[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

chương 156: một hồi sinh, hai hồi thục, nỗ lực thì công phu sẽ thuần thục.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cậu nghĩ đi, thứ nhất, mông cậu đang bị thương, làm như vậy, không cần ngồi, không cần nằm, hoàn mỹ! Thứ hai, giúp giáo sư Lục phóng ra, thân tâm thầy ấy cũng vui mừng, cũng sẽ không như thiêu như đốt quấn quít lấy cậu đói khát khó nhịn như vậy! Thứ ba, thầy ấy còn chưa cưới cậu, tớ cảm thấy vẫn nên bảo vệ tầng cuối cùng, còn có đường rút lui." Chu Gia Mẫn càng nói càng cảm giác mình nói có đạo lý, bản thân còn xác định gật gật đầu, ánh mắt rất là kiên định.

Nhưng mà...

Như vậy...

Viêm Cảnh Hi nghĩ đến, mặt nóng hổi, cô che mặt, nhìn Chu Gia Mẫn, nhíu mày nói: "Tớ sẽ không đâu."

"Một hồi sinh, hai hồi thục, luyện nhiều một chút, sẽ biết thôi, cậu coi như là ăn kẹo mút đi." Chu Gia Mẫn tự nhiên nói.

ĐCM kẹo mút? !

Cô đương nhiên thoải mái, làm như vậy cũng không phải cô.

Viêm Cảnh Hi lắc đầu, trong mắt tràn ngập một tầng xấu hổ mờ mịt, mấy phần mê man.

"Cảnh Hi." Hai tay Chu Gia Mẫn đặt trên vai Viêm Cảnh Hi, hạ giọng nói: "Giáo sư Lục rồi, sức lực dồi dào, dù sao thầy ấy cũng muốn giải quyết sinh lý mà, chẳng lẽ, cậu muốn để thầy ấy tìm những người phụ nữ khác?"

Viêm Cảnh Hi phồng má, lắc đầu, chậm rãi bật hơi.

"Còn có, các cậu bây giờ là người yêu, đều là nam nữ trưởng thành, chút chuyện đó, cũng phải làm thôi." Chu Gia Mẫn khích lệ nói.

Tay Viêm Cảnh Hi chống đầu, cụp mắt, suy nghĩ.

"Đã bắt đầu rồi, thì bắt đầu cho tốt, tớ không làm bóng đèn nữa, cuối cùng chuyển cáo một chút nguyên văn lời Nam Nam."

Chu Gia Mẫn học bộ dáng Nam Nam, nheo đôi mắt nhỏ đáng yêu lại, bộ dáng như trẻ con nhìn thấy kẹo, nói: "Chị nhớ nói cho Hỏa Hỏa, em bây giờ trà không uống, cơm không ăn, gầy đi mấy cân rồi, sắp suy dinh dưỡng đến nơi rồi, nói cô ấy đến thăm em, nếu như cô ấy không đến thăm em, em cũng chỉ có thể bắt cô ấy mang đi thôi."

"Phì." Viêm Cảnh Hi phun cười, che môi, cười khanh khách, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Chu Gia Mẫn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thật muốn nhìn xem ba nó bụng dạ đen tối như thế nào mới có thể sinh ra đứa bé lời nói ác độc như vậy."

"Ba nó à?" Viêm Cảnh Hi liếc về phía toilet, nháy nháy mắt, ra hiệu.

"Hả? Không thể nào!" Chu Gia Mẫn mở to mắt, vô cùng kinh ngạc, chỉ vào toilet hỏi Viêm Cảnh Hi, "Cậu nói, ba anh Nam là giáo sư Lục?"

Viêm Cảnh Hi gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Chu Gia Mẫn, một chút cũng không kinh ngạc, bởi vì trước đó cô cũng như thế.

Chu Gia Mẫn bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt có chút kỳ quái nói: "Chẳng trách thằng nhóc xấu xa kia xuất hiện ở trường, Cảnh Hi, sau này, cậu có thể là mẹ kế của Nam Nam!"

Viêm Cảnh Hi lim dim nhướn một bên mày.

Làm sao Nam Nam có thể xuất hiện ở trường, không phải Chu Gia Mẫn cho là nguyên nhân đó, cụ thể, hiện tại vẫn chưa biết được, nhưng mà, nếu như nói Nam Nam là con của Lục Mộc Kình, thật ra, có một đứa con đáng yêu lại đùa giỡn thành trưởng thành sớm, con trai thiên tài như vậy, rất tốt.

Chu Gia Mẫn nghe thấy cửa phòng toilet mở ra, lường trước Lục Mộc Kình muốn đi ra, hạ giọng nói: "Tự cậu cân nhắc lời tớ vừa nói đi, tuy nói Nam Nam nghịch ngợm chút, mua một tặng một cũng không tồi nha, ai bảo sản phẩm này ưu tú như vậy chứ, tớ trốn trước đây!"

Chu Gia Mẫn nói xong xoay người, nở nụ cười tươi rói với Lục Mộc Kình, chào hỏi nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây, hai người tiếp tục."

Chu Gia Mẫn đi đến cửa, nghĩ đến một việc, chỉ vào khóa cửa, dùng khẩu hình miệng nói với Viêm Cảnh Hi: "Nhớ khóa cửa."

Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, nhìn về phía Lục Mộc Kình, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, đáy mắt lóe lên, từ trên giường bò dậy, đứng thẳng trước giường.

Lục Mộc Kình đi đến phía cô, hỏi: "Cô ấy đã nói gì với em? Mặt đỏ như vậy."

Viêm Cảnh Hi nâng chân mày lên, cụp mắt, làm cho mình tận lực bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Muốn biết?"

"Hử?"

Viêm Cảnh Hi ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh.

Mặc dù động tác của cô thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng, khuôn mặt ửng đỏ đã bán đứng ngượng ngùng của cô.

Lục Mộc Kình hơi cúi người.

Viêm Cảnh Hi liếm liếm môi, ở bên tai của anh, nhẹ giọng lặp lại lời Chu Gia Mẫn nói bên tai cô.

Trên mặt Lục Mộc Kình có chút đỏ khác thường, trong con ngươi sâu tối thoáng qua một tia sáng như cực quang ở Bắc cực, giọng nói khàn khàn hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"

Viêm Cảnh Hi đấu hai ngón trỏ của mình, cụp mắt, chậm rãi nói: "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đây là kỹ năng sống, mới đến chưa... quen tay, làm đau, hoặc là làm gảy, tự anh suy xét đi."

Viêm Cảnh Hi cũng không biết bản thân đang nói cái gì, nói càng về sau, giọng càng lúc càng thấp, càng lúc càng không có sức mạnh.

Nói xong, cô thở ra một hơi, len lén liếc về Lục Mộc Kình, đối diện với đôi mắt mang ý cười của anh.

Tim Viêm Cảnh Hi đập chậm một nhịp.

Anh nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng hôn, giọng khàn khàn nói: "Từ từ ăn, thật ra, tiểu Hi, lần trước em đã ăn rồi."

"Hở? Lần trước?" Làm sao cô lại không nhớ.

"Lần em bị đánh thuốc." Lục Mộc Kình mềm giọng nhắc nhở, từng chút từng chút hôn lên gương mặt hồng hào của cô, giống như muốn hòa tan cô vậy.

Bàn tay cầm tay nhỏ bé của cô đặt ở dây lưng.

Viêm Cảnh Hi vặn đôi mi thanh tú.

Ánh mắt Lục Mộc Kình ảm đạm xuống, "Không muốn?"

"Không, cửa, chưa khóa." Viêm Cảnh Hi cắn môi, mấy phần e thẹn, mấy phần khẩn trương, mấy phần chột dạ.

Lục Mộc Kình chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xuất phát từ bụng nhằm về tâm trí, nâng ót của cô, xoay người, hôn lên.

Viêm Cảnh Hi bị anh đẩy ra sau mấy bước, lưng dựa vào trên tường, bờ môi của anh không rời khỏi cô, vươn tay. Khóa cửa.

Ca một tiếng, nặng nề khóa thần kinh Viêm Cảnh Hi lại.

Anh cởi dây lưng ra, nắm tay Viêm Cảnh Hi đi vào.

Viêm Cảnh Hi không hiểu nhiều, khóa chặt đôi mắt sâu tối của anh, trong phòng tràn ngập mê hoặc, tản ra mị lực phái nam.

Lục Mộc Kình xoa tóc của cô, chậm rãi hạ thấp xuống.

Theo lực đạo của anh, Viêm Cảnh Hi ở trước người của anh ngồi xổm xuống, tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong đầu là màn hình TV trong phòng mà ngày đó tham gia tụ hội cùng anh em của anh.

Cô bật hơi, hoảng loạn nuốt vào.

Lục Mộc Kình kêu lên một tiếng đau đớn, âm thanh rất êm tai, giống như âm thanh của tự nhiên.

Cô không biết, ngẩng đầu, anh nhìn xuống.

Tầm mắt giao hòa trong không trung, hô hấp quấn quanh rơi vào nơi đó.

Mặt Viêm Cảnh Hi đỏ bừng, đỏ bừng, chậm rãi dọc theo vẽ bề ngoài, cuối cùng không có vào, cắn nuốt, theo tim đập cổ động, đi vào một thế giới khác.

Động tác đơn giản lặp lại, lại không chỉ một, càng không cảm thấy đơn điệu.

Ăn thì không ngon, lại giống như món ăn ngon nhất thế gian, tản ra hương thơm mê người.

Rõ ràng nhất động nhất tĩnh, lại như động tĩnh kết hợp.

Rõ ràng từng giây từng phút trôi qua, trong đầu lại dừng lại vào thời khắc này.

Âm điệu thông tục, lại hình thành một khúc nhạc dễ nghe.

Thẳng đến khi cổ họng Viêm Cảnh Hi nóng lên, cô bị sặc, trong miệng có thứ gì đó chảy ra khóe miệng.

Lục Mộc Kình nâng cằm của cô, lưỡi hồng liếm qua khóe miệng của cô, nhập vào trong miệng cô.

Viêm Cảnh Hi kinh ngạc mở to mắt, cảm giác được mùi xạ hương nồng đậm trong miệng, nuốt, rơi vào trong bụng, nóng rực dị thường, theo máu chảy vào tim.

Cảm giác khác sinh sôi trong lòng, khô nóng, xấu hổ, mà anh lại không cho cô do dự.

Cũng không biết hôn bao lâu, Lục Mộc Kình buông lỏng môi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Viêm Cảnh Hi ngại ngùng nhìn anh, cụp mắt.

"Làm rất tốt." Lục Mộc Kình mềm giọng khen ngợi.

"Em đi đánh răng." Cô cũng không ngẩng đầu lên, hơi thở, đi vào toilet, nhìn thấy mặt đỏ tía tai của bản thân trong gương, che miệng lại.

Cô thật là điên rồi.

Nhưng mà...

Sau khi Viêm Cảnh Hi tỉnh táo lại, liếm liếm đôi môi đỏ mọng.

Cũng được, cô không ghét lắm.

Viêm Cảnh Hi dùng nước hắt mặt sau đó đi ra ngoài.

Lục Mộc Kình đã chỉnh xong đồ, một thân thanh quý bức người, dường như ý loạn tình mê vừa rồi chỉ là trong mơ, ngay cả ánh mắt, cũng khôi phục tinh thần sảng khoái.

Không, hình như càng thêm sáng sủa.

