cầm túi xách.
Thấy Viêm Cảnh Hi đi ra, dùng sức hít một hơi điếu thuốc lá.
Viêm Cảnh Hi đi tới trước mặt anh ta, duỗi tay, hất cằm về phía túi xách trong tay anh ta, ý bảo anh ta đưa túi cho cô.
Lục Hựu Nhiễm nhả khói thuốc nồng nặc về phía Viêm Cảnh Hi, lạnh giọng nói: "Hôn tôi một cái, giống như mong muốn của em, nhắc tới %. "
Lục Hựu Nhiễm muốn phụ nữ hôn, chẳng cần phải bỏ tiền, đứng một chỗ, liền có vô số nữ nhân nhào tới.
Nói ra lời này, chính anh ta cũng ảo não tại sao bản thân lại đường đột như thế.
Viêm Cảnh Hi giương lên nụ cười, đôi mắt màu hổ phách mê huyễn mờ ảo, không kiều mà mị, từ từ tới gần Lục Hựu Nhiễm.
Anh ta thấy khuôn mặt tinh xảo kia cách mình càng ngày càng gần, tim không hiểu sao lại đập thêm nhanh, liếc về phía đôi môi căng mọng đỏ thắm của cô...