Lục Kiếm Thăng cười: "Tôi chỉ thiếu duy nhất một người này thôi."
Tần Thanh cả giận, dùng sức hất cánh tay anh ta nói: "Vô sỉ, tôi không muốn dây dưa với anh."
Lục Kiếm Thăng cố gắng nuốt giận, hòa khí nói: "Đừng lộn xộn, mau lên xe." Anh lại nở nụ cười đễu, bước đến gần "Đừng ép anh phải tỏ ra vô sỉ với em."
Tần Thanh nhìn chung quanh một chút, nghiêm mặt nói: "Đây là ngoài đường, anh muốn làm gì?"
Lục Kiếm Thăng híp mắt cười tà: "Ngoài đường thì sao? Nếu anh muốn hôn em tại đây, đố ai dám ngăn cản."
Tần Thanh bị dọa sợ đến nỗi bước lui về phía sau: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tha cho tôi được không?"
Lục Kiếm Thăng uất ức sờ dạ dày: "Anh chờ em cũng lâu rồi, em có thể khiến anh no bụng trước được không?" Anh nhìn Tần Thanh nói tiếp: "Em không biết đàn ông bị đói bụng sẽ rất nguy hiểm sao?"
Tần Thanh xoay người đi về phía trước, không muốn chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.
Mà Lục Kiếm Thăng làm sao dễ dàng cứ như thế mà buông tha cô, anh không nhịn được kéo tay cô đẩy vào trong xe.
Tần Thanh gào thét, chỉ có vài người đứng nhìn, không ai dám chạy tới cứu cô.
Lục Kiếm Thăng nhốt cô vào chỗ ngồi phía sau xe, lớn tiếng nói: "Đi ăn cơm, nếu em không ăn mà cứ làm náo loạn thì cũng đừng trách anh ức hiếp em."
Tần Thanh ngồi vào trong thở dốc, tức giận nói: " Lục Kiếm Thăng, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao lại còn ngây thơ như vậy?"
Lục Kiếm Thăng vội vã cho xe chạy, trên đường đi mới mở miệng đáp: "Anh lớn hơn em mấy tháng, em vẫn nên gọi là “anh” thì hơn.”
Tần Thanh chán ghét nói: "Tôi nghĩ anh cũng chỉ mới mười mấy tuổi."
Lục Kiếm Thăng cố làm vẻ kinh ngạc: "Em thích chị em yêu nhau sao? Vậy em cứ xem anh nhỏ tuổi hơn em cũng được. Anh không có vấn đề, lớn nhỏ đều được, chỉ cần anh thích là được."
Tần Thanh buồn bực nói: "Anh có gì muốn nói thì nói mau, đừng ép tôi nhảy xuống xe."
Lục Kiếm Thăng cười to: "Em được lắm, giỏi lắm, mới đây còn dám uy hiếp anh. Em cũng quá coi thường anh rồi đấy, giờ nếu em dám mở cửa xe, anh sẽ lao xe này xuống vực."
Tần Thanh chán nản không biết làm thế nào: "Vậy bây giờ đi đâu?"
"Đi ăn cơm." Vừa dứt lời, Lục Kiếm Thăng đạp mạnh cần ga, vượt qua xe phía trước, một đường đi thẳng, thậm chí tới điểm dừng đèn đỏ anh cũng vượt qua luôn. Tần Thanh bị doạ sợ không ngừng thét chói tai.
Rốt cuộc xe dừng ở trước cửa khách sạn, Tần Thanh vừa xuống xe đã chạy vào bụi cỏ bên đường bắt đầu nôn không ngừng. Mặc dù trong bụng cũng không còn gì để nôn nhưng cô cứ có cảm giác nôn oẹ, sắc mặt ScLATaadDdLeeqQuyyDnlại trắng bệch đến đáng thương.
Lục Kiếm Thăng đứng phía sau đợi một lát, rốt cuộc không chịu nổi nên bước lên kéo người kia vào quán cơm nói: "Không nôn được thì cũng đừng cố gắng để không người ta nghĩ em có…."
Tần Thanh tức giận nói: "Anh chạy nhanh như vậy để đi đầu thai à? Muốn chết cũng đừng lôi tôi theo."
Lục Kiếm Thăng vô cùng vui vẻ nói: "Ai bảo em tỏ thái độ với anh, em càng thét thì anh càng muốn tăng tốc."
