Lục Mộc Kình ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lim dim nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, mấy phần biếng nhác, bình tĩnh, nhíu mày, hồ nghi hỏi: "Không phải cháu đã sớm buộc ga-rô sao? Chắc chắn đứa nhỏ trong bụng Viêm Cảnh Hi là của cháu?"
"Phốc!"
Lục Hựu Nhiễm phát hiện nội tâm mình đang thổ huyết, vài mạch máu điên cuồng chảy.
Trên thế giới không có người đàn ông nào có thể phúc hắc hơn chú út anh ta, mấu chốt là, sau khi Lục Mộc Kình nói xong câu đó, một chút anh cũng không phản bác được.
Lục Hựu Nhiễm lúng túng giật giật khóe miệng, "Chỉ đùa một chút."
Lục Mộc Kình nâng lên nụ cười, sớm đã hiểu rõ, lấy tư thái của một trưởng bối, nói: "Đùa một chút có thể vui vẻ, không ảnh hưởng toàn cục, đùa lớn thì... vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Lục Hựu Nhiễm nhìn Lục Mộc Kình xoay người, sắc mặt hơi lạnh.
Anh ta rất muốn bắt được nhược điểm của Lục Mộc Kình, nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
Bên trong hội trường lớn
Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi đi qua, vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Rốt cuộc cậu đi đâu? Tìm khắp nơi không thấy cậu, điện thoại cũng không nghe, thiếu chút nữa là tớ báo cảnh sát rồi."
Tay Viêm Cảnh Hi đặt trên môi, ra hiệu Chu Gia Mẫn nói nhỏ thôi, hạ giọng nói: "Nếu có người nào hỏi cậu, một mực chắc chắn là tớ ngủ ở nhà trọ bên kia, lúc cậu đi làm, Nam Nam thế nào? Có khỏe không?"
"Tớ cảm thấy anh Nam rất độc lập, lúc tớ đến chỗ nhà trọ đó tìm cậu thì nó đã dậy rồi, một mình ngồi ở cửa, chống đầu nhìn con kiến trên mặt đất, bộ dáng thật đáng thương.
Tớ nói tớ và cậu hai ngày không về, nó hỏi tớ mật khẩu máy vi tính của cậu, đoán chừng là chơi máy vi tính nhỉ!
Cậu nói xem sao người nhà của nó vẫn không đến tìm nó nhỉ?
Nó sẽ không thực sự bị người trong nhà vứt đi chứ!" Chu Gia Mẫn lo lắng nói.
Đáy mắt Viêm Cảnh Hi trầm xuống, không biết vì sao khi nghe Chu Gia Mẫn nói lên hiện trạng của Nam Nam, cô lại có chút đau lòng.
Nhưng, người nhà của cậu bé không đến tìm cậu bé, cô cũng không có cách nào.
"Có để tiền lại không?" Viêm Cảnh Hi quan tâm hỏi.
"Tớ để lại thẻ cơm cho nó, tớ thấy nó tinh quái như vậy, hẳn là sẽ tự mình đi gọi cơm." Chu Gia Mẫn nói.
"Ừ, cũng được."
"Hắt xì." Nam Nam hắt xì một cái, chà chà chiếc mũi ngứa, thân thể tựa phía trên ghế sa lon, chân nhỏ chân đặt trên bàn trà, khẽ rung.
Tay phải cầm bịch khoai tây lát, rộp rộp ăn khoai tây lát, xem Hiệp sĩ heo trên ti vi, lại gãi gãi hai má, một tự thế ung dung nhàn hạ.
"Nam Nam."
Lục Khắc Nam nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại, thấy là trợ lí Tần, đôi mắt tròn tròn, đen nhánh mở lớn, thoáng qua một tia kinh hoảng.
"Ôi mẹ ơi."
Nam Nam lẩm bẩm nhảy xuống ghế salon, trốn phía sau sô pha, lộ ra một đầu, phòng bị nói: "Tiểu Tần tử, làm sao chú biết cháu ở đây, là ba cháu nói chú đến tìm cháu à?"
Trợ lí Tần hơi cau mày, nhìn tiểu tổ tông này, nói: "Lục tổng nói gần đây ông ấy bận, cháu có thể ở đây, nhưng, nếu như cháu còn dám trốn đi mà không qua sự cho phép của ông ấy, ông ấy sẽ đóng băng thẻ ngân hàng của cháu."
"Đó là tiền của cháu! Dựa vào cái gì mà ông ấy đóng băng lại chứ!" Nam Nam chu miệng lên, mắt đỏ rực nói.
"Lục tổng nói, đó là bởi vì ông ấy là ba của cháu." Trợ lí Tần còn nguyên đem nguyên câu dặn dò của Lục Mộc Kình nói lại.
"Cháu muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông ấy." Nam Nam quát, chống nạnh, vô cùng không vui.
Trợ lí Tần cảm thấy boss nhà anh ta thực sự là liệu sự như thần, mỗi một câu nói của Nam Nam đều nằm trong tầm khống chế của anh.
