Trên núi xác chết xương xẩu đầy rẫy, từ quái thú to lớn tới con người bé nhỏ, nội tạng thừa ra trong này cũng bị thối rữa. Trong hang nồng nặc mùi máu này, lại có một chỏm đất cao, trên đó có một bông bỉ ngạn đỏ rực rỡ trên ánh mặt trời chiếu lên qua khe đất.
"Nơi này cũng đã sắp sụp rồi, khi nào đóa hoa này kết thành hình cũng là lúc ta phải rời đi" Con hổ ôn tồn nói.
Mấy người phía sau thấy, vẻ đẹp của bông hoa khiến họ không tài nào rời mắt, trong lòng quả nhiên nảy chút lòng tham. Chưa gì bọn họ đã nghĩ tới việc, lấy Phàm ra làm khiên đỡ cho bọn họ đánh cắp bông hoa với ước mơ dùng nó để uy hiếp con hổ kia.
Phàm mặt khác hiểu rõ được bọn họ, ánh mắt đầy sự tham lam đã bán đứng tất cả, chỉ có Vân Nhiên là đang bị đe dọa bởi bông hoa. Sự đe dọa đó có lẽ là do ngọn lửa sinh mệnh của phượng hoàng, thứ thúc đẩy tiến trình sinh trưởng của nó.
"Ngài...có thể cho chúng tôi cách xa nó chút, tôi thấy nó không được ổn lắm" Phàm thì thầm vào tai của con hổ, liền khiến nó hiểu ý cho đám người kia cách xa, để Phàm cùng nó vào trong trị thương.
Đám người kia không thể tiến vào, lại ra ngoài nghĩ kế.
"Này các cô có thấy cái cây đó không, chúng ta mà trộm được nó, chẳng phải sẽ đe dọa được nó, trở thành vua một vùng ?"
"Đúng vậy, chúng ta phải khiến cho con mèo xấu xí đó biết được ai mới là vua đất này !"
"Đúng đúng !"
Đám người không hề nghĩ đến hậu quả đó, suy cho cùng cũng sẽ chết thảm dưới tay con hổ. Vân Nhiên cô ta hiểu rõ vấn đề, đứng lên tiến xa họ một chút, để khi họ làm gì đỡ bị vạ lây.
Phàm khi trị thương cho con hổ này, đã nhận ra thứ khiến nó bị tiến hóa ngược là vì sao, nhưng cũng không nói ra âm thầm chờ ngày tiêu diệt. Con hổ nằm liếm lông, trong đầu cũng đã suy tính ăn thịt hết bọn họ, đơn giản vì nó có sức mạnh hơn hết cả.
Cứ thế ngày qua ngày, bọn họ đều chuyên tâm tìm mọi điểm yếu của nhau, mặc lũ người ngoài cuộc tính toán như nào. Cho đến ngày cuối cùng của công cuộc chữa trị...
"Vết thương của ngươi, nghĩ đi nghĩ lại cũng sẽ không bao giờ có thể đột phá, bởi..." Phàm hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng hô hào náo nức.
"Hahaha, từ giờ ta là bá chủ thế giới !!"
Cả Phàm và con hổ kia đều phóng như bay ra xem có chuyện gì, thấy tên tay tên nam nhân kia là bông bỉ ngạn bị ngắt khỏi, lập tức khiến lão hổ tức giận. Nó tiến gần đám người kia, sát khí bừng bừng cùng thái độ tức giận hỏi :
"Các ngươi làm vậy, đã biết kết quả ?"
Tên kia có chút sợ hãi, nhưng cầm bông hoa giơ lên, hắn không biết lấy đâu thêm lá gan để thách thức :
"Cái con mèo rừng đần độn nhà ngươi, ngon thì động vào ta, bông hoa này liền sẽ bị ta vặt chết !"
Con hổ như bị chọc điên lên, nhìn về phía Phàm ánh mắt hình viên đạn, nó chỉ đành lắc đầu chối bỏ trách nhiệm với bọn chúng, trong đầu mắng thầm :
"Lũ ngu dốt này lại dám nhổ bông hoa ra !? Nếu để bông hoa ở lại thì sẽ gây cho con hổ hỗn loạn linh khí khiến nó không thể tiến giai, đây lại nhổ đi trêu chọc nó, tự hủy cực mạnh rồi !"
Kế hoạch của nó thật sự đã đổ sông đổ bể, đáng lẽ từ đầu nó đã có thể nói với con hổ để nó biết bản thân có tri thức về bông hoa, từ đó nó tin tưởng vì nó nghĩ bông hoa này giúp nó tăng tu vi. Ta mới lợi dụng bông hoa cho nó tẩu hỏa nhập ma, như vậy là sống sót rồi !
Bây giờ con hổ vừa có lý do giết tất cả bọn chúng, tu luyện của nó đồng thời sẽ hưng thịnh, như vậy thì làm thịt con hổ này coi như đi vào dĩ vãng rồi !
Sau đó, con hổ một quẹt móng, mặt của tên kia như đứt ra làm đôi, rớt bụp xuống chân núi khiến não xương sọ đều văng tung tóe. Cô gái bên cạnh cũng dính đòn, từ tay lên cổ dứt ra, máu phụt nhuốm đỏ cả móng của con hổ. Kéo theo cả cái xác rơi bụp xuống đất nát tương, nội tạng bay tung tóe theo từng miếng thịt.
Cô gái còn lại sợ đến ngất xỉu mắt trợn ngược, bị con hổ ngoạm một cái chỉ còn nửa thân dưới, dạ dày ruột gan theo nửa trên bị kéo căng ra, bụp một cái tóe máu đầy miệng hổ, gục xuống máu chảy thành dòng.
Con hổ nhai xương thịt rộp rộp trong miệng, nó nhè ra còn đúng cái đầu của cô gái bị răng nó làm vỡ mất một bên xọ, lăn lông lốc rớt cả nhãn cầu ra, mô não tung tóe vẫn còn tươi sống.
Cuối cùng nó tìm nốt Phàm và Vân Nhiên đang trốn loanh quanh trong hang động của nó, nào ngờ Phàm đã vòng ra sau con hổ cùng Vân Nhiên chạy xuống lấy bông bỉ ngạn kia.
Con hổ lập tức cảm nhận được cả hai đã ở dưới chân núi, nhìn xuống với ánh mắt đáng sợ. Miệng nhớp nháp máu kêu một tiếng.
"Ngươi, lần này có chạy bằng trời !"
Tác dạo này bận quá chỉ viết được chap thui mong các độc giả thông cảm