Phạm Lỗi (Đắc Cửu)

chương 10: (hết phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong cuộc sống của Bùi Văn Ca ở bệnh viện, cơ thể của anh vô cùng chậm chạp, đợi đến khi anh thật sự chú ý đến cơ thể của mình là khi anh đang một mình nằm trên giường phẫu thuật chờ sinh. Ngọn đèn phẫu thuật treo trên tường mở lên, ánh đèn sáng chói chiếu vào khiến hai mắt anh đau nhức, anh mở mịt nhìn xung quanh, vài bác sỹ cùng y tá đang vây quanh hạ thân của anh, dáng vẻ rất vội vã. Phần bụng của anh bị phủ một tấm khăn màu xanh, cho nên không rõ ở dưới đang thế nào, chỉ cảm thấy có một chất lỏng không ngừng chảy ra đầy xấu hổ.

Bác sĩ khá bình tĩnh, y luôn chú ý đến phần thân dưới của Bùi Văn Ca, giúp anh mở chân rộng hơn, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ thoải mái nói chuyện với anh. Bùi Văn Ca không hiểu gì, cũng lười phản ứng lại, linh hồn anh như thoát khỏi cơ thể, đang trôi dạt giữa không trung rồi quan sát chính bản thân mình. Anh cho rằng bản thân chỉ yên lặng làm theo, thế nhưng lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh yếu ớt không giống mình, hỏi, "Bác sĩ, tôi sẽ chết sao?"

Là người trải qua, nhưng có lẽ Bùi Văn Ca vĩnh viễn không biết được, năm đó anh gặp nguy hiểm như thế nào, lúc đó anh đang đứng trước cửa địa ngục, đợi đó mở ra, sau đó tự mình đi vào. Nhưng mà bác sĩ biết, đây không phải lần đầu tiên y tiếp nhận một ca song tính sinh con, chưa từng gặp qua ai chảy nhiều máu đến vậy, y cố gắng dùng phương pháp chuyên nghiệp nhất để xử lý, không dám hời hợt một chút nào, vừa cố xử lý vừa hỏi, "Có ai tới không?" Cô tá đang nhấn tay lên bụng hắn đột nhiên buồn bã, ánh mắt hơi hồng, nhẹ giọng nói, "Có bà Dung đến." Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngập ngừng một lúc rồi hỏi, "Tôi để cho bà ấy vào có được không?"

Liệu đến lúc tính mạng nguy hiểm, những người quan trọng có xuất hiện không? Cô y tá không để ý, bác sĩ phải nháy mắt mất lần mới đành để người khác thế chỗ cô, tự mình chạy ra cửa, gọi tên bà Dung thật lớn, thúc giục mấy lần. Bà Dung do dự một lúc mới xuất hiện, đôi mắt của bà mở to, hiển nhiên đang hoảng sợ khi thấy vết máu trên giường. Bùi Văn Ca không thể an ủi tâm tình của bà, chỉ có thể nở nụ cười áy náy, lúc nói chuyện thổi ra làn khói trắng trong mặt nạ dưỡng khí, "Đại thiếu phu nhân, có thể con sẽ chết ở đây, cho nên có thể phiền người...gọi một cuộc điện thoại cho thiếu gia được không?" Bà Dung theo bản năng muốn từ chối, thế nhưng lời nói tới bên miệng lại ngừng, trên mặt Bùi Văn Ca đang hiện rõ sự cầu xin. Bà lấy điện thoại từ ví ra, vừa sợ hãi vừa tránh né ánh nhìn chằm chằm của Bùi Văn Ca, gần như muốn bẻ gãy mỗi một nấc khóa trên ví.

Điện thoại kết nối, bà Dung sợ con trai sẽ tức giận, cho nên đặt điện thoại ở bên tai Bùi Văn Ca, mở loa ngoài lên, Người nghe điện thoại là một phụ nữ, giọng nói đầy uyển chuyển kiều mị, vừa nghe đã biết là con trong gia đình không tầm thường. Bùi Văn Ca muốn cô gọi Dung Bái nghe điện thoại, nhưng anh không biết tên của Dung Bái ở nước ngoài là gì, một lúc sau, người phụ nữ không kiêng dè nở nụ cười, còn mang theo tiếng hôn môi hỗn loạn, đó là sự xuất hiện mà anh không thể quên được của người đàn ông kia, hắn cầm điện thoại lên nghe, đã trải qua khoảng mười tháng, cách xa nửa vòng trái đất, đầu bên kia nói, "Alo? Mẹ ạ? Có chuyện gì sao?" Trong giọng nói của hắn có thể nghe được dấu vết vừa trải qua tình ái. Cả người Bùi Văn Ca như bị đóng băng, trong bụng anh như chứa đầy khí lạnh, ngập ngừng một lúc mới nói, "Thiếu gia...Là tôi."

