Trong một đại kiếp nhân loại đã phải đối mặt với hàng loạt dịch bệnh không biết từ đâu mà ra, trong thành ngoài thành đều có người la liệt xin ăn, có người thì mất cha mất mẹ, có người thì mất vợ mất con, còn tôi thì là một đứa trẻ mồ côi, nhưng may mắn thay những người khác tôi lại có một đứa em gái, sau khi trận dịch bệnh xảy ra vào một năm trước cả cha và mẹ tôi đều chết giờ chỉ còn hai anh em nương tựa nhau mà sống.
Tôi đang sống ở một thế giới được gọi là "Huyền Đế Đại Lục", Tôi không biết ngoài kia còn có bao nhiêu vùng đất, nếu được tôi muốn đưa em gái tôi thoát khỏi nơi này, nơi chúng tôi đang ở là "Thành Tuyết Nguyệt" nơi này không ai coi trọng người nghèo như chúng tôi cả, đi xin ăn thì bị đánh, những quý tộc thì luôn khinh bỉ những người như chúng tôi, tôi muốn đưa em gái đến thành "Khương Lam" nhưng nơi đó cách xa ngàn dặm, căn cứ mà nói thì phải 1 tháng mới tới được đó, chúng tôi thì lại không có gì ăn nếu mà đi thì chết trước khi tới rồi. Nãy giờ chắc chưa giới thiệu tên tôi nhỉ, tôi là "Lãnh Bạch" còn em gái tôi là "Lãnh An Nhi"
Thế giới này được chia ra bảy tầng võ công, Vô Trương Cảnh, Nhị Trùng Cảnh, Thất Hoán Cảnh, Thức Không Cảnh, Vô Song Cảnh, Nguyệt Thế Cảnh, và cuối cùng là Huyền Đế Đại Cảnh. Tôi thì chỉ biết một ích võ công cũng có thể bảo vệ em gái, tôi đang ở Nhị Trùng Cảnh, thật ra tôi có thể lên cao hơn nữa, nhưng cứ luyện công thì có cái gì đó ngăn tôi lại nên là cứ ngừng lại ở cảnh giới này, nhưng như vậy cũng không sao, ông cha ta thường nói “Có Cố Gắng Sẽ Có Thành Công” nên là tôi sẽ cứ tiếp tục tập luyện sau này sẽ có kết quả.
“Trong một đêm tôi đang luyện võ thì lại có điều bất thường xảy ra”
“Tại sao..... Tại sao chứ, tại sao mình không thể lên được nữa”
"Khi Lãnh Bạch tiếp tục luyện thêm lần nữa cậu ấy đã bị nôn ra máu"
“Aaa...ực.... Chết tiệt.... mình đã cố gắng lắm rồi mà, tại sao chứ? không lẽ mình không có duyên với võ công sao?”
"Trong lúc Lãnh Bạch đang tự trách mình thì bỗng phía sau có tiếng chạy lại"
“Ca ca!”
“Sao muội ấy lại chạy ra đây, giờ này muội ấy phải đi ngủ rồi chứ”
“Caca huynh có sao không!”
“Ta không sao, nhưng muội nên đi ngủ sớm đi, sức khỏe của muội còn tệ hơn cả ta mà”
“Muội không sao, nhưng..... caca mà có chuyện gì thì muội không biết phải sống sao nữa”
"Lãnh Bạch nghe được những lời này lại khiến cậu rơi nước mắt”
“Caca? huynh đau ở đâu hả, sao huynh lại khóc”
“Nha đầu ngốc này, ta không sao, muội cứ về ngủ đi, muội mà có chuyện gì thì ta cũng không muốn sống nữa đâu, nên là nghỉ ngơi đi cô nương”
“Nhưng mà....”
“Không nhưng mà gì hết, về ngủ ngay cho ta”
"nói xong Lãnh Bạch gõ lên đầu An Nhi nhẹ nhàng"
“Được vậy ta đi vào nghỉ đây, huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi nha”
“Được ta hứa với muội”
“Haizz, Nha đầu này ngoan quá, sau này có tên tiểu tử nào làm muội ấy khóc ta sẽ thiến tên đó”
"nói câu này trong mắt của Lãnh Bạch hực hực ánh lửa "
“Lần này mình sẽ cố gắng làm được”
"Trong lúc đang luyện lần cuối cùng, thì lần này lại xảy ra một sự việc, khi Lãnh Bạch đang cố gắng nâng tu vi thì được kéo đến một nơi"
“Đây.... Đây là đâu!”
