Ngón tay Viêm Cảnh Hi đập vào trên trán Chu Gia Mẫn, "Hoàn hồn đi, nói mau, bình thường các cậu xử lý như thế nào?"
Chu Gia Mẫn bưng trán bị gõ, cười hì hì phân tích nói: "Nếu như không uống rượu, có vài vị khách mượn rượu khóc lóc om sòm, cậu sẽ xui xẻo, nếu như uống rượu, chỉ sợ bị chiếm tiện nghi."
Viêm Cảnh Hi nheo mắt nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách mấy phần mờ ảo, nhắc nhở: "Nói điểm chính."
Chu Gia Mẫn nâng khóe miệng lên, tốt tính nói: "Nếu như đụng phải loại tình huống này, cậu liền mỉm cười nói với vị khách, nếu như anh có thể gọi một chai Remy Martin, tôi liền uống ly rượu này. Vị khách keo kiệt một chút sẽ không để cho cậu uống, rộng rãi lắm thì cũng để cậu uống vài ly, ly rượu ở phòng bao đều là ly nhỏ, uống mấy ly cũng không say."
"A, Remy Martin bao nhiêu tiền ?" Viêm Cảnh Hi hỏi mở đơn rượu ra kiểm tra.
"Giá ở chỗ chúng tớ đều là vạn ." Chu Gia Mẫn thành thạo báo cáo.
"Biết..." Viêm Cảnh Hi đẩy phòng bao ra, muốn quen thuộc các quy trình chọn bài hát ở đây.
Hơn giờ
Bên trong phòng bao đến người, nam nữ.
Viêm Cảnh Hi quét mấy người bọn họ một chút, đi tới chỗ một người đàn ông tuổi tác khá lớn, nho nhã lễ độ mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, gật đầu hỏi: "Xin hỏi tiên sinh đêm nay muốn uống gì rượu?"
"Giám đốc Vương, anh xem muốn uống rượu gì?" Người đàn ông lớn tuổi hỏi người đàn ông bên cạnh khoảng chừng , tuổi.
Viêm Cảnh Hi tự nhiên đưa đơn rượu cho giám đốc Vương, mang nụ cười mỉm tiểu chuẩn nhìn về phía giám đốc Vương, lại ở trong mắt người đàn ông này bắt được sự kinh ngạc của anh ta, kinh diễm và ánh mắt vui mừng như là anh ta có quen biết cô.
"Cô làm việc ở đây?" Giám đốc Vương hỏi.
Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí nhìn giám đốc Vương.
Phùng Như Yên vì để khống chế và kìm hãm kính tế của cô, không cho phép cô làm thêm ở bên ngoài, ba ngày hai đêm gọi cô về đi, khiến cô không có thời gian cố định.
Viêm Cảnh Hi cũng lo sẽ đụng phải người quen của Phùng Như Yên.
Nhưng người đàn ông trước mắt này cô tựa hồ không biết.
Phản ứng đầu tiên của Viêm Cảnh Hi chính là phủ nhận, mỉm cười, xa cách nói: "Giám đốc Vương nhận lầm người rồi, ngài xem muốn uống rượu gì?"
Giám đốc Vương chủ nhiệm hơi dừng một chút, nở nụ cười, không miệt mài theo đuổi, nhận lấy đơn rượu trong tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Lấy nhất phẩm Lafite năm đi."
Nghe thấy tên rượu này, tim Viêm Cảnh Hi đập thêm nhanh, như đột nhiên trúng số.
Theo Gia Mẫn nói, Lafite năm là vạn, cô chẳng phải đã có tệ rồi sao.
Vận may có vẻ không tệ.
Trên mặt Viêm Cảnh Hi ung dung bất kinh, ưu nhã nhận lấy đơn rượu trong tay giám đốc Vương, lại công thức hóa đưa một phần thực đơn khác tới, hỏi: "Ngài xem còn cần ăn vặt gì sao?"
Giám đốc Vương không tiếp, ý vị thâm trường quan sát khuôn mặt Viêm Cảnh Hi, nói: "Nhìn phối chút đi."
Viêm Cảnh Hi cảm thấy giám đốc Vương này hình như quen cô, có chút chột dạ, ôm thực đơn, nho nhã lễ độ nói: "Vậy các anh muốn hát bài gì, sau khi tôi chọn một vài bài sẽ hạ đơn."
Giám đốc Vương chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi bên cạnh, nói: "Trương tổng, anh chọn trước đi, tôi đi toilet."
"Tiên sinh, trong phòng có toilet." Viêm Cảnh Hi mỉm cười nhắc nhở.
"Ừ." Giám đốc Vương gật đầu một cái sau đó đi vào toilet.
Viêm Cảnh Hi giúp bọn họ chọn bài sau đó liền bắt đầu hạ đơn.
Triển Lam vào toilet, lập tức gọi điện thoại cho Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình đang chuyên chú nhìn màn hình máy vi tính, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Vương Triển Lam, trả lời.
"Nhị ca, anh có biết em ở Tướng Quân Lệnh nhìn thấy ai không? Anh tuyệt đối không ngờ tới." Vương Triển Lam cười hì hì hỏi.
