rưỡi tối, Lục Mộc Kình đang bận bịu làm việc, tiếng đập cửa vang lên, Vương Triển Nghệ đẩy cửa tiến vào, cười nói: "Nhị ca, bác sĩ không phải đã nói anh nghỉ ngơi nhiều sao? Sao giờ vẫn còn làm việc."
"Ừ." Ánh mắt Lục Mộc Kình chuyên chú trong máy vi tính, đầu cũng không nâng lên, thản nhiên nói: "Hôm nay toàn bộ nước anh đã truyền xong, em không cần lo lắng, làm xong phần mail này sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi."
Vương Triển Nghệ nghe ra ý đuổi khách của Lục Mộc Kình, trong lòng có chút khó chịu, ngồi xuống sô pha, nói: "Em chờ anh ngủ sẽ đi."
Lục Mộc Kình ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Triển Nghệ đang cười, tròng mắt lóe lên, có mấy lời, tới cổ họng lại nuốt xuống, uyển chuyển nói: "Em không cần chăm sóc anh, trực ban cũng rất vất vả."
Vương Triển Nghệ cười khổ, có chút tủi thân, anh biết rõ cô ta trực ban vất vả nhưng vẫn qua chăm sóc anh, sao một chút cũng không cảm động?
Vương Triển Nghệ phủ định nói: "Ai thèm chăm sóc anh, em đang chờ bạn gái của Triển Lam, đi xem nó một cái. Mấy người đều là một đám khác thường không có nhân tính."
Lục Mộc Kình nhếch cười, ý hữu sở chỉ nói: "Cho nên, mau tìm người đang ông tốt, gả đi, tự nhiên sẽ có người đau lòng vì em thôi."
"Vậy anh cưới em, anh đau lòng em đi." Vương Triển Nghệ thốt ra.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu tối nhìn cô ta, hơi nhăn mày, trong mắt chợt thoáng qua xa cách, cười lên, nhìn như ấm áp vô hại, nhưng lời nói ra lại rất quyết tuyệt, "Thật xin lỗi, tim anh đã có chủ. Dự đoán kiếp này phải treo cổ chết trên một cái cây rồi."
"Nhị ca cũng không sợ trở thành ma thắt cổ." Vương Triển Nghệ không vui nói một câu, rũ mắt xuống, che khuất sự âm hiểm thoáng qua trong mắt, nhấn chức năng ghi âm trên điện thoại di động.
"Cho nên anh đang chờ Viêm Cảnh Hi cứu đây, nếu như em coi anh là bạn bè, thì đừng nhằm vào Cảnh Hi."
Lục Mộc Kình nói chơi, lại lần nữa đưa ánh mắt đặt ở trong màn hình máy vi tính, toàn thân bao phủ phong độ của người trí thức, xa cách mà tự phụ.
Vương Triển Nghệ si mê nhìn Lục Mộc Kình, dựa theo bố cục kế hoạch của bản thân, hỏi: "Cái đó, nhị ca, anh có muốn..."
Cô ta còn chưa nói ra, di động Lục Mộc Kình đã vang lên.
Lục Mộc Kình thấy là cuộc gọi đến từ Las Vegas bên kia.
Hiện tại Las Vegas mới chỉ rưỡi sáng.
Trong tim của anh có loại dự cảm xấu, trả lời.
"Ngài Lục, không xong rồi. Không thấy tiểu thiếu gia." Bảo mẫu Las Vegas sốt ruột nói.
"Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại không thấy Nam Nam, không thấy nó từ lúc nào?" Lục Mộc Kình cau mày hỏi.
" giờ đêm hôm qua tôi thấy cậu ấy vẫn còn đang nói chuyện phiếm, tôi nói với cậu ấy, cậu ấy không nghe, tôi liền cắt đứa mạng trong nhà, nhưng sau đó, tôi vẫn thấy cậu ấy ngồi máy vi tính, liền cắt luôn nguồn điện, cuối cùng, tôi thấy trong phòng cậu ấy không có âm thanh nữa, cho là cậu ấy đã ngủ, nhưng mà, vừa rồi tôi đi nhìn thiếu gia, cậu ấy không ở trong phòng, ngài Lục, bây giờ nên làm gì?" Bảo mẫu lo lắng nói, sắp khóc lên.