Nháy mắt mọi thứ đều yên tính, Bùi Văn Ca lo lắng dè chừng, sợ một giây sau Dung Bái sẽ tắt điện thoại. May mắn thay, Dung Bái lại có chút thương hại hiếm có dành cho anh, cũng có thể do hắn vừa phát tiết xong, tâm tình đang vô cùng tốt, thanh âm một năm xa cách truyền về, rơi vào tai Bùi Văn Ca, mang theo sự giễu cợt của hắn, "Hóa ra là Bùi Văn Ca, có chuyện gì sao?" Bùi Văn Ca biết không có chuyện gì để ôn lại, một năm nay chỉ có mình anh điên cuồng nhớ nhung, anh liếm liếm môi, nằm trên giường bệnh lạnh như băng, nhìn ngọn đèn ở phía trên, nghiêng đầu về phía điện thoại nhỏ giọng hỏi, "Thiếu gia...Đứa bé sắp sinh rồi..." Giọng nói như chứa đọng sự vui mừng. Đáng tiếc, Dung Bái chỉ lạnh lùng đáp, "À." Sau đó hắn không nói gì, không lâu sau lại mất kiên nhẫn hỏi, "Rồi sao? Chuyện gì nữa?"

Thật ra Bùi Văn Ca rất muốn nói, nói có thể cả anh và đứa bé đều không qua khỏi, muốn hỏi Dung Bái có thể trở về hay không. Cuối cùng anh không muốn tự sỉ nhục bản thân, sợ chính mình không chống đỡ được, cho nên chọn nói rất nhiều lời lan man, rất nhiều câu quan tâm Dung Bái, để cho hắn có thể tự chăm lo bản thân mình, cuối cùng trước khi Dung Bái tắt máy, anh lấy hết can đảm, hỏi một câu, "Thiếu gia...thiếu gia...cậu có yêu tôi không?" Anh hỏi, ngọn đèn mê hoặc anh, đáy mắt lấp lánh nước, trở nên thật dịu dàng, hai tay rũ ở hai bên đã không còn lực để năm lại. Tất cả mọi người đều nói Dung Bái không yêu anh, mặc kệ ai có nói thế, anh luôn giữ niềm tin của mình, bây giờ anh muốn nghe câu nói của Dung Bái.

"Tôi mãi mãi không yêu anh, với lại, tôi đính hôn rồi." Đây là câu trả lời của Dung Bái, vừa nói xong điện thoại đã ngắt. Rõ ràng đã đoán trước, nhưng kết quả vẫn khiến anh đau lòng. Bùi Văn Ca không còn sức để nói nữa, mắt của anh chầm chậm nhắm lại, bắt đầu không khống chế được hơi thở gấp, mặt anh bắt đầu tái xanh, lông mày cau lại, đang vật lộn với nỗi đau đớn. Sống hơn hai mươi năm trên đời, cuộc sống thật đáng buồn và thảm hại. Người anh yêu đang ôm một người khác vui vẻ hạnh phúc, còn anh lại ở trên giường phẫu thuật lạnh lẽo này, dùng tính mạng sinh ra đứa trẻ còn đáng thương hơn anh.

Bác sĩ và y tá bận rộn cầm máu cho anh, muốn giữ lại hai tính mạng, trong lúc sơ ý, chiếc điện thoại bị rơi xuống đất, còn bị đá văng vào góc tường. Dù sao bà Dung cũng là phụ nữ, không đủ can đảm, bà không dám nhìn, chỉ quay lưng lại, ngón tay cầm ví cũng đang trắng bệch. Bùi Văn Ca nằm ở chính giữa, chỉ cảm thấy bản thân như một tấm lưới, mọi người xung quanh cùng nhau dệt. Anh nhìn ngọn đèn phẫu thuật, giống như đang dùng nó để nhìn thế giới bên kia, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang vòng lấy tay khuỷu tay Dung Bái, hắn giúp cô chỉnh lại bộ váy cưới, cẩn thận đưa cô vào lễ đường, dừng bước trước cây thánh giá. Cha sứ nghiêm trang đọc lời thề, Dung Bái cùng vợ đối mặt nhau, hắn nghiêm túc nói lời nguyện ý với