"Trước mắt Lãnh Bạch là một nơi đầy huyền ảo, xung quanh bao trọn 4 ngọn núi, 1 bờ sông toàn những Hoa sen"
“Đây..... nơi này thật sự rất khác với những nơi ta từng thấy, thật không thể tin được một nơi như thế này thật sự tồn tại”
"Khi Lãnh Bạch nhìn qua nhìn lại, thì bắt gặp trước mặt có một thiếu niên đang nhìn qua con sông, Lãnh Bạch đi lại hỏi"
“A.... ngươi cho ta hỏi nơi này là đâu vậy”
"Lãnh Bạch hỏi cậu thiếu niên này không trả lời, nên phải hỏi lại một lần nữa"
“Này ngươi có nghe ta nói gì không này này!”
"Sau khi nghe tiếng kêu lớn của Lãnh Bạch, cậu thiếu niên này liền nhìn qua mà nói"
“Ngươi kêu lớn cái gì, ta nãy giờ đều nghe được ngươi gọi ta”
"nói xong cậu thiếu niên này lại đánh nhẹ vào đầu Lãnh Bạch"
“Này! sao ngươi đánh ta?, mà ngươi nói ngươi nghe ta gọi tại sao ta gọi tới lần hai ngươi mới lên tiếng?”
"cậu thiếu niên nhìn Lãnh Bạch rồi thở dài"
“Này ta nói ngươi nghe, ngươi không biết thưởng thức cảnh đẹp sao?”
“Cảnh đẹp?, ừ..... thì nhìn cũng đẹp thật, nhưng mà người khác gọi không trả lời là mất lịch sự đó ngươi biết không?, mà thôi bỏ qua chuyện này đi, ngươi biết nơi đây là đâu không”
“Nơi đây là trong lòng ngươi”
"nghe xong Lãnh Bạch hoảng hốt nói"
“Cái.... cái gì trong lòng ta?”
"Ừ”
“Ừ?, ngươi ừ một câu là xong à, nhưng mà tại sao ta lại vào đây được, ta nhớ ta đang nâng tu vi mà”
“Đúng là ngươi đang nâng tu vi nhưng cách ngươi nâng tu vi có thể giết chết ngươi đấy, nếu ta mà không đưa ngươi vào đây sớm thì ngươi đã chết rồi”
“Nhưng nó là cách người ta thường nâng tu vi mà, chẳng lẽ ta làm sai cái gì nên mới không thể nâng tu vi lên cao nữa sao”
“Không ngươi không làm sai cách nào cả, tất cả người đều làm đúng”
“Vậy tại sao lúc nãy ngươi nói ta làm sai”
“Đúng là ngươi không làm sai cách của những người ở đây thường làm, nhưng cách nâng tu vi của ngươi thì lại khác những người đó”
"nghe những câu này trong lòng Lãnh Bạch có hơi khó hiểu"
“Vậy.... vậy ta làm sai chỗ nào ngươi có thể nói ra không”
“Này sao ngươi cứ gọi ta là ngươi suốt thế, dù gì ta cũng lớn hơn ngươi cả ngàn tuổi đấy nhóc con”
"Lãnh Bạch có chút sốc nhẹ ở trong lòng"
“Ngươi nhìn trẻ thế kia mà, sao lại hơn tuổi ta cả ngàn”
“Vậy ngươi không tin?”
"tất nhiên làm thế nào Lãnh Bạch có thể tin một người nhìn trẻ như thế mà lại là một ông lão được chứ"
“Đúng ta không tin”
“Được ngươi xem nhé”
"Bỗng nhiên từ hình dáng trẻ lại tức khắc biến thành hình dáng của một ông lão"
"Lãnh Bạch lúc này lại há hốc mồm, cũng đúng làm thế nào mà lại xảy ra chuyện hoan đường như vậy chứ"
“Ngươi.... à không ông biến thành trẻ để dụ cỏ non à”
“Nghe xong câu nói của Lãnh Bạch từ một người niềm tĩnh ông ấy lại tức muốn hộc máu"
“Cỏ... cỏ non cái ông nội ngươi.... ngươi khiến ta tức quá mà, ngươi thật vô lễ, đừng...đừng hòng ta chỉ cho ngươi cách nâng tu vi”
"nói xong ông ấy liền quay mặt qua chỗ khác, Lãnh Bạch cũng thấy có chút lỗi nên cũng vỗ nhẹ ông ấy"
“Đại Lão thật ra tiểu bối cũng có lỗi nên ông có thể tha lỗi cho ta được không”
"Nhìn Lãnh Bạch cũng có thành ý nên ông lão đã đồng ý tha thứ cho Lãnh Bạch"
“Thôi được ta thấy ngươi có chút hối lỗi nên lần này ta tha cho ngươi”
“Vâng, tiểu bối cảm tạ tiền bối”
“Vậy về chuyện tu vi của ngươi”
“Sao ạ, tu vi của con rốt cuộc là bị gì ạ mong tiền bối chì ra cho hậu bối”
“Trong người của ngươi có một viên được gọi là Đan Luyên, vì nó mà cho dù ngươi có nâng tu vi cỡ nào cũng không thể lên được” (thật ra là do ta ở trong người ngươi)
“Đan Luyên?, nó là loại viên đơn gì, tiểu bối chưa nghe tới bao giờ”
(Thì đúng rồi trên đời làm gì có loại viên đơn đó) “Đó là viên đơn nhằm ép lại tu vi không thể đột phá lên tầng cao hơn”
“Vậy..... làm cách nào tiểu bối có thể nâng cao tu vi lên nữa thưa tiền bối”
“Cũng có cách nhưng mà phải vượt qua cơn đau thấu xương, ngươi có làm được không?”