Lục Mộc Kình nghĩ đến Nam Nam, thở dài một hơi, nhắm mắt lại, bóp sống mũi, bất đắc dĩ nói: "Đoán chừng là trốn nhà đi ra ngoài."
"Vậy làm sao bây giờ ạ? Thiếu gia còn nhỏ như vậy, nếu như bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?" Bảo mẫu khóc nói, "Ngài Lục, đều là lỗi của tôi, tôi không nên cắt đứt mạng và điện của thiếu gia."
Con trai của mình, anh vẫn hiểu nó hơn, bảo mẫu này chăm sóc Nam Nam từ khi sinh ra, anh cũng tin được, bảo mẫu là có ý tốt, là Nam Nam có chút bướng bỉnh không chịu phục tùng.
Lục Mộc Kình mở mắt ra, trầm giọng nói: "Trước đừng có gấp, một đứa nhỏ như nó cũng không đi xa được, lát nữa tôi gọi điện thoại cho Symes, để cậu ta phái người đi tìm."
"Ngài Lục, nếu không ngài trở về một chuyến đi, tôi sợ cho dù có tìm được tiểu thiếu gia, cậu ấy cũng sẽ không nghe tôi, vẫn sẽ đi tiếp, cạu ấy rất nhớ ngài, cũng chỉ có ngài mới có thể quản được ở cậu ấy." Bảo mẫu lo lắng nói, ném ra một ít lời bóng gió.
Nam Nam bướng bỉnh, bảo mẫu căn bản không quản được, xảy ra chuyện này, cũng không dám xen vào nữa.
Lục Mộc Kình biết, nên có người quản giáo Nam Nam, nói: "Biết rồi, bây giờ tôi liền đặt vé quay về."
Vương Triển Nghệ nghe nói, trong mắt thoáng qua tia khác thường, đứng dậy, hỏi: "Có phải Nam Nam bỏ nhà đi không, có phải báo cảnh sát không?"
"Phải, nhưng không quá tiếng thì trạm cảnh sát không thụ lí, anh gọi điện thoại cho Symes, nhờ cậu ta giúp." Lục Mộc Kình nói, gọi điện thoại cho Symes trước.
Vương Triển Nghệ kiên nhẫn chờ Lục Mộc Kình gọi điện thoại, trên mặt có một chút vui mừng quái dị, ánh mắt lại càng tỏa ra âm hiểm.
Có lẽ đây là cơ hội tốt cho cô ta.
Cô ta thấy Lục Mộc Kình gọi điện thoại xong, đi đến bên người Lục Mộc Kình, nhìn như lo lắng nói: "Có muốn em đi Las Vegas với anh không, nhiều thêm một người nhiều một phần năng lực."
"Em? Không cần, lo đi làm đi." Lục Mộc Kình nói, ở trong máy vi tính đặt vé máy bay sớm nhất bay đi Las Vegas.
Vương Triển Nghệ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu như lần này Nam Nam bị người bị người ta bắt cóc thì phải làm sao đây?"
"Có thể sẽ không, Nam Nam tự mình bỏ nhà đi, người khác muốn bắt cóc nó cũng không dễ dàng." Lục Mộc Kình chuyển nhập tin tức của mình, xác định nói.
"Vậy nếu như bị bắt cóc thì sao? Dù nó có cổ linh tinh quái, cũng chỉ là một đứa nhỏ." Vương Triển Nghệ nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt không vui của Lục Mộc Kình nhìn cô ta, trong lòng khẽ run lên.
Loại giả thiết này, Lục Mộc Kình rất không thích, trong ánh mắt sâu tối thoáng qua một ít bực bội, trầm giọng nói: "Em nói hơi nhiều rồi."
Vương Triển Nghệ tủi thân, lần đầu tiên nghe Lục Mộc Kình có chút phản cảm với lời nói của cô ta, mắt đỏ rực, nhẹ giọng nói: "Em cũng là lo lắng cho Nam Nam, nhị ca không muốn nghe em nói chuyện thì em không nói nữa, dù sao bây giờ anh trừ chiều bạn gái của anh, bạn bè chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh cũng không lạ gì."
Lục Mộc Kình bởi vì Nam Nam bỏ nhà đi, không khống chế được tính tình của mình, nhìn vành mắt đỏ bừng của Vương Triển Nghệ, giọng điệu nhẹ đi đôi chút, sâu xa làm rõ nói: "Nam Nam sẽ không có việc gì đâu, yên tâm đi, còn có, bạn gái là bạn gái, anh em là anh em, anh phân rất rõ ràng, em ở trong lòng anh, mãi mãi là em gái."
"Mãi mãi là em gái?" Trong mắt đỏ rực của Vương Triển Nghệ xuất hiện mờ mịt, hỏi: "Ở trong lòng nhị ca, bạn gái là của mình, em gái là của người khác, có ích gì, anh có việc, em không quấy rầy, nói bạn gái của anh san sẻ với anh đi."
Vương Triển Nghệ tức giận nói, trực tiếp đi đến cửa, tay lại nắm thật chặt di động, móng tay cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
Từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lục Mộc Kình đã yêu người đàn ông ấm nhuận như ngọc lại khí phách nội liễm này, coi như là hủy hôn cũng sẽ không tiếc.
Bảy năm trước, cô ta ngây ngốc cho rằng buông tay chính là yêu, tự tay nhân tạo mang thai Nam Nam, sinh đứa nhỏ này ra, đưa đến bên người Lục Mộc Kình.
Thiếu chút nữa khiến Lục Mộc Kình lay chuyển.
Khi đó, cô ta mới biết, cô ta căn bản không hào hiệp được, đau đến trùy tâm si cốt khiến cô ta cả đêm không ngủ, cho nên, cô ta làm chuyện đó, mà sau khi xảy ra chuyện đó, cô ta không bao giờ muốn buông Lục Mộc Kình ra nữa.
Lần này, cô ta sẽ không ngây ngốc lại làm giá trao đồ vì anh.
Vương Triển Nghệ về tới phòng làm việc, khóa cửa lại, ngồi xuống trước bàn làm việc, mở danh bạ, tìm được dãy số đã lâu không có liên lạc.
Hít sâu một hơi, ánh mắt càng tỏa ra âm hiểm, ngoan độc nhẫn tâm, cắn răng, gọi điện thoại cho người đàn ông nguy hiểm danh bạ.
Điện thoại kêu ba tiếng đã trả lời.
"Alo." Giọng nói của người đàn ông trong điện lại đều là lạnh giá.
Vương Triển Nghệ khẽ rùng mình, căng thẳng, mở miệng nói: "Tần Phong, là tôi, Vương Triển Nghệ, tôi có một việc, muốn nhờ anh giúp."
Đối phương trầm mặc, loại im lặng này, giống như bóng tối bao trùm lên người cô ta, siết chặt lấy khiến cô ta hít thở không thông.
"Là về Lục Mộc Kình ." Vương Triển Nghệ lại nói một câu.
"Nói." Anh ta chỉ đơn giản nói một chữ nhưng đầy sát khí, gió lạnh đến thấu xương.
"Con của anh ấy bỏ nhà đi, hôm nay anh ấy đã mua vé máy bay bay đến Las Vegas lúc giờ sáng, tôi hi vọng, anh có thể giúp tôi cướp được điện thoại di động của anh ấy, tôi cần dùng." Vương Triển Nghệ nơm nớp lo sợ nói, cô ta biết, gọi cuộc điện thoại này rồi, cô ta đã chính làm bạn với ác ma.
"Con của anh ta? Đứa được thụ tinh nhân tạo? Em hi vọng tôi làm như thế nào?" Tần Phong lạnh lẽo hỏi.
Vương Triển Nghệ chỉ cần nghĩ đến bởi vì Nam Nam, Lục Mộc Kình thiếu chút nữa đã rời khỏi mình, hoặc bởi vì Nam Nam, Lục Mộc Kình mới coi trọng Viêm Cảnh Hi, cô ta càng căm thù đứa bé này đến tận xương tủy.
Sự tồn tại của Nam Nam, chính là một cái gai, đâm vào trái tim của cô ta.
Khiến cô ta năm qua, không có một ngày thoải mái.
"Tôi không muốn nhìn thấy đứa bé này sống trên đời." Vương Triển Nghệ âm u lạnh lẽo nói.
"Ha." Tần Phong hừ lạnh một tiếng, tràn đầy xem thường, lời ít mà ý nhiều hỏi: "Chi phí thì sao?"
Vương Triển Nghệ dừng lại, tay nắm chặt di động, sắc mặt tái nhợt, hỏi ngược lại: "Anh muốn chi phí gì?"
"Em, làm phụ nữ của tôi trong năm, là cái loại lúc nào gọi là đến!" Tần Phong cười nhạo nói.
Vương Triển Nghệ cắn răng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía trước, bi thương, nhục nhã, ảo não, chán ghét xẹt qua.
Cuối cùng, cô ta hạ quyết tâm, tay nắm chặt lại, quyết định đánh cược, lạnh lùng nói: "Một năm, làm một năm."
"Ha." Tần Phong đang cười, tiếng cười lại lạnh giống như là gió thổi vách đá, âm u lạnh lẽo như đến từ địa ngục, cười chế nhạo, xem thường, phun ra hai chữ: "Thành giao."
Lục Mộc Kình đặt vé máy bay xong, gọi điện thoại cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi đang cùng Chu Gia Mẫn ở trong phòng khách sạn chạy bản thảo, bận túi bụi, Chu Gia Mẫn đều đem bút chì cắm vào trong tóc, nhìn Viêm Cảnh Hi chuẩn bị bản thảo, trầm tư nhớ lại thiết kế lúc trước.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy cuộc gọi đến của Lục Mộc Kình, trả lời.
"Tiểu Hi, đến khách sạn chưa?" Lục Mộc Kình dịu dàng hỏi.
"Ừ, đến rồi, đang chạy bản thiết kế." Viêm Cảnh Hi nói, một bên dùng cổ kẹp di động, một bên vẽ bản thiết kế.
"Đừng làm quá mệt, không kịp thì gọi điện thoại cho anh, anh hoãn toàn bộ cuộc thi thiết kế lại là được." Lục Mộc Kình dịu dàng nói.
Viêm Cảnh Hi dừng lại động tác trong tay, thật tình thành ý nói: "Cám ơn anh."
"Tiểu Hi, bây giờ anh có chuyện phải về Las Vegas, nhớ đừng mở điều hòa quá lạnh, đi ngủ đắp chăn lên bụng, đóng kỹ các cửa. Nếu như có chuyện, nhớ gọi điện thoại cho anh." Lục Mộc Kình mềm giọng dặn dò.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy bộ dáng này của anh giống như một ông bố lao tâm khổ trí, trêu chọc nói: "Lục Mộc Kình, có hứng nhận một cô con gái nuôi không?"
"Em?" Giọng nói Lục Mộc Kình hơn một tia tà nịnh, theo lời của cô nói: "Nếu như em muốn nhận bố nuôi, anh có thể cố mà làm không nghĩ đến quan hệ đạo đức nữa, một lòng một dạ làm cái động từ kia. "
Làm!
Con gái nuôi là 干女儿, nếu tách ra từng chữ thì từ 干 có nghĩ là làm =))), nên í anh là gì thì mí mẹ tự hiểu =)))).
Chuẩn bị áo mưa đi các mẹ ơi, máu chó sắp đổ xuống rồi!!!