"Lục tổng nói, nếu như cậu muốn cắt đứt quan hệ cha con, tốt nhất nghĩ cho rõ ràng, bởi vì hiện tại ba cháu phú khả địch quốc, cháu là người đứng đầu trong danh sách người thừa kế, thực sự muốn buông tha quyền kế thừa sao?" Trợ lí Tần lặp lại lời Lục Mộc Kình.
Phú khả địch quốc: Tiền bạc nhiều đến mức có thể dịch lại quốc gia. =)))
Nam Nam suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu, gật đầu, thỏa hiệp.
Cậu nhóc thở dài một hơi, vành mắt ửng đỏ nhìn trợ lí Tần, nói: "Chú nói xem, vì sao ba cháu luôn biết cách trị cháu thế nhỉ?"
Trợ lí Tần chững chạc đàng hoàng trả lời: "Bởi vì ông ấy là Lục Mộc Kình. Tồn tại như một vị thần."
Nam Nam nhấp hé miệng, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên nheo mắt lại, "Cháu biết phải trị ông ấy như thế nào đây?"
Trên mặt trợ lí Tần xuất hiện ba vạch đen.
Nghe Lục tổng nói, sau này Nam Nam sẽ ở lại Trung Quốc, để cậu ta kiêm chức chăm sóc, nhưng, sao cậu ta lại có loại cảm giác, cậu ta khó có thể đảm nhiệm được, thật chí sẽ bị chỉnh rất thê thảm?
Lục Mộc Kình xuất hiện ở hội trường lớn, nghe giám đốc Khương và giáo sư Dương báo cáo tiến độ, khen giám đốc Khương làm tốt, hi vọng bà tiếp tục cố gắng, sau đó anh liền rời đi.
Dù sao, một ông chủ như anh không có khả năng bởi vì chuyện thi đấu cỏn con này mà phiền lòng được.
Nhóm mười người của Viêm Cảnh Hi, Chu Gia Mẫn theo giám đốc Khương và giáo sư Dương lên một chiếc xe buýt nhỏ.
Ô tô đi đến nội bộ khách sạn Lục thị.
Ngoại trừ Viêm Cảnh Hi, Chu Gia Mẫn thì Vương Tuệ, Lý Ngọc Phân, Trương Hoa Đạt cũng đều qua, dù sao bọn họ cũng là nghiên cứu sinh, ở phương diện thiết kế vẫn có chút năng khiếu.
Chỉ là trong những người qua còn có Phùng Kiều Kiều, thực sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
"Cậu xem, Phùng Kiều Kiều cư nhiên cũng qua, có người đứng sau nha." Chu Gia Mẫn nhìn Phùng Kiều Kiều kia đắc ý nói bóng gió.
"Ba cô ta là hiệu trưởng, quá bình thường, thứ thiết kế này, chỉ cần chiều theo sở thích, không nhất định thoạt nhìn đồ tốt thì thật sự sẽ tốt." Viêm Cảnh Hi sâu xa nói một câu.
Cô tin Phùng Kiều Kiều qua là có người đứng sau nâng đỡ, chỉ là, Lục thị bên này biết không?
Lục Mộc Kình biết không?
Lục Mộc Kình và hiệu trưởng Phùng quen như vậy, chắc là biết đi!
Trong lòng, có chút cảm giác không thoải mái nói không nên lời.
Quên đi, không liên quan đến cô, cô chỉ cần làm tốt chuyện bản thân nên làm là được rồi.
Đến khách sạn, mười người bọn họ tập trung ở phòng khách trước, giám đốc Khương phát năm thẻ phòng cho bọn họ, hai người một cái thẻ, giờ tập hợpở phòng ăn.
Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn ở cùng một phòng, cô vừa mới về phòng, Chu Gia Mẫn nhịn không nổi, hỏi: "Vừa rồi sợ tai vách mạch rừng, nên không hỏi, hôm qua cậu căn bản không ở trường học, rốt cuộc đi đâu?"
Quá nhiều chuyện xảy ra trên người Viêm Cảnh Hi, cô cảm thấy có thể cũng không chịu nổi, nói với Chu Gia Mẫn: "Gia Mẫn, thứ bảy Viêm Nhị cố ý để rắn ở trên xe, bảo tớ lái xe, tớ đâm chết người, gia đình người chết muốn tớ bồi thường vạn, bằng không chính là ngồi tù."
Chu Gia Mẫn kinh ngạc mở to mắt, nhớ lại trạng thái hôm thứ bảy của Viêm Cảnh Hi, hình như là không bình thường, cô thiếu não, cho nên lúc đó không phát hiện, trấn an nói: "Đừng lo, giáo sư Lục nhất định sẽ giúp cho cậu."
"Lúc đó người đầu tiên tớ nghĩ đến cũng là anh ta, nhưng, Gia Mẫn, mặc kệ là hiểu lầm, hay là trái tim băng giá, kết quả chính là, tớ đã đáp ứng lời cầu hôn của Lục Hựu Nhiễm, cầm vạn của Lục Hựu Nhiễm, hai năm sau sẽ quay về như trước, nhưng trong hai năm này, Lục Hựu Nhiễm sẽ không chạm vào tớ." Viêm Cảnh Hi nói, đôi mắt trong suốt, chủ ý đã định.
