Phàm Ngốc Tu Tiên

chương 14: trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không? Nhìn mà ta thấy ớn lạnh luôn ấy." Y tá không dám ngẩng đầu đối diện với nụ cười mỉm cùng ánh mắt trong veo của người kia.

"Được rồi." Lâm Phàm vẫn như cũ, ngoài miệng nói thế nhưng nụ cười mỉm và ánh mắt vẫn y hệt như trước, cứ lẳng lặng mà nhìn, đây là cách thức mà hắn cho là tốt nhất để thể hiện thái độ thân mật, đó cũng là thói quen bọn họ có được trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Mỗi người đều mỉm cười như vậy, dùng ánh mắt đen láy mà chăm chú nhìn người đối diện.

Thời gian dần trôi qua khiến bọn họ quên hết hết thảy chung quanh.

Cứ như vậy mà nhìn chăm chú lẫn nhau.

Truyền đạt thái độ hữu hảo.

Cứ như thể cứ cười và nhìn nhau một ngày một đêm cũng không thấy mệt mỏi, bởi vì nội tâm sẽ rất ấm áp.

Trong phòng bệnh.

Dương Tử Thiên nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong điện thoại di động, đó là ảnh chụp được sau khi Trần Dương cứu người, cánh tay đẫm máu đặc biệt chướng mắt, về phần Lý Hổ ôm đùi Trần Dương khóc thút thít thì đã bị lãng quên hoàn toàn.

Gã động ngón tay, đăng ảnh chụp lên trang cá nhân kèm theo dòng chữ như sau:

Trong lòng ta, Trần ca tựa như Chiến Thần trở về, tướng sĩ quỳ lạy ở trước mặt của hắn. Hắn chính là thần tượng trong nội tâm của ta.

Có thể hiểu được, đám học sinh đều tương đối chuunibyou.

(Chuunibyou (中二病) mang nghĩa chỉ những người thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực. Tên đầy đủ của căn bệnh này là Chuugakkou Ninen Byou ( 中学校二年病) - căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.)

Đường Kiệt nuốt không trôi cục tức trong lòng, gã ở trường học vốn là nhân vật làm mưa làm gió, đã bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy đâu.

Gã mở ngăn kéo ra, một con dao nhuốm mùi ‘chuyện xưa’ lẳng lặng nằm ở nơi đó.

"Ta quay lại rồi đây, lần này gặp phải phiền toái, hi vọng ngươi có thể giúp ta uy hiếp hắn." Đường Kiệt đứng trước ngăn kéo nhìn vào trong hồi lâu, trong đầu có âm thanh đang dập dờn vây lấy gã.

Cầm lên đi, ngươi chính là sự tồn tại không một ai dám trêu chọc.

Nơi thần bí kia, người rất tốt, nói chuyện dễ nghe, mấu chốt là bao ăn bao ở, vô ưu vô tư lự, cầm lên đi, nghe ta, cầm lấy chìa khoá đi về hướng thần bí ấy đi.

Ting!

Điện thoại vang lên tín hiệu báo có tin nhắn mới.

Đường Kiệt cầm di động lên, ấn mở màn hình, một tấm hình phản chiếu ở trong mắt.

“....”

Thời gian dần trôi qua, gã đã lâm vào trầm tư cả tiếng đồng hồ rồi, kể từ khi gã nhìn thấy bức ảnh do các bạn học trong trường gửi tới máy mình.

Trong bức ảnh đó, Trần Dương đang bình tĩnh đứng trước cửa sổ, nụ cười mỉm hiển hiện trên gương mặt, ông chú tóc rối bời quỳ lạy ở trước mặt hắn, cánh tay hắn nhỏ đầy máu tươi, vết rách có thể nhìn thấy cả xương cốt.

Một tấm ảnh đầy màu máu mang đến cho Đường Kiệt cú sốc cực lớn.

Ừng ực!

Đường Kiệt không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Rầm!

Đường Kiệt hốt hoảng đóng mạnh ngăn kéo lại, chìa khóa dẫn đến vùng đất kỳ bí kia sẽ vĩnh viễn bị phong ấn trong hắc ám.

"Xin lỗi, ta sai rồi."

Gã chỉ là trẻ con chưa hiểu chuyện, thích bắt nạt đồng học mà thôi.

Hiện tại gã đã biết thân biết phận rồi, có cho vàng gã cũng không dám đối đầu với một nhân vật như Trần Dương nữa. Đó là tên nhóc có ánh mắt khiến cho người ta không rét mà run.

Nụ cười quỷ dị, ánh mắt trong suốt, cánh tay dính đầy máu.

Hình ảnh này đáng sợ lắm có được hay không?

….

Trong bệnh viện.

Lâm Phàm đứng ở trước cửa bệnh viện, trong đầu của hắn đột ngột vang lên một âm thanh kỳ bí.