“Đau thấu xương?, vậy... vậy có chết không tiền bối, tại... tại tiểu bối còn có một đứa em gái nên không thể bỏ em gái lại một mình được”
(Tiểu tử này thật khiến người ta muốn yêu thương, ta ở trong hắn cũng được 1 năm cũng thấy những gì hắn làm cho em gái hắn, đúng là một đứa trẻ ngoan)
“Không chết, ngươi cứ yên tâm, nhưng nó lại khiến ngươi bị cái khác”
"Lãnh Bạch nghe không nguy hiểm tới sự sống cũng an tâm, nhưng bị cái khác thì lại có chút lo”
“Vậy.... vậy rốt cuộc là bị cái gì thưa tiền bối”
“Nếu thành công ngươi sẽ được tu luyện như người bình thường, còn nếu không thành công thì ngươi sẽ thành phế nhân suốt đời, thế nào ngươi có muốn đánh cược không?”
"Lãnh Bạch im lặng một phút rồi nói"
“Được tiểu bối đồng ý”
(Dù ngươi có bị gì thì ta cũng tìm cách giúp ngươi, vì ta mà ngươi đã không thể nâng tu vi nên lần này coi như ta trả lại cho ngươi)
“Đây là một Viên Hữu Cốt Hồng Đan, nó có thể giúp ngươi đả thông kinh mạch, mở tất cả các huyệt đạo đã đóng ở người bình thường, mọi sự còn lại chỉ trong chờ ở một mình ngươi thôi”
“Vâng tiểu bối cảm tạ tiền bối”
"Lãnh Bạch lấy viên đơn từ tay ông lão rồi ngồi xuống dưới mặt cỏ, bắt đầu uống viên đơn, uống vào trong người Lãnh Bạch nóng như bị lửa thiêu đốt, đau thấu xương, Lãnh Bạch nằm la liệt lăn qua lăn lại trên mặt cỏ, sau một lúc cuối cùng cũng im lặng, ông lão thấy vậy liền hỏi"
“Nhóc con sao rồi?, có thấy khác biệt gì không”
"Lãnh Bạch hiện giờ không còn chút sức lực đã nằm bất tỉnh đương nhiên không nghe thấy ông lão hỏi"
“Tiểu tử ngươi đã vất vả rồi, ta sẽ đưa linh hồn ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi, ta rất mong chờ vào ngươi ở sau này, đừng làm ta thất vọng nhóc con”
"Nói xong ông lão phất tay một cái Linh Hồn của Lãnh Bạch đã được đưa ra ngoài, dù là linh hồn chịu đau đớn nhưng thể xác cũng chịu đựng y như vậy" (Bên trong người của Lãnh Bạch)
“Vậy mà đã một năm kể từ ngày mình được chuyển sinh vào thân sát của tên tiểu tử này, nhớ năm đó mình bị Lý Minh Hải ám hại, nói không chừng mình cũng lên được Tiên Cảnh rồi, thật đáng tiếc, nếu đời này ta không làm được thì để đời tiểu tử này làm thay ta, còn về phần ngươi sớm thôi ta sẽ tìm ngươi Lý Minh Hải, mà nhắc mới nhớ lúc nãy quên đưa cho tên tiểu tử đó 13 môn võ công rồi, thôi được sau này thời gian còn dài đưa sau cũng được”
(Ây cha cha quên biến lại trai trẻ rồi Haha!).
Hết chap 1