"Biết tôi không ngờ còn hỏi, nói." Ánh mặt Lục Mộc Kình vẫn đặt trên máy vi tính, một tay cầm di động, một tay di chuột, tâm tư vẫn đều đang để trên công việc.
"Chính là cô gái lần trước đụng phải ở quán bar, cái người hỏi muốn dây lưng kia của anh." Triển Lam có chút hưng phấn nói.
Tay Lục Mộc Kình nắm chuột đột nhiên dừng lại, đáy mắt thoáng qua một đạo kinh ngạc, nhíu chân mày, hỏi: "Tại sao cô ấy lại ở chỗ đó?"
Nói xong câu này, như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường hỏi thêm một câu, "Đi cùng với ai sao?"
"Không phải, cô ấy là công chúa phòng bao, chính là nhân viên phục vụ phụ trách chọn bài hát, nhưng mà, hình như so với lần trước nhìn thấy có vẻ xinh đẹp hơn, trong lúc nhất thời em vẫn chưa có nhận ra đâu, nhị ca, anh có muốn qua đây không?" Vương Triển Lam cười hì hì hỏi.
Lục Mộc Kình nhớ đên kí tên của cô ở QQ nói muốn kiếm tiền, trong ánh mắt tối sâu có dị quang chập chờn, nhíu mày hỏi: "Công chúa không phải là có thể trích phần trăm từ rượu mang ra?"
"Chắc là vậy, em đã gọi một chai Lafite năm ." Vương Triển Lam vội vàng lấy lòng nói...
"Ừ." Lục Mộc Kình gật gật đầu, phân phó nói: "Chốc nữa gọi thêm mấy chai rượu nữa, đừng vui đùa quá muộn, nghĩ cách để cô ấy về sớm một chút."
Vương Triển Lam sửng sốt một chút, sau đó sâu xa trêu chọc nói: "Nhị ca động lòng rồi?"
"Đừng nói nhảm. Phân phó cậu đi làm." Ánh mắt Lục Mộc Kình lại lần nữa chuyển đến trên màn hình máy tính.
"Ha ha, nếu như nhị ca không động lòng, em liền theo đuổi, em với cô ấy rất có duyên ..."
"Cậu thử xem?" Vương Triển Lam vẫn chưa nói hết, Lục Mộc Kình đã cướp lời, giọng điệu thanh u, nhưng ẩn trong đó là một cỗ tử bá đạo.
"Ha ha." Vương Triển Lam cợt nhả nói, "Em làm sao dám! Phụ nữ của nhị ca cho em cái đầu cũng không dám đụng tay, nhưng mà, nhị ca, lần trước xét nghiệm ADN mẹ Nam Nam là ai ạ?"
Lục Mộc Kình nhớ đến mẹ Nam Nam là Viêm Cảnh Hi, khóe miệng giương lên, trong mắt hơn một tia nhàn hạ, dựa vào ghế, ngón tay biếng nhác nhẹ gõ mặt bàn, trêu chọc nói: "Muốn biết? Cậu chuẩn bị mấy cái đầu rồi?"
Lưng Vương Triển Lam lạnh một chút, nhị ca nhà cậu ta khi cười chưa chắc có chuyện tốt, vội vàng giả bộ ngu nói: "Em vừa mới nói cái gì vậy? Nhị ca, em uống say một chút rồi."
"A." Lục Mộc Kình biết Triển Lam đang đùa bảo, chưa cùng cậu ta tính toán, ngồi thẳng người, lại lần nữa chuyên chú làm việc dang dở, trở lại chuyện chính nói: "Như vậy trước đi, bên này tôi vẫn có một ít chuyện phải làm, đừng quên để cô ấy về sớm một chút."
"Rõ."
Vương Triển Lam từ trong toile đi ra, đồ ăn vặt và rượu đỏ đã đưa tới, trong một cái khay có ly rượu nhỏ, một bình thủy tinh, một xô đá, kẹp sắt.
Viêm Cảnh Hi ở trong mỗi một ly rượu nhỏ đặt một viên đá, rót hơn phân nửa ly rượu, sau khi chuẩn bị cho tốt, yên tĩnh đứng ở đài cạnh đó chọn bài hát, chờ được phân phó.
Vương Triển Lam sau khi ngồi vào chỗ, bọn họ chọn bài hát, nói chuyện phiếm.
Viêm Cảnh Hi trong câu chuyện phiếm của bọn họ đại khái biết được, giám đốc Vương ở giữa là giám đốc ngân hàng, Trương tổng bên cạnh là nhà phát triển, bên cạnh Trương tổng là phụ tá của ông ta, còn có người đàn ông bên cạnh giám đốc Vương là bạn của anh ta, những cô gái ở đây là bạn gái của bọn họ.
Giám đốc Vương thật giống như muốn mua hai căn biệt thự, cho nên một kính mời rượu Trương tổng bên cạnh.
Viêm Cảnh Hi phải phụ trách rót đầy rượu trong ly khi nâng ly, thường xuyên phải hơi ngồi xổm trước bàn vì phục vụ bọn họ.
