Đánh sóng: Nguyên văn là 打波. Ý chỉ là hôn môi, bởi vì lúc hôn có "ba" một tiếng, nên gọi là đánh sóng. Phiên âm "sóng" trong tiếng Trung là /bō/, mà túm lại nó nghĩa là hôn môi.
Cô nhìn những lời này, trên mặt không tự chủ được bắt đầu nóng lên, lông mi khẽ run.
Những lời này thoạt nhìn vừa giống như cô đang thông báo với anh, vừa giống như đang trêu chọc anh, có thể lời này vốn chỉ là lời nói gió bay nhưng từ trong miệng anh nói ra, khiến người ta cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào ấm áp.
Viêm Cảnh Hi cắn đôi môi nhỏ nhắn, trong mắt hơn một tia mông lung mờ mịt, gõ đầu, có lẽ mình điên rồi, vì thiếu ngủ cho nên đại não thiếu dưỡng khí, lý trí cũng sẽ không hoạt động, trả lời: "Đừng nói giỡn."
Cô vẫn nắm di động, mở đôi mắt lấp lánh dịu dàng, chờ anh trả lời.
Nhìn thấy tin nhắn anh gửi qua, lập tức mở ra xem.
"Ha ha, ngủ sớm một chút đi, nhớ đóng kỹ các cửa, buổi tối đừng mở điều hòa lạnh quá, đắp chăn lên bụng, cẩn thận cảm, ngày mai có thể ngủ nướng."
Viêm Cảnh Hi nhìn những lời tựa như rất dài dòng của anh, nhưng lại là tin nhắn rất thân thiết, trong lòng ấm áp, tựa như viên sô-cô-la đang tan ra, nhè nhẹ mềm nhũn.
Nằm bò ở trên bàn, nhìn chằm chằm mặt bàn, hai tay cầm di động, nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình, trong mắt lúc sáng lúc tối, lúc sáng lúc tối...
giờ sáng, Viêm Cảnh Hi rốt cuộc có thể giúp Vương Quế Phương quẹt thẻ, đi về.
Vừa đi, vừa ngáp, trạng thái của cô bây giờ, hoa mắt váng đầu, hận không thể leo lên giường ngủ một giấc.
Mới vừa đi ra khỏi cửa Tướng Quân Lệnh.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy cảnh tượng Lý Tình Uy vội vã từ bãi đỗ xe bên kia đi tới, con ngươi sắc có một tia mờ ảo.
Nếu như nói cô ở trong phòng nghe thấy tên Tình Uy chỉ suy đoán là anh rể Lục Hựu Nhiễm, bây giờ sớm như vậy Lý Tình Uy đã xuất hiện ở Tướng Quân Lệnh, cũng xác nhận hắn chính là Lý Tình Uy từ trong miệng người phụ nữ vừa rồi.
Trong tiềm thức cô không muốn trêu chọc tên đàn ông âm hiểm này.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, cúi đầu, cất bước đi về phía trước, gặp thoáng qua Lý Tình Uy.
Sau khi Lý Tình Uy đi qua Viêm Cảnh Hi hai bước, như nhớ đến điều gì, nhíu mày, dừng lại, xoay người, nhìn thấy bóng lưng Viêm Cảnh Hi, trong mắt phụt ra một tia sát khí, gọi: "Viêm tiểu thư."
Viêm Cảnh Hi dừng bước, liếc mắt, đưa mắt nhìn không khí.
Cô không muốn nói chuyện với Lý Tình Uy, thế nhưng hắn đã kêu cô, nếu không xoay người thì có vẻ cô chột dạ.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, tận lực nở ra nụ cười, xoay người, thế nhưng cô quá mệt mỏi, chỉ là tượng trưng giật giật khóe miệng: "Thật khéo nha, Lý tiên sinh."
Lý Tình Uy thấy thật sự là Viêm Cảnh Hi, đằng đằng sát khí đi tới trước mặt Viêm Cảnh Hi, trong mắt hiện đầy tơ máu đỏ tươi, chất vấn: "Là cô nói tất cả mọi chuyện của tôi cho Lục Mộc Kình hả? Miệng của cô sao lại hèn hạ như vậy?"
Lời nói của Lý Tình Uy chính là công kích, Viêm Cảnh Hi bực bội nhíu chân mày, vốn đang đau đầu, cũng không muốn vòng vo với hắn, trực tiếp trả lời: "Tính mạng con mình cũng không quan tâm, là ai hèn hạ đây? Vô duyên vô cớ đổ oan người khác, là ai nhân phẩm xấu xa đây? Nếu như anh cảm thấy tôi nói tất cả chuyện của anh cho Lục Mộc Kình là hèn hạ, vậy mức độ hèn hạ của Lý tiên sinh quả thực chính là cấp độ mới cao hơn."
"Cô nói gì, người đàn bà thối." Sắc mặt Lý Tình Uy càng thêm ác liệt mắng, một cái tát hướng qua phía mặt Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi lâm nguy không sợ đứng tại chỗ, lạnh như băng liếc nhìn Lý Tình Uy, nói: "Chỗ này có người theo dõi quán rượu, chỉ cần tay Lý tiên sinh đụng tới mặt của tôi, tôi lập tức báo cảnh sát, tố cáo anh tội ẩu đả, thuận tiện đem chuyện anh làm thiếu hụt triệu trần thuật lại, anh biết miệng tôi không tốn sức, lại thêm mắm thêm muối nói cái gì đó, tôi cũng không biết ông nội có thể bảo đảm cho anh được không?"
Lý Tình Uy nhấc tay lại, không đánh xuống, cắn răng, dữ tợn nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi, thấp giọng nói: "Cô nghĩ rằng tôi không dám đánh cô sao?"
"Anh đương nhiên dám, anh nuôi tiểu tam năm trời, anh có cái gì mà không dám? Chỉ là nếu để cho chị Lục Hựu Nhiễm biết, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì?" Viêm Cảnh Hi cười chế nhạo nói, khuôn mặt bình thản, không hề che giấu sự coi thường trong mắt.
Lý Tình Uy trừng lớn mắt, trong mắt thoáng qua một tia kinh hoảng, thu tay, tới gần Viêm Cảnh Hi: "Cô rốt cuộc muốn cái gì?"
Viêm Cảnh Hi lim dim mắt nhìn lại Lý Tình Uy, nói: "Những lời này tôi phải hỏi Lý tiên sinh mới đúng, tôi đang đi trên đường, anh gọi tôi làm gì?"
Lý Tình Uy cầm cổ tay Viêm Cảnh Hi, kéo đến một bên mặt của mình, âm lãnh cảnh cáo: "Nếu như chuyện này cô dám nói hươu nói vượn, cẩn thận tôi xé rách miệng của cô."
Viêm Cảnh Hi bực bội liếc về phía cổ tay, trong mắt hơn một tia lạnh lẽo, "Lý tiên sinh có phải cảm thấy tôi bị dọa sẽ sợ không? Nếu như chuyện này tôi muốn nói, còn cần anh tới cảnh cáo tôi?"
"Cô sẽ không nói?" Lý Tình Uy hồ nghi hỏi.
Viêm Cảnh Hi vặn vặn cổ tay.
Lý Tình Uy vô thức buông ra.
"Tôi lặp lại lần nữa, đừng đến trêu chọc tôi, bằng không, tôi thực sự không biết mình sẽ nói cái gì đâu." Viêm Cảnh Hi trầm giọng nói một câu, xoay người, đi đến phía trạm xe.
Lý Tình Uy nhìn bóng lưng cao ngạo của cô, trong lòng không nắm chắc, đáy mắt phun ra một tia âm hiểm, nói: "Cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể bảo mật."
