“Phía trước là đến phạm vi Lâm Giang Các rồi”
Đinh Thiếu An ghìm chặt dây cương ngựa.
Sau một ngày cuối cùng Giang Phàm cũng lạỉ lần nữa về khu vực Lâm Giang Các. Cả đường đỉ này lại bị một đội nhân mã tập kích, Cửu Hùng ra sức chém giết, cuối cùng che chở được hai người ra khỏi vòng vây. Mặc dù cái giá phải trả là ba người bị thương nhẹ, hai người bị trọng thương nhưng cũng đã chặn lại một đội nhân mã.
“Đừng dừng lại, tiếp tục lên đường.” Giang Phàm không hề do dự. Với hắn, Lâm Giang Các chỉ là một tửu lâu, không hề có quan hệ với hắn nên bị hắn liên lụy là không đáng.
“Liên tục chạy một ngày một đêm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, cho dù chúng ta vẫn ổn nhưng ngựa đã không thể chịu nổỉ, nên nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tiếp tục lên đường.” Đỉnh Thiếu An nói.
“Kẻ địch sẽ không nghỉ ngơi, vòng qua Lâm Giang Các, ở gần quận Hoà Thương có một bến tàu đưa đò, qua đó chúng ta bỏ ngựa
lên thuyền.”“Trên sông là thiên hạ của bọn cướp Hắc Phàm, vậy chẳng phải là chúng ta chui đầu vào lưới hay sao?”
Giang Phàm nói: “Bọn họ sẽ không nghĩ được chúng ta sẽ can đảm đến mức đi thuyền, với lại từ Lâm Giang Các đi về phía tây hơn ba mươi dặm có đường núi gập ghềnh khó đỉ, rất dễ bị đuổi theo. Chúng ta chỉ cần đi thuyền đến Bạch Lộ Châu, ta tự khắc có biện pháp!”
“Bạch Lộ Châu?” Đinh Thiếu An nhíu mày: “Ta nghe nói, nơi đó chỉ là một vùng đất bồi nho nhỏ ở lòng sông, có thể giúp được gì?”
Giang Phàm cười ha ha nói: “Đó là nơi câu cá rất tốt… Xuất phát thôi nào!”
Đinh Thiếu An và Hùng Đại nhìn nhau, chỉ có thể giục ngựa đuổi theo.
Trên Lâm Giang Các.
“Tiểu thư, Giang tiểu lang không tới, đi ngang qua luôn.”
“ô?” Bùi Vân Cẩm nghe vậy thì buông ấm nước trong tay xuống: “Là hắn ư?”
Tiểu Hà nói: “Tiểu nhị báo tin rằng có một đội gồm mười một người, thêm cả Giang tiểu lang nữa là mười nam tử, một nữ tử.”
“Nữ tử?” Phụ nhân xinh đẹp mặc cấm y sửng sốt: “Tại sao lại có nữ tử, có thấy rõ dáng vẻ nàng kia không?”
“Khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ. Tiểu nhị bảo nàng ta khoảng chừng hơn 20 tuổi, thân hình cao gầy”
“Những nam tử đó như thế nào?”
“Nói là người nào người nấy đều cao lớn hùng tráng, giống hệt như hung thần ác sát”
Bùi Vân Cẩm hơi suy tư một lát: “Nữ tử trẻ tuổi… Ngươi còn nhớ rõ khoảng thời gian con rùa Trần lão cho người giết hết nữ tử trẻ tuổi không?”
Tiểu Hà sợ hãi kêu lên: “Ý là… tiểu thư nghi ngờ nàng ta có liên quan tới việc này ư?”
Phụ nhân xỉnh đẹp mặc cẩm y nói: “Giang tiểu lang tới đây được một năm, mỗi ngày đều đánh cá đi săn, chưa từng kết giao với người trong giang hồ, hiện giờ trong đội ngũ đồng hành lại có thêm một nữ tử trẻ tuổi, chín đại hán, chuyện này không tầm thường đáu.”
Tiểu Hà chớp chớp mắt, nói: “Bọn họ đi về phía bến đò ở gần quận Hoà Thương, không phải định đỉ thuyền đấy chú?”
Bùi Vân Cẩm hơi suy tư một lát: “Thế lực
của Trần lão ở trên sông rất khổng lồ, chẳng lẽ Giang tiểu lang không biết? Tiểu lang nhìn như rất nhàn nhã, thật ra thông minh hiểu biết, tất nhiên sẽ không thể nào chui đầu vào lưới, nếu định đi thuyết ắt có cái lý của mình. Tiểu Hà, ngươi mau chóng phái người thông báo tới Tiểu Thanh, bảo nàng ấy âm thầm phái người đi theo, tất cả hành động đêu sẽ do nàng ấy chỉ huy.”