Tần Thanh cũng bị anh làm tức chết: "Đồ biến thái, cuồng bạo ngược."
Lục Kiếm Thăng kinh ngạc liếc nhìn Tần Thanh, sau đó cười lớn kéo cô vào một gian phòng.
Tần Thanh ngồi xuống ổn định lại cảm xúc, cũng không có phản ứng gì.
Phục vụ vẫn đứng bên cạnh, Lục Kiếm Thăng nhận thực đơn gọi mấy món, sau đó đưa thực đơn tới trước mặt Tần Thanh: "Em thích ăn gì thì chọn, ăn một chút dạ dày sẽ thoải mái hơn."
Tần Thanh không nhận thực đơn nói: "Tôi không có khẩu vị, ăn không vô."
Lục Kiếm Thăng quay đầu nhìn người phục vụ than thở: "Phụ nữ khi mang thai thật là phiền toái, tính khí nóng lạnh thất thường."
Tần Thanh thét lên: "Anh nói bậy bạ gì vậy?"
Phục vụ đứng đó cố nén cười.
Lục Kiếm Thăng cười cười nhìn phục vụ nói: "Hãy tùy tiện đưa lên mấy món ăn ngon." Nói xong anh lại lập tức đổi lại: "À mà cũng không thể tùy tiện, nếu không có người lại ghim hận trong lòng."
Phục vụ cười đồng tình, hỏi: "Vậy anh có muốn uống chút rượu không?"
Lục Kiếm Thăng nhìn Tần Thanh, nói: "Tôi lái xe nên không được uống rượu, hay là cho tôi hai ly nước dừa thôi. Cám ơn."
Chờ phục vụ vừa ra khỏi cửa, Lục Kiếm Thăng lập tức lại gần hỏi: "Nhiều ngày không gặp, em có nhớ anh không?"
Tần Thanh phẫn hận trừng mắt nhìn anh ta: "Ước gì tôi không gặp lại anh thì tốt biết mấy."
Lục Kiếm Thăng lại không có vẻ gì tức giận: "Không thể nào, chẳng lẽ em đang dùng chiêu vờ tha để bắt thật với anh sao?"
Tần Thanh nghe xong ngẩn người, nhỏ giọng lặp lại: "Vờ tha để bắt thật?" Cô nhìn chằm chằm Lục Kiếm Thăng "Đàn ông cũng có thể dùng chiêu này với phụ nữ cơ mà."
Lục Kiếm Thăng cười ra tiếng, cười rất vui vẻ: "Chuyện như vậy mà cũng phân biệt nam nữ sao?"
Tần Thanh trầm mặc không nói, sau đó đột nhiên đứng lên nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước."
Lục Kiếm Thăng với tay kéo cô ngồi xuống: "Đừng vội, chúng ta chưa ăn xong mà."
Tần Thanh cẩn thận quan sát Lục Kiếm Thăng hỏi: "Sao tôi lại quen biết được với cái tên vô lại như anh chứ?"
Lục Kiếm Thăng than thở: "Xem ra đàn ông không hư phụ nữ ScLATaadDdLeeqQuyyDnkhông yêu, câu nói này có thể áp dụng với em đó." Anh ta cũng nghiêm túc mấy phần"Vậy em nói xem, em thích người thế nào?"
Tần Thanh nghe vậy, liền nghĩ đến Tống Vũ Thành, nhớ đến từng cái nhăn mày và nụ cười của người ấy.
Lục Kiếm Thăng lại gần, phà hơi thở bên tai cô: "Nghĩ kỹ chưa? Em tả dáng vẻ người đó, anh sẽ làm giống vậy."
Vẻ mặt Tần Thanh chăm chú nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Anh không cần lãng phí thời gian với tôi, bởi vì...... tôi đã có người trong lòng rồi."
Vẻ mặt Lục Kiếm Thăng dừng lại mấy giây, sau đó lơ đễnh nói: "Chỉ cần em chưa kết hôn, anh có quyền theo đuổi em." Sau đó anh ta cười vô cùng phóng đãng, "Em nói dáng vẻ người kia thế nào? Hôm nào dẫn đến giới thiệu với anh một chút."