Viêm Cảnh Hi cũng không quay đầu lại, bực bội phất tay, nói: "Giữ lại mua thuốc đicho anh, chứng hoang tưởng của Lý tiên sinh càng lúc càng nghiêm trọng rồi đó."
Viêm Cảnh Hi vốn định đi xe buýt công cộng trở về, thế nhưng, trên trạm có quá nhiều người, từ đây đến trường học phải đi ba chuyến, đầu cô rất choáng, mí mắt đều nâng không nổi, vừa vặn một chiếc taxi đi qua.
Viêm Cảnh Hi quyết định, vẫy xe taxi, lên xe.
Ngồi xuống ghế, đầu liền tựa ra sau ghế, một trận cảm giác bất tỉnh tập kích đến, ngáp một cái, nhắm mắt lại, trong miệng vô lực nói: "Đại học xây dựng Minh Vĩ."
Cũng không biết xe đi bao lâu, đột nhiên, tài xế thắng gấp, kèm theo một tiếng 'pong', Viêm Cảnh Hi theo quán tính trán đụng phải lưng ghế tài, hừ nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng cảm giác được tài xế từ trên xe đi xuống.
"Bác à, xe chúng tôi chính là Maserati, bác đụng phải đền không nổi." Một nữ sinh nũng nịu nói.
"Cái gì đền không nổi hả, là các người vượt đèn đỏ." Tài xế cũng không nể mặt nói.
"Chúng tôi đâu có vượt đèn đỏ, rõ ràng là bác không nhường đường nên chúng tôi mới đụng phải xe của bác." Cô nàng kêu gào nói.
"Tôi nào có không nhường đường, rất xa đã nhìn thấy các người vừa hôn vừa qua đây, tôi đợi đèn xanh mới chạy..." Tài xế nói.
Viêm Cảnh Hi bị ầm ĩ ngủ không yên, vừa mới mở mắt ra.
Tài xế mở cửa sau xe, nói với Viêm Cảnh Hi: "Vị khách này, thật ngại quá, xảy ra một chút tai nạn, tôi muốn mời cảnh sát giao thông đến xử lý, tôi sẽ không lấy tiền của cô, cô đổi chiếc xe khác đi nhé."
Viêm Cảnh Hi ngáp một cái, xách túi lên, bất đắc dĩ xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm và Vương Ngọc Phỉ!
Mới sáng sớm như vậy bọn họ đã đi ra từ một tiểu khu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ngày hôm qua Lục Hựu Nhiễm đã qua đêm ở đây.
Quên đi, dù sao Lục Hựu Nhiễm cô lại càng không muốn quản hai người bọn họ lên men thành cái đống gì, cô coi như không nhìn thấy.
Cô gõ cái đầu đang phát đau của mình, đi đến phía bên cạnh, chuẩn bị đổi xe.
Lục Hựu Nhiễm cũng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi bước xuống xe, người phụ nữ này cư nhiên ngay cả một con mắt cũng không liếc anh ta một cái, hơn nữa, cô vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, bộ dáng cả đêm không ngủ, ánh mắt càng thêm sắc bén mấy phần, giễu cợt nói: "Xem ra hôm qua cô vui đùa đến quên cả trời đất, đêm cũng không về ngủ."
Viêm Cảnh Hi ngoái đầu nhìn lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, lại nhìn về người phụ nữ đang đỏ mắt bên cạnh anh ta, nhếch mép một cái, nở nụ cười giả tạo có lệ, tiếp tục đi đến phía trước.
Lục Hựu Nhiễm thấy Viêm Cảnh Hi xa cách với anh ta, trong lòng không khác gì bị trúng độc, bị cái gì đè nén, cực kì khó chịu, quát lớn: "Viêm Cảnh Hi."
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt âm hiểm như sắp có bão của Lục Hựu Nhiễm, ánh mắt không còn sáng nói: "Lục thiếu gia, tai tôi không hề điếc, có chuyện gì không? Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, bây giờ tôi thực sự rất mệt."