« Nhiệm vụ: Hoàn thành. »

« Ghi chú: Người sáng tạo Thiên Chùy Bách Luyện Pháp lộ ra nụ cười vui mừng, hậu nhân Trần Dương đời thứ rốt cục trở thành nam tử hán. »

« Ban thưởng: Thiên Chùy Bách Luyện Pháp (viên mãn). »

« Khen thưởng thêm: Khí Công Tu Hành Pháp. »

« Lần xuất hiện tiếp theo: Ngày mùng tháng . »

« Trở về! »

Một sức mạnh thần bí dẫn dắt linh hồn Lâm Phàm lướt nhanh hướng về phía bầu trời, cảm giác ấm áp phảng phất như đã trở về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cảm giác ấy khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thư thái.

Đúng lúc này, ý thức của Trần Dương trong thân thể ngủ mê của bản thể chợt tỉnh lại.

"Ta là ai?"

"Ta đang ở đâu?"

Dáng vẻ tươi cười cố hữu không còn thấy đâu, ánh mắt trong suốt cũng đã biến mất, hắn bây giờ là Trần Dương thật sự chứ không còn là linh hồn của Lâm Phàm xuyên vào thân xác Trần Dương nữa.

Trần Dương mê mang nhìn cảnh vật chung quanh.

Hắn nhớ rõ ràng mình đang nằm ngủ ở nhà, nhưng bây giờ làm sao lại xuất hiện ở trong bệnh viện rồi?

Trần Dương mê mang giơ tay lên muốn vò đầu một phen. Nào ngờ...

"A!"

Cảm giác đau đớn kịch liệt ập tới.

Trần Dương nhìn thấy cánh tay băng bó đầy thạch cao thì đại não lập tức choáng váng, sau đó hắn rú lên một tiếng thảm thiết như thể tan nát cả cõi lòng.

"Đau, ta đau quá, mẹ ơi, ngươi ở đâu..."

….

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Phòng bệnh số .

Lâm Phàm tỉnh lại ngồi bên giường, thời gian vừa mới qua h.

:.

"Giấc mộng thú vị quá, chỉ là hơi ngắn ngủi."

Lâm Phàm nằm xuống rồi đắp chăn lại, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười mỉm, sau đó nhanh chóng tiến vào trong mộng đẹp.

Thành phố Diên Hải, trong ban đặc thù Diên Hải.

Vị trí của ban đặc biệt nằm trong khu náo nhiệt, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đây chính là một cao ốc thương nghiệp, nhưng bên trong có càn khôn, bảo an đẳng cấp rất cao, người bình thường muốn đi vào là chuyện không thể nào.

Ban đặc biệt nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.

Lúc này, trong phòng khói mù lượn lờ, vừa nhìn liền biết kẻ bất phàm đang ngồi ở chỗ đó, gã đang lật xem văn kiện trong tay.

"Trước mặt các vị chính là báo cáo điều tra được ở chỗ sụt lún trên Thái Sơn. Căn cứ theo số liệu thì có một số lượng không ít tà vật xuất hiện và đánh về phía Diên Hải.."

"Tiếp theo đây chính là thời điểm khảo nghiệm chúng ta."

Người đàn ông đang nói chuyện có gương mặt chữ quốc, đeo một cái bịt mắt màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, đối diện với loại tình huống này gã nhất định phải treo lên mười phần tinh thần, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.

"Chuyện này giao cho ta là được rồi, người Mao Sơn chúng ta đối với việc truy tung tà vật rất có bản lĩnh, vả lại gần đây sinh viên tốt nghiệp từ Mao Sơn cao viện cũng cần rèn luyện thêm." Người vừa lên tiếng là một lão đầu mặc áo bào, đầu đội khăn vuông, đeo Kim Tiền Kiếm, lúc y nói chuyện có thể dễ dàng trông thấy người này thiếu mất mấy cái răng cửa.

Y là cường giả của phái Mao Sơn, Lâm Đ ạo Minh.

"Cái rắm ấy, sao có thể chuyện gì cũng đến phiên các ngươi nhúng tay, Đạo gia là tổ tông của các ngươi, nhìn xem trên người ngươi mặc áo vàng, đó là giới y, người phạm giới mới có thể mặc, ở trước mặt chính tông thì các ngươi còn non lắm."

Người phản bác cũng là một lão giả, đầu đội khăn Hỗn Nguyên, người mặc đạo bào màu xanh, thái độ cực kỳ khinh bỉ nhìn Lâm Đ ạo Minh, ý tứ của ông ta rất rõ ràng, ngươi chỉ là một tên đạo sĩ dởm mà thôi.

Lâm Đ ạo Minh dựng râu trừng mắt, vung tay áo lên, mở miệng cãi lại: "Lão gia hỏa này, ngươi muốn bị đánh đúng không, chúng ta đây là Mao Sơn Thượng Thanh phái, từ khi nào đến trong miệng ngươi lại là Đạo gia, mặt mũi ngươi cũng lớn nhỉ."

Lão giả Đạo gia cười ha ha, "Đúng vậy a, các ngươi là Thượng Thanh phái, nhìn xếp hạng cao viện chẳng phải sẽ biết sao, hạng chót. Người ta đều biết các ngươi là đồ lậu, có thể có được bao nhiêu người báo danh chứ, không giống Đạo gia cao viện của chúng ta, người báo danh nhiều vô số kể, có muốn cũng chẳng thể thu nhận hết được."

Nam tử mặt chữ quốc đập bàn, "Đủ rồi, đừng tranh luận nữa, chuyện lần này đối với thành phố Diên Hải rất quan trọng, Mao Sơn cũng tốt mà Đạo gia cũng được, thậm chí cả Phật gia cũng được luôn, tất cả mọi người phải chú ý tới chuyện này. Nếu như để cho tà vật tùy ý làm bậy ở trong thành phố, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi thì các ngươi đều thu dọn đồ đạc xéo đi cho ta, nhường chỗ lại cho người có khả năng lên thay thế. Tan họp."

Thành phố Diên Hải không tính là thành thị lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, có khoảng chừng hơn tám triệu nhân khẩu.

Một khi để tà vật tùy ý làm bậy ở trong thành phố thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bây giờ ban đặc biệt của thành phố Diên Hải chính là do cao thủ của mấy phe phái lớn tọa trấn, đồng thời hàng năm đều sẽ có sinh viên của các phe phái tốt nghiệp gia nhập vào trong đó, bổ sung máu mới, tăng kinh nghiệm chiến đấu cùng tà vật, tương lai có thể trở thành cường giả một mình gánh vác một phương.

Bấy giờ mấy đại cao viện trọng điểm cũng chỉ có Mao Sơn cao viện, Đạo gia cao viện, Phật gia cao viện, Y gia cao viện.

Danh xưng bốn cao viện hàng đầu trong Long Quốc, bồi dưỡng vô số nhân tài.

...

Ngày kế tiếp!

Trương lão đầu mở mắt ra liền thấy Lâm Phàm ngồi ở trên giường, theo thói quen lấy sữa đậu nành từ trong ngăn tủ bên giường ra, mỗi ngày đều phải uống, không uống liền không vui.

"Uống Sprite nha."

Ông ta ném một hộp sữa đậu nành cho Lâm Phàm.

"Oh!"

Lâm Phàm tiếp nhận, ùng ục ùng ục uống vào, uống cạn rồi liền buông hộp sữa xuống, bình tĩnh kể chuyện: "Tối hôm qua ta đã mơ một giấc mơ rất dài, ta đi tới một nơi, sau đó ta biến thành một người khác, ở đó ta đã làm rất nhiều việc, quen biết rất nhiều bạn bè mới, nhưng mà bọn họ không giống với chúng ta, ta luôn cảm thấy ở bọn họ có điểm gì đó rất lạ."

Trương lão đầu nháy mắt, sau đó mất hứng nói: "Vậy sao ngươi không mang ta theo, không phải chúng ta đã từng nói, ngươi đi đâu đều sẽ dẫn ta theo sao?"

"Đi hơi gấp nên chưa kịp báo ngươi, lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo." Lâm Phàm hứa hẹn.

"Nói rồi đấy, không cho phép gạt ta." Trương lão đầu hết giận, thế nhưng ông ta nhìn hắn một vòng liền kinh ngạc kêu lên: "Hình như ngươi béo lên rồi?"

Lâm Phàm cúi đầu nhìn… Hoàn toàn chính xác! Quả thật cơ thể hắn có da có thịt hơn hẳn ngày hôm qua rồi.

Trong phòng bệnh , phần lớn các thiết bị gì có khả năng gây nguy hiểm cho người bệnh đều đã bị các hộ lý dọn đi mất, xưa kia còn có thể cầm tạ tập cơ hay đấm bao cát rèn luyện thân thể, nhưng bây giờ thì chẳng còn cái gì nữa.

Điều này khiến Lâm Phàm vừa uống xong hộp sữa đậu nành, nhưng hắn vẫn luôn tự nhận đó là Coca Cola, cảm giác như thể trời sập, nội tâm trở nên trống rỗng, mọi thứ thật tịch mịch như thể bạn bè thân thuộc trước kia đều biến mất cả rồi.

"Ngươi không vui đúng không?" Trương lão đầu vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm, nhìn thấy Lâm Phàm không vui, ông cũng bĩu môi rất là không vui.

"Ừm." Lâm Phàm có chút khổ sở, những thứ kia đều là tiểu đồng bọn của hắn, bây giờ đồng bọn lại biến mất chẳng còn ma nào nữa, hỏi hắn vui kiểu gì.

Trương lão đầu lục tung chăn lên, nửa người đều chui vào trong đó, tìm kiếm gần nửa ngày mới vui vẻ nói: "Tìm được, ta tìm được rồi."

Hai tờ giấy và một cái bút màu nước

Truyện Chữ Hay