Vẻ mặt Tần Thanh nghiêm túc, hồi lâu mới nói: " Lục Kiếm Thăng, có phải anh đang đánh cuộc không? Tôi thấy anh cũng không thích tôi mà tại sao cứ muốn dây dưa không buông?"
Nhìn thấy khuôn mặt đối phương biến sắc, Tần Thanh vẫn nói tiếp: "Anh sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, thích dạo chơi đây đó để tiêu khiển nhưng đó là việc của anh. Còn tôi, cũng chỉ là những người dân bình thường nên cũng không dám trèo cao."
Tần Thanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lục Kiếm Thăng cũng kéo tay cô, giọng nói có chút u ám: "Anh biết là anh không được, luôn có dáng vẻ chơi bời khiến em không hài lòng. Hôm nay anh có thể thề với trời cao, anh thật sự đang nghiêm túc theo đuổi em." Anh dừng một chút, hình như rất do dự, nói tiếp: "Anh cũng không phải loại người giống như em nói, có cuộc sống nhẹ nhõm tự do tự tại như vậy. Gia đình anh rất phức tạp, có hai anh trai cùng cha khác mẹ, lúc nào cũng muốn áp bức anh. Nếu không phải có ba, nhất định hai mẹ con anh đã bị đuổi thẳng ra cửa rồi."
Tần Thanh nghe vậy cũng không thể tỏ vẻ cứng rắn nữa, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi xuống. Cô nghe Lục Kiếm Thăng kể về chuyện gia đình, nhất thời cũng không biết có thể nói gì.
Lục Kiếm Thăng nhìn cô hình như không được tự nhiên nên trên mặt lại hiện ra nụ cười tùy tiện, trêu chọc cô nói: "Sao vậy? Thông cảm cho anh rồi sao?"
"Anh có cái gì tốt mà thông cảm? Anh cũng có thể dựa vào sự cố gắng của mình để vươn lên, sau đó dẫn mẹ anh rời khỏi nhà họ Lục để sống cuộc sống an nhàn." Tần Thanh nói.
Lục Kiếm Thăng đột nhiên giận dữ: "Tại sao? Tại sao anh lại nhún nhường hai tên khốn kiếp kia? Vì bọn họ lớn hơn anh sao hay vì bọn họ cùng một mẹ sinh ra mà có thể hợp lực ghét bỏ anh? Anh sẽ làm cho bọn họ không ngóc đầu dậy nổi chứ không muốn bọn họ sống thoải mái như vậy."
Tần Thanh bị doạ khi thấy Lục Kiếm Thăng tức giận, lúc này cô cũng không biết làm sao.
Lục Kiếm Thăng hít một hơi thật sâu để trấn định cảm xúc, anh cầm đũa gắp chút thức ăn cho Tần Thanh, nhẹ nhàng nói: "Cũng không còn sớm nữa, ăn xong anh đưa em về."
Xe đậu ở dưới nhà Tần Thanh.
Trước khi xuống xe, Tần Thanh vẫn còn nặng nề đối với Lục Kiếm Thăng: "Tôi thật sự có người trong lòng rồi, chúng ta không thể nào đâu."
Lục Kiếm Thăng vẫn thản nhiên cười: "Anh vẫn là câu nói cũ, ngày nào chưa kết hôn thì ngày đó anh không buông tha."
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thanh đang đánh răng thì điện thoại chợt vang.
Đang ở trong toilet, Tần Thanh chạy vọt ra, cầm điện thoại lên nhìn, chính là người cô ngày đêm mong nhớ.
Cô không khỏi khẩn trương, một cảm giác thoải mái dâng lên tới tận cổ họng.
"Tần Thanh ….." Tống Vũ Thành nhẹ giọng gọi cô.
Đôi mắt cô chợt đỏ, tay cũng đang run rẩy, nghẹn ngào nói: "Anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh, lại không dám gọi điện thoại vì sợ quấy rầy đến anh." Trong giọng nói của cô tràn đầy vẻ uất ức lẫn giận hờn.
"Hiện tại anh đang ở Newyork, thật xin lỗi, bởi vì quá bận rộn nên hai ngày nay không tìm được cơ hội gọi cho em." Giọng nói Tống Vũ Thành âm trầm mà mệt mỏi "Anh cũng rất nhớ em."
"Khi nào anh trở về?"