Lục Hựu Nhiễm nhìn bọng mắt của cô, vành mắt rất nặng, vẻ mặt mệt mỏi, trái lại khiến cho linh khí vốn có trên mặt càng thêm động lòng người, mặc dù trong lòng đang tức giận vì sự hờ hững của cô, nhưng không hiểu sao anh ta lại cảm thấy thương tiếc.
"Lên xe, tôi đưa cô về." Lục Hựu Nhiễm nhíu mày ra lệnh.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn tài xế bị đụng biển trước cửa xe, lại đưa mắt nhìn đèn xe của Maserati, lắc lắc đầu, khuyên nhủ: "Không cần, anh vẫn nên mang con xe yêu quý của anh đi tu dưỡng đi, đừng để một chiếc mới vừa vào tiệm CS lại không ra được, lại một chiếc tiến vào, tính mạng rất đáng quý, cho nên, lái xe không đánh sóng, đánh sóng không lái xe."
Lục Hựu Nhiễm: "..."
Viêm Cảnh Hi nói xong, không để ý tới sắc mặt u ám đến gai người của Lục Hựu Nhiễm, vẫy một chiếc taxi.
"Cô dám đi thử xem?" Lục Hựu Nhiễm cảnh cáo nói, đi nhanh qua phía Viêm Cảnh Hi.
Thử xem?
Ha ha
Thử thì thử!
Viêm Cảnh Hi tiếp tục vẫy tay.
Nửa gương mặt xinh đẹp, đứng dưới cây ngô đồng, đuôi váy phất lên, tóc dài bay bay, đôi mắt trong veo, phong tình vạn chủng, tươi đẹp khiến người khác tâm sinh đố kỵ.
Vương Ngọc Phỉ mắt đỏ bừng, nhìn Lục Hựu Nhiễm sắp kéo đến tay Viêm Cảnh Hi, liếc xe một cái, trong mắt hiện lên âm hiểm, nhanh chóng xông tới phía Viêm Cảnh Hi, dùng sức đẩy lưng Viêm Cảnh Hi về phía trước.
Viêm Cảnh Hi không kịp đề phòng, thân thể xông về phía trước, mắt thấy có một chiếc taxi sắp đụng vào, chỉ cảm thấy trên cánh tay một lực đạo, hất cô về phía bên cạnh.
Viêm Cảnh Hi ngã ngồi dưới đất đồng thời chiếc taxi dừng ngay lại.
Tài xế cũng vừa bị một màn kia dọa tới, hướng phía bên ngoài cửa sổ hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nó cô bị bệnh thần kinh à, muốn chết thì đi nhảy sông đi."
Lục Hựu Nhiễm sắc bén quang quét về phía tài xế, ánh mắt tài xế lóe lên một cái, đã thấy rõ kia chính là Maserati, nghèo không đấu lại phú, lại không có việc gì xảy ra, vội vàng lái xe rời đi.
Viêm Cảnh Hi chưa tỉnh hồn, hít sâu một hơi, che ngực, tim đập bang bang nảy rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ trong chớp mắt cô thực sự cảm thấy chiếc xe kia sắp đụng vào cô.
"Không có sao chứ?" Lục Hựu Nhiễm hỏi Viêm Cảnh Hi đang ngã ngồi trên mặt đất.
Viêm Cảnh Hi thấy anh ta đưa tới tay, bực bội gạt ra, tự mình bò dậy.
Vương Ngọc Phỉ nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm và Viêm Cảnh Hi tương tác với nhau, tức giận nghiến răng, quát: "Tại sao cô không đi chết đi!"
Đôi mắt màu hổ phách xẹt qua tia sắc nhọn, chậm rãi xoay người, nhíu chân mày, đáy mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Ngọc Phỉ, hỏi: "Cô nói cái gì?"