"Đói bụng không?" Lục Mộc Kình hỏi.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy đói, sâu xa, không dám tùy ý trả lời.

Lục Mộc Kình nhìn thời gian, đã năm giờ, anh nói đói là đã đói bụng, nhưng nhìn Viêm Cảnh Hi biến xoay không trả lời, trong nháy mắt, anh hiểu sai, hứng trí đùa cô, mấy phần tà mị, hỏi: "Chưa đút cho em ăn no à?"

Ánh mắt của anh chậm rãi đi xuống, ý vị thâm trường nói: "Đợi em hồi phục, như vậy đi vào?"

Viêm Cảnh Hi mím mím môi, biết anh đang chọc mình, bị chọc rõ ràng như vậy mà không đánh trả thì không phải là Viêm Cảnh Hi.

Cô đi qua, mắt lim dim nhìn anh, "Này, Lục Mộc Kình, không phải nói ngắn nhất mười phút sao? Anh, " Viêm Cảnh Hi nhướn một bên mày, trong mắt một tia giảo hoạt, "Vừa rồi, hình như chưa tới mười phút."

Lần đầu tiên của đàn ông vốn chính là rất nhanh.

Lục Mộc Kình cũng không muốn nói, bây giờ anh vẫn chưa tiến vào người phụ nữ nào đâu!

Anh ở cái tuổi này, còn chưa từng trải qua, mà nói ra đối với đàn ông sẽ mất thể diện.

Chủ yếu, anh nghiện sạch sẽ, cũng không chấp nhận, cũng không tùy tâm sở dục, cho nên, vẫn chờ đến bây giờ.

Lục Mộc Kình bị Viêm Cảnh Hi hỏi trắng ra, vẫn bình tĩnh, ung dung đáp: "Đàn ông rất lâu không làm, đều sẽ như vậy."

Rất lâu không làm?

Bao lâu?

Viêm Cảnh Hi nghe thấy từ này, trong lòng không thoải mái lắm.

Mặc dù, lấy tuổi Lục Mộc Kình, thân phận, bối cảnh, tướng mạo, vóc người, năng lực của anh, không quá khả năng chưa từng có phụ nữ, nhưng cô vẫn chưa có đàn ông mà.

Có chút thiệt, có được không!

"Cái đó, buổi tối anh không cần qua đây, em không có chuyện gì lớn, em nói Gia Mẫn chăm em là được, anh đi chăm Nam Nam cho tốt đi, Nam Nam rất cô đơn, còn có, anh và nó tâm sự đàng hoàng, nói lý, nó có thể nghe hiểu." Viêm Cảnh Hi dịu dàng nói.

"Ừ, được." Lục Mộc Kình nói, "Nên trở lại nghiên cứu thảo luận về nhân sinh với nó một chút."

Viêm Cảnh Hi nhìn bộ dáng chững chạc đàng hoàng của anh, cười khúc khích, hỏi: "Lục Mộc Kình, chỉ số thông minh của anh là bao nhiêu?"

", sao vậy?" Lục Mộc Kình hỏi lại.

Viêm Cảnh Hi mím môi cười, sâu xa nói: "Nó rất giống anh hồi bé."

"Không, anh không ngu ngốc như nó, cũng không hề dốc lòng muốn làm tiểu bạch kiểm vĩ đại như vậy." Lục Mộc Kình thở dài nói.

"Phì." Viêm Cảnh Hi phì cười, Lục Mộc Kình vẫn là hiểu rõ con anh!

Viêm Cảnh Hi nâng mặt Lục Mộc Kình, nhẹ nhàng vuốt, cười nói: "Anh xác thực rất trắng, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng."

Lục Mộc Kình nhẹ nhàng cắn môi cô một cái, "Nhớ kỹ lực đạo này, lần sau lúc cắn sẽ dùng lực hơn."

Viêm Cảnh Hi một giây liền hiểu ý 'Cắn', "Cẩn thận cắn đứt."

Truyện Chữ Hay