"Vậy giáo sư Lục thì sao, làm sao bây giờ?" Chu Gia Mẫn lo lắng nói.
Viêm Cảnh Hi rũ mi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghĩ đến tấm ảnh mà anh cất kỹ kia, khóe miệng hơi nâng lên, nhìn như nhẹ nhõm nói: "Tớ không phải người mà đáy lòng anh ta mong chờ nhất, cho nên, tự mình đa tình với tớ mà nói không có gì hay."
"Tớ cảm thấy giáo sư Lục rất thích cậu mà! Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy, đừng để chuyện rối loạn của người khác làm rối loạn cảm giác trực quan của cậu." Chu Gia Mẫn vội muốn chết.
Ngược lại, Viêm Cảnh Hi thản nhiên cười, vỗ vỗ vai Chu Gia Mẫn, trong con ngươi màu hổ phách ung dung nhẹ nhõm, trái lại an ủi cô ấy nói nói: "Ngày mai không phải tận thế, cũng không phải là ngày cuối cùng tớ sống, rất nhiều chuyện, không phải dựa vào cảm giác, mà là dựa vào thời gian."
"Tớ là sợ cậu bỏ lỡ thôn này, thì không còn cái tiệm này nữa, thực sự là hoàng đế không vội, mà thái giám đã vội muốn chết." Chu Gia Mẫn sốt ruột nói.
Viêm Cảnh Hi chế nhạo bản thân nói: "Bây giờ tớ không phải ở trong thôn của Lục Mộc Kình, mà là đang ở trong đồn của Lục Hựu Nhiễm, chưa nói đến, đã ổn rồi, giờ tớ muốn làm chính là, thiết kế cho tốt, nỗ lực kiếm tiền, đợi ly hôn xong, lại là một hảo hán."
"Cậu thật tự nhiên." Chu Gia Mẫn hít sâu một hơi, nhìn Viêm Cảnh Hi nở nụ cười nhu hòanhư người không có việc gì, cô trái lại vì Viêm Cảnh Hi mà xót xa trong lòng.
"Viêm Nhị sao lại đáng ghét như vậy! Cậu thật là bị bọn họ hại chết, hại từ nhỏ đến lớn." Chu Gia Mẫn nói, vành mắt đỏ.
"Sau này tớ sẽ không cho bọn họ có cơ hội hại tớ." Viêm Cảnh Hi chắc chắn nói.
Vừa nói xong di động vang lên, cô lấy ra, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Hựu Nhiễm, thở ra một hơi, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhõm trả lời.
"Tôi ở phòng trên lầu của em, đi lên, có việc nói với em." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.
"A, được, anh đợi tôi một chút." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Chu Gia Mẫn.
"Làm sao?" Chu Gia Mẫn hỏi.
Ngón giữa Viêm Cảnh Hi chỉ lên phía trên, nói: "Người đứng đầu cái đồn kia đang ở trên lầu chúng ta, kêu tớ đến, một lát nữa tớ về. Nếu như sau một tiếng, tớ vẫn chưa về, thì tới nhặt xác đi."
"Hả?" Chu Gia Mẫn thực sự lo lắng, kéo tay Viêm Cảnh Hi.
"Nói đùa thôi, tớ sẽ sống sót trở về." Viêm Cảnh Hi cười khẽ, vỗ vỗ tay Chu Gia Mẫn, ra hiệu cô buông ra.
Cửa phòng
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, nở nụ cười tươi đẹp rực rỡ.
Từ hôm nay trở đi, hòa bình hữu hảo ở chung, cô có thể làm được.
Lục Hựu Nhiễm so với Phùng Như Yên khá hơn một chút đi!
Viêm Cảnh Hi nhấn chuông cửa.
Lục Hựu Nhiễm mở cửa, tuấn tú, tiêu lãnh.
"Thiếu gia có gì phân phó?" Viêm Cảnh Hi không để ý tới sự lạnh lẽo của anh ta, nghiêng đầu hỏi, nheo mắt lại, đáng yêu giống như là thiên sứ mặt trời.
Lục Hựu Nhiễm nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh như băng, cũng hơi mềm một ít, xoay người, nói: "Vào đi."
Viêm Cảnh Hi do dự một chút, nhảy vào một bước.
Lục Hựu Nhiễm mở rượu đỏ, rót ra một cái ly đế dài, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi thản nhiên nhận lấy, đặt ở bên miệng nhấp một miếng, liếc nhìn Lục Hựu Nhiễm, hỏi: "Anh sẽ không đặc biệt gọi tôi đi lên thưởng thức rượu chứ, tôi không hiểu nha."
Lục Hựu Nhiễm cũng rót cho mình một ly rượu đỏ, anh ta tựa vào tủ rượu, âm u lạnh lẽo nhìn Viêm Cảnh Hi, nói: "Tôi là một trong những giám khảo của em."
"A." Viêm Cảnh Hi không phản ứng gì, đáp một tiếng, lại lần nữa nhấp