"Cũng chưa biết được, bệnh của ba anh chưa tốt lắm nên chưa thể quay về." Tống Vũ Thành hắng giọng một cái, hỏi: "Em hết bệnh chưa?"
Tần Thanh cầm điện thoại liều mạng gật đầu: "Em khoẻ rồi."
Hai người hỏi han lẫn nhau, hồi lâu mới cúp điện thoại.
Mấy ngày kế tiếp, mặc dù không có tin tức của Tống Vũ Thành nhưng anh vẫn gọi điện thoại đều cho cô. Vì vậy, Tần Thanh cảm thấy an tâm hơn, không suy nghĩ viễn vông nữa.
Buổi trưa cô nghe được cuộc trò chuyện giữa giám đốc điều hành và mấy thư ký, nhắc tới việc mấy ngày nay không thấy tổng giám đốc Tống đi làm, cũng bỏ lỡ không ít các hợp đồng buôn bán. Không biết anh ấy đang xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Tần Thanh có chút tự hào, tự hào vì chỉ có mình biết Tống Vũ Thành đang ở đâu.
Cứ như vậy, ba ngày nữa lại trôi qua.
Thứ bảy, Tống Vũ Thành rời khỏi Newyork, Tần Thanh ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn vào máy vi tính mà ngẩn người. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật vui vẻ, thầm nghĩ có phải cảm giác này người ta vẫn gọi là tương tư khó đè nén không?
Buổi tối, sau giờ tan ca, Tần Thanh mới vừa đi tới cửa chung cư, phía sau có người vỗ nhẹ bả vai cô.
Tần Thanh vui mừng xoay người lại nhưng vẻ mặt cũng nhanh chóng xụ xuống.
"Em đang nghĩ gì mà xuất thần vậy? Anh chờ em được một lúc rồi." Lý Hạ nhẹ nhàng nói.
Tần Thanh nghi ngờ: "Anh ở đây chờ em?"
Lý Hạ đưa cho cô một túi quà: "Anh mới đi công tác từ Thanh Đảo về, có đem vài món đặc sản cho em."
Tần Thanh cũng không khách sáo, đưa tay đón nhận: "Cái gì vậy? Ăn được không?"
Tần Thanh xoay người nhìn ra ngoài: "Chúng ta tìm một chỗ để ngồi đi."
Lý Hạ vội nói: "Anh còn có việc, có đồng nghiệp đang ở khách sạn chờ anh...Anh chỉ muốn đến thăm em một lát, em mau vào nhà đi."
Giọng nói Tần Thanh cũng có vẻ ân cần: "Sao anh lại vội vậy chứ? Nhất định phải giữ gìn sức khoẻ đấy."
Lý Hạ cười gật đầu: "Em cũng vậy." Anh đưa tay vuốt đỉnh đầu Tần Thanh nói: "Hiện giờ anh đã lên làm Giám sát. Vì vậy công việc của anh là đi kiểm tra những chi nhánh ở các tỉnh lân cận. Mà anh cũng đã viết thư từ chức rồi, chắc năm sau sẽ không bận rộn như thế này nữa.” Anh nhìn Tần Thanh hỏi: "Nếu ngày nào anh cũng tìm em, vậy em có cảm thấy phiền hay không?"
"Không...... Không biết...... Em làm sao biết chứ." Tần Thanh ưỡn ẹo cười.
Lý Hạ cũng cười, sau đó phất tay nói: "Mau đi lên nhà đi."
Tần Thanh nhìn bóng lưng Lý Hạ xa dần mới xoay người bước vào chung cư.
Cô đi chậm rãi như có điều phải suy nghĩ, sau đó đột nhiên cô ngẩng đầu khẽ thở dài. Vừa mới ngước nhìn lên, bước chân cô bỗng dừng lại.
Xe Tống Vũ Thành đang dừng trước lầu nhà cô mà anh cũng đang đứng dựa lưng vào thành xe nhìn cô.
Bóng dáng cao lớn rắn rỏi như có lực hút mạnh mẽ khiến Tần Thanh cứ đứng nhìn anh chăm chú.
Lòng cô mừng rỡ, bước chân hốt hoảng chạy tới nhưng không biết làm sao lại lảo đảo một cái, nhếch nhác ngã xuống đất.
Vì là đau đớn nên cô mới nhận thấy đây không phải là mộng.