Vương Triển Lam nhìn trầm ảnh trước mặt mình rơi vào Viêm Cảnh Hi, ánh sáng muôn màu muôn vẻ trong phòng bao rơi vào trên người của cô, ở trong đôi mắt đã rũ xuống lóe ra màu sắc sống động.
Vẻ đẹp rất kinh diễm.
Cô gái này rất xinh đẹp, chẳng trách nhị ca động lòng.
Cậu ta nhớ đến lời dặn dò của nhị ca, giơ lên một ly rượu nhỏ, cười nói với Viêm Cảnh Hi trước mặt: "Uống xong ly rượu này, tôi lại gọi thêm một chai Lafite."
Viêm Cảnh Hi nhìn sang ly rượu trong tay cậu ta, nheo mắt khẽ nhíu mày.
Thế giới này giàu nghèo chênh lệch rất lớn, gió lạnh thì ăn không đủ no, ngông nghênh chỉ có thể nấu canh, cái gì mà không khom lưng vì năm đấu gạo, nếu như bị chết đói, không chỉ là thắt eo, mà còn có đầu gối, còn có linh hồn.
Viêm Cảnh Hi như cười, sảng khoái nhận lấy ly rượu trong tay Vương Triển Lam, uống một hơi cạn sạch, nâng ly đặt lên bàn, mắt khẽ liếc nhìn ly rượu, ra hiệu đã uống cạn.
Vương Triển Lam vỗ tay ba cái, tán dương: "Sảng khoái."
Cậu ta lại lần nữa để Viêm Cảnh Hi vừa uống rượu xong rót rượu đỏ vào ly, nói: "Rượu này cô uống vài ly tôi liền gọi vài chai Lafite."
Ánh mắt trong suốt của Viêm Cảnh Hi nhìn Vương Triển Lam, chớp mắt một cái, đôi mắt đẹp trong như có điều suy nghĩ, từ từ dời đến Trương tổng bên cạnh cậu ta.
Trương tổng vốn cười, muổn xả ra nụ cười, khóe miệng động hai cái, rất khó coi, chung quy không cười ra, khẩn trương nhìn cô, nắm tay lôi ống quần, giận mà không dám nói gì.
Một chai Lafite vạn, một ly nhỏ rượu nhỏ này, uống cạn ly cũng không hết nửa bình rượu đỏ.
vạn, không phải con số nhỏ.
Ông ta ngăn cản, có vẻ keo kiệt, sợ đắc tội giám đốc Vương, không ngăn cản, chính thức phải bỏ vạn, ông ta phải bỏ, hay không bỏ đây?
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, hiểu rõ khóe miệng nhếch lên, cô đã sớm hiểu rõ quan hệ của bọn họ, giám đốc Vương ngồi giữa chính là đứng nói chuyện không bị đau lưng , Trương tổng bên cạnh là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không ra.
Đứng nói chuyện không bị đau lưng: đối phương không nhìn vấn đề từ lập trường của chúng ta, khi có người không đặt mình trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ hoặc không hiểu tình hình, nói những lời không thực tế, không có trách nhiệm hoặc bình luận tùy tiện.
Cô vẫn cảm thấy quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, dù sao cũng nên cho người khác một con đường sống, đuổi tận giết tuyệt, chỉ sẽ tức nước vỡ bờ.
Sau khi hạ quyết tâm, Viêm Cảnh Hi ưu nhã lắc đầu với giám đốc Vương, nói: "Tôi không thể uống nữa, thật ngại quá."
Trương tổng thở phào nhẹ nhõm, tay vốn đang lôi ống quần, xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, đôi mắt không nhìn cô gái trước mắt này mấy lần.
Lòng không tham, không chỉ vì cái trước mắt, không xem lợi ích là trên hết, hoặc là, với người khác vẫn có chút lòng thương hại, ít nhất, cô rất có nhãn lực, người như cô gái này làm công chúa ở KTV có chút không biết trọng nhân tài.
Vương Triển Lam thấy Viêm Cảnh Hi cự tuyệt, mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Không phải chứ, cô một chút rượu cũng không thể uống."
Viêm cảnh không nói gì, gật đầu, giúp bọn họ rót rượu ngon sau đó lại yên tĩnh đứng ở cạnh đài chọn bài hát.
"Giám đốc Vương, ly rượu này tôi mời anh..." Trương tổng lập tức chen vào nói, dời đi trọng tâm của Vương Triển Lam.
Hai phút sau, Vương Triển Lam vẫn đang suy nghĩ làm sao để Viêm Cảnh Hi bán được nhiều rượu, di động vang lên.
Cậu ta nhìn là của Lục Mộc Kình, vừa đi đến toilet, vừa trả lời.
"Nhị ca, người phụ nữ kia của anh có thể uống bao nhiêu rượu?" Vương Triển Lam nhận được điện thoại liền hỏi trước.
Lục Mộc Kình nhíu chân mày, trả lời: "Nửa bình rượu đỏ, sao vậy? Cậu rót rượu cho cô ấy?"
Nửa câu sau nói, giọng điệu Lục Mộc Kình vẫn không có biến hóa, thế nhưng mơ hồ nhấn rõ từng chữ mang theo một ít không vui.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau