Chương : Tình nghĩa thời thơ ấu.
Mạc Thanh Trần ngẩn ra, vội vàng cầm hô lô nhét vào trong ngực, dùng sức nuốt rượu trong miệng xuống, cầm lấy gáo múc nước trong thùng nước bên cạnh múc nước lạnh đổ vào miệng.
Thùng nước này là nàng cố ý đặt ở đây để phòng tình huống ngoài ý muốn như thế này, nếu bỗng nhiên có người tới ngửi thấy mùi rượu trong miệng nàng thì phiền toái rồi.
Linh Chi vừa vào cửa thì thấy cơ thể nhỏ bé kia đang cầm gáo múc nước uống điên cuồng, gáo múc nước đem cả mặt nàng đều bị che lại.
Mặc dù nàng chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng thấy thế trong lòng cũng bất giác sinh ra một tia đồng tình, bước nhanh đến bên cạnh Mạc Thanh Trần giật lấy gáo múc nước rồi quở trách nói: "Nha đầu, sao muội lại uống nước lạnh thế, bị đau bụng rồi xem ai lo cho muội!"
Mạc Thanh Trần chớp chớp mắt, cười hì hì với Linh Chi: "Linh Chi tỷ tỷ, tỷ lại đây ngồi đi." Nói xong vỗ vỗ chỗ bên cạnh bàn nhỏ.
Linh Chi liếc nhìn qua cái giỏ, nhíu mày ngồi xuống, lấy bánh ngô được dùng khăn bọc lại đưa cho Mạc Thanh Trần nói: "Đây, nương tỷ vừa làm chút bánh ngô, muội nếm thử xem ăn có ngon không."
Mạc Thanh Trần nhận lấy bánh ngô, chờ Linh Chi ngồi xuống, ngước mặt lên nghiêm túc nói: "Linh Chi tỷ tỷ, tỷ thật tốt."
Linh Chi liếc nàng một cái: "Muội ăn nhanh đi, tỷ còn phải về sớm cho gà ăn." Tuy là nói như vậy, nhưng nàng lại giúp Mạc Thanh Trần lựa đậu.
Mạc Thanh Trần đang cầm khăn tay, cái miệng nhỏ nhắn ăn hết cả bánh ngô. Bánh ngô còn hơi nóng, ăn vào trong miệng, ngập tràn mùi hương của vị ngô, vừa ngọt lại thơm, sau khi ăn một cái vào bụng, dạ dày không còn cảm giác như thiêu như đốt nữa, còn lại hai cái bánh ngô Mạc Thanh Trần luyến tiếc ăn, nhìn chằm chằm do dự một chút.
Linh Chi thấy thế dừng tay một chút, cười nói: "Này, nha đầu, tỷ đi trước nhé, tỷ vừa mới nhớ ra tỷ còn có việc, nếu còn không về nương sẽ mắng tỷ mất, đúng rồi, cái khăn tay này muội giữ trước đi, lần sau lại trả cho tỷ."
Nói xong Linh Chi đứng lên phủi phủ mông, cũng không chờ Mạc Thanh Trần trả lời, dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt không có mấy lượng thịt của nàng, xoay người đi ra cửa.
Mạc Thanh Trần nhìn bóng lưng của Linh Chi, hốc mắt ẩm ướt, vô luận là đi tới chổ nào, luôn sẽ có người tốt, điều này cũng khiến cho nàng có niềm tin hơn vào thế giới xa lạ này, sau này cuối cùng cũng sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Ai ngờ vào đúng lúc này, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, Liễu Dương thị sải bước đi ra, tay đánh rơi hết bánh ngô trong tay Mạc Thanh Trần, miệng thì mắng chửi nói: "Ngươi cái đồ tang môn tinh, nha đầu ngươi tìm chết, không phải ta đã nói lựa xong đậu mới được ăn cơm sao, ai cho ngươi trốn ở chổ này lười biếng?" (người không mang lại may mắn.)
Linh Chi còn chưa đi xa nghe thấy tiếng động vội núp ở ngoài tường từ khe hở nhìn vào trong, nghe thấy Liễu Dương thị nói chuyện khó nghe trên mặt đầy vẻ giận dữ, muốn chạy ra vì nha đầu biện giải vài câu với bà ta, nhưng nghĩ lại cứ như vậy thì nha đầu ngày càng khó sống nên cố nhẫn nhịn.
Mặt Mạc Thanh Trần không chút thay đổi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Liễu Dương thị một cái, miệng đáp: "Mợ, ta lúc này liền làm ngay."
Nói xong nhìn cũng không thèm nhìn bánh ngô đang trơ trọi nằm trên mặt đất, im lặng bắt đầu nhặt đậu.
Liễu Dương thị giống như đánh một quyền vào bông vải, trong lòng nghẹn một hơi, ngoài miệng vẫn mắng không ngừng.
Mắng nửa ngày thấy Mạc Thanh Trần vẫn tỉnh bơ ngồi ở chổ kia nhặt đậu từng chút từng chút một, lửa giận lại bốc lên cao, đi đến mạnh mẽ đá bay cái giỏ lại duỗi tay tát Mạc Thanh Trần một cái.
Linh Chi cau mày muốn chạy vào, lại bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Trong tiểu viện kia, không biết khi nào vậy mà thêm một người!
Người nọ tuổi tác thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, một thân áo đen, thẳng người mà đứng, chỉ lẳng lặng đứng ở đó cũng khiến người ta nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần, dù là Linh Chi mới có hơn mười tuổi đầu cũng nhịn không được mặt hơi ửng đỏ.
bg-ssp-{height:px}
"Ngươi đủ chưa?" Thanh âm nam tử áo đen không cao không thấp quát, rơi vào trong tai Liễu Dương thị lại giống như một tiếng sấm nổ vang.
Liễu Dương thị ngẩng đầu, đầu tiên là bất ngờ ngẩn người, nhìn thấy dáng vẻ mặt trầm như nước của nam tử, quen thói chua ngoa cay cú lại dâng lên, giọng the thé nói: "Ngươi là ai, đây là nhà ta, ngươi lập tức cút ra ngoài ngay cho ta!"
Nam tử áo đen nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Dương thị, không nhìn thấy hắn làm thế nào mà thoáng cái đi đến trước mặt Mạc Thanh Trần, đỡ nàng đứng lên.
Nam tử áo đen thấy trên mặt nàng còn có dấu bàn tay, tiểu nữ hài ốm yếu gầy trơ xương ánh mắt lại bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, không khỏi giật mình.
Liễu Dương thị thấy nam tử áo đen không nhìn thấy sự tồn tại của nàng thì hoàn toàn nổi bão rồi, trong miệng hô: "Người đâu, bắt trộm a!" Xong lại muốn nhào tới đánh nhau với nam tử.
Nam tử áo đen nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, ống tay áo rộng thùng thình phất về phía sau liền nổi lên một trận gió lốc, Liễu Dương thị ùm một tiếng ngã ngồi trên đất, trên mặt vẫn là vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này láng giềng bốn phương tám hướng chạy tới ngoài cửa viện đảo mắt nhìn bên trong.
Tuy rằng Liễu Dương thị không được lòng người, nhưng Liễu Đại Thành lại trung thực, huống chi trong lối suy nghĩ của người xưa, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, cho dù không hợp, gặp phải loại chuyện trộm cướp ghé thăm này cũng nên giúp đỡ một tay.
Nam tử áo đen hoàn toàn không nhìn mọi người đang nghị luận, chỉ nhìn Mạc Thanh Trần nói: "Ngươi tên gọi là gì?"
Mạc Thanh Trần trước sau như một bình tĩnh, nhưng tim lại thình thịch nhảy dựng lên, vừa rồi nàng nhìn thấy được gì thế, nam tử trước mắt này vung tay áo làm gió nổi lên, rõ ràng chính là thi triển tiên thuật a!
Thậm chí nàng phản ứng còn nhanh hơn người dân ở đây một chút, không có cách nào, lúc đầu ở thế giới kia tràn ngập các loại tiểu thuyết tiên hiệp nên nàng mới có thể ý thức được điều này ngay lập tức.
Mạc Thanh Trần hít một hơi thật sâu, nhu thuận tươi cười nói với nam tử áo đen: "Ta gọi là nha đầu."
Nàng chưa từng khẩn trương như thế này bao giờ, nàng mơ hồ cảm thấy, vận mệnh cuộc đời nàng có thay đổi hay không liên quan tới người trước mắt này, vì để sau này không bị khi dễ đánh chửi, phải trải qua cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nàng phải bắt được cơ hội này.
Bình thường nàng yên lặng, đó cũng là hành động bất đắc dĩ vì phải đối mặt với thực tế không thể phản kháng được, nàng không chỉ một lần nghe Liễu Dương thị thổi gió bên tai với cậu, nói sau khi lớn lên nàng nhất định là một tiểu mỹ nhân, nếu đưa cho Vương viên ngoại làm thiếp mà nói, đến lúc đó cả nhà có thể đi theo ăn sung mặc sướng.
Cho dù nàng không chịu thua, không muốn cúi đầu trước vận mệnh, nhưng mà sâu trong lòng, sao có thể không bàng hoàng sợ hãi được cơ chứ!
Nam tử áo đen nhìn tiểu nha đầu đã chịu một cái tát mà vẫn không có phản ứng, lại rụt rè mỉm cười với mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không rõ, giọng nói vốn không có tình cảm lại dịu dàng đi một chút: "Nha đầu? Vậy ngươi có biết phụ thân ngươi họ gì hay không?"
"Ta, ta không biết..." Mạc Thanh Trần gục đầu xuống. Nam tử áo đen ngẩn người, lập tức giật mình, quay đầu đứng đối diện với Liễu Dương thị đang khóc lóc om sòm trên mặt đất: "Ngươi là gì của nàng?"
Tốc độ nói ra câu này không nhanh không chậm, lại mang theo áp lực khó hiểu, khiến Liễu Dương thị vốn rất bưu hãn ngừng khóc nháo, ngẩn người không tự chủ được đáp lời: "Ta là mợ của nàng..."
"Phụ mẫu của nàng đâu?" Trong giọng nói của nam tử áo đen đã có ý không kiên nhẫn.
Mồ hôi trên trán Liễu Dương thị từng hạt từng hạt lăn xuống, nàng lại chưa phát hiện ra, tiếp tục đáp: "Khi nàng chưa ra đời cha nàng lại bỏ đi không về, mấy năm trước nương nàng cũng mất. Cha nàng... Hình như họ Mạc..."
"Họ Mạc? Vậy thì đúng rồi." Cuối cùng trên mặt nam tử áo đen cũng mang theo chút ý cười, lại nói với Mạc Thanh Trần: "Nha đầu, đi theo ta đi, ta là Thập Tứ thúc của con."
Một câu nói làm Mạc Thanh Trần suýt chút nữa là rơi lệ, nàng gật đầu đứng lên, thấy nam tử áo đen dùng tay kéo nàng, vội vàng cúi người nhặt bánh ngô bị Liễu Dương thị ném xuống lên cất vào trong ngực.
Nam tử áo đen cười cười, nắm tay Mạc Thanh Trần nói: "Nha đầu, đi thôi."
-----