Trời đã vào xuân dần trở nên ấm áp, vạn vật đều mang trong mình nhựa sống âm ỉ chờ ngày nở rộ. Tuyết vẫn lác đác rơi, tiết trời trong trẻo hơi se lạnh.
Hai thân ảnh chậm rãi đi ra từ thông đạo, mỗi người dắt theo một con ngựa, lặng lẽ không náo động.
Yuku rốt cuộc dừng bước, quay đầu nhìn Hashi, ánh mắt trong trẻo ẩn ẩn lưu luyến, lời định nói lại nuốt vào trong.
Cái gì cần nói cũng nói rồi, chỉ là rất không an lòng muốn nhắc nhở nàng một lần lại một lần.
Hashi hiểu nàng muốn nói gì, khuôn mặt tĩnh lặng hiện lên dịu dàng.
Yuku buông cương tiến về phía Hashi, đặt một nụ hôn lên trán nàng, cuối cùng cũng chỉ nói thêm một câu: "Bảo hộ chính mình, đợi cùng xum họp."
Hashi khẽ gật đầu. Hai nàng lên ngựa mỗi người một hướng mà đi, hẳn nhiên một khắc cũng không ngoái lại. Trong lòng lại có sợi dây tơ vương vít khó rời.
Sau này...
Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc!
_____________o____________o____________
Hashi thúc ngựa đi nửa ngày, quyết định dừng lại nghỉ ngơi đôi chút. Chạy lâu như vậy vẫn chưa băng hết khu rừng này, nàng có hơi lo lắng đêm nay phải ở lại trong rừng.
Rút bầu nước uống một chút, lại không kìm được nhớ đến chăm sóc của người kia.
Hoá ra khi có người đó bên cạnh lại dễ chịu an tâm như vậy, hiện tại nàng lại bất giác có cảm giác trống trải. Lắc lắc đầu đè xuống nhung nhớ trong lòng, Hashi cất bình nước định thúc ngựa.
"Himemiko!". Phía sau vang lên giọng nói thanh thúy cùng tiếng vó ngựa dồn dập, Hashi hơi ngây người quay lại nhìn phía sau. Giọng nói quen thuộc, đúng như nàng đoán là của Seika.
Seika nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tóc dài có hơi tán loạn, xem ra chạy tới đây rất vội vàng, hướng nàng cười nói: "Himemiko!"
Hashi không biểu cảm nhìn nàng: "Cô sao lại ở đây?".
Seika vẫn như trước vui vẻ: "Tôi đã từng đến chỗ của thổ thần, chỉ là muốn đi theo giúp đỡ cô nương thôi".
Hashi im lặng, trong lòng nghĩ nếu Yuku biết nàng cùng đi với Seika nhất định sẽ không vui. Nàng tuy không biết lí do nhưng Yuku nhất định chỉ muốn tốt cho nàng liền mở miệng từ chối: "Thật cám ơn cô. Bất quá cô nương là đại sư tỷ thân gánh vác công việc của sư phụ, Hashi không có gì đáng ngại cũng không dám mạo muội làm phiền".
Seika gạt vài sợi tóc trên mặt: "Không có gì, ta đã lo liệu ổn thỏa, hơn nữa lần này là sư phụ Yogen đồng ý cho ta đi cùng Himemiko".
Hashi hơi nhíu mày. Như thế nào lại là đích thân Yogen cho phép. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có khi đây là mệnh lệnh của Yogen chứ không hẳn là ý của Seika. Yogen có khả năng nhìn thấu tương lai, nếu ông đã làm gì có lẽ cũng có nguyên do. Hashi cảm thấy nàng nên thỏa hiệp, lại nghe Seika thúc giục: "Himemiko vẫn là nên mau một chút, bằng không đêm nay nghỉ lại trong rừng sẽ nguy hiểm".
Hashi nhìn Seika hối hả thúc ngựa, khẽ đáp: "Được rồi". Con ngựa nhanh chóng phi nước đại theo sau Seika.
Thực ra chuyện đêm hôm giao thừa được chứng kiến, Seika không hẳn đã cho qua.
Nàng thừa nhận bản thân rất ích kỉ, dù Himemiko không có ý với nàng vẫn khiến nàng có cảm giác mình bị phản bội và lừa dối, thậm chí oán hận cả nàng ấy và tiểu Hỏa thần Yuku.
Nhưng cho đến cuối cùng vẫn là nàng không cam tâm từ bỏ.
Nàng chỉ biết khi nghe tiểu Hỏa thần và Himemiko phải tách ra thâm tâm nàng đột nhiên vui sướng như thế nào, cũng không màng chuyện khác đi cầu xin sư phụ cho mình xuất môn.
Thậm chí nàng cũng quên đi oán hận với Himemiko, một lòng một dạ muốn đi cùng nàng ấy, giống như chỉ cần chút xoa dịu nàng liền không thể giận nàng ấy.
Khoảng cách nữ nhân yêu nhau mà nàng lo lắng cũng không còn nữa, nàng không có lí do gì không tranh đoạt.
Đây chính là cơ hội duy nhất của nàng, Seika âm thầm nắm chặt cương. Nàng không tin mình với tiểu Hỏa thần có gì thua kém, cũng không tin thời gian không lay chuyển được Himemiko.
______________o__________o______________
Yuku không khác Hashi một lòng nhanh chóng muốn hoàn thành sứ mệnh, một chút cũng không chậm trễ miệt mài ngày đêm.
Tán lá xào xạc trong đêm đen, làn gió lay động ngọn lửa bập bùng. Yuku sớm đã lo liệu xong bữa tối, đến thức ăn và hành trang ngày mai cũng đã chuẩn bị.
Ánh lửa nhẹ nhàng nhảy múa trên khuôn mặt nàng, lúc sáng lúc tối đầy mờ ảo. Dung nhan kia vừa tĩnh lặng vừa cô độc.
Nhẹ nhàng xoay người ôm trường kiếm vào lòng, Yuku nhắm mắt, trong đầu hiện lên vẻ nhàn tản của người kia, nỗi nhớ vốn thường trực lại trở nên cồn cào.
Bảo bối có an toàn không? Hiện tại đang làm gì? Có gặp yêu quái hay không?
Nàng tin tưởng Hashi đủ bản lĩnh lo liệu, nhưng kể cả như vậy cũng khó yên lòng.
Bảo bối....
Trong nỗi niềm chất chứa, Yuku cố nín nhịn tự dỗ bản thân đi vào giấc ngủ.
___________o______________o___________
Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, khí trời nhẹ nhàng phảng phất lạnh lẽo. Trên đường đi yêu khí quả nhiên mờ nhạt hơn khoảng thời gian vào đông, Yuku không cảm được yêu khí nên cũng không thấy khó chịu. Dọc đường gặp vài tiểu yêu nhỏ bé nàng đều một kiếm giải quyết, nhớ đến Hashi bắt chước nàng nhặt ngọc từ xác yêu lại bất giác nở nụ cười.
Yuku đi thẳng một đường tới biển, rốt cuộc không biết nên làm sao gặp được thủy thần. Những lần trước đều là lão già đó không hỏi mà bắt nàng xuống, giờ chính nàng muốn gặp cũng khó.
Còn đang tư lự thì từ đằng sau, giọng nói nhừa nhựa có chút quen thuộc lại vang lên: "Ngươi như thế nào ở đây vậy? Tiểu Hỏa thần, thánh nữ nhà ngươi đâu rồi?"
Yuku nghe tiếng bước chân từ lâu đã sớm đề phòng, tay lặng lẽ đặt vào chuôi kiếm. Nhưng nghe được câu nói kia nàng liền không nhịn được quay phắt đầu lại.
Đúng là tứ hoàng tử của thủy thần. Thật đúng lúc.
Yuku nhớ đến bảo bối từng nói tứ hoàng tử này thích nàng, mà còn rất nghiêm túc là di ngôn trong sự sống cái chết của nàng ấy, cái gì mà không-cho-hắn-cơ-hội-nói-ra-lời-tỏ-tình-hoàn-mĩ-nhất... Nàng lại không nhịn được ý cười thấp thoáng.
"Không liên quan đến ngươi. Dù sao ngươi ở đây cũng rất tốt, ta cũng đang tìm ngươi".
Tứ hoàng tử với Yuku vẫn như trước ôm mối tình đơn phương che giấu, nghe nàng nói tìm mình không khỏi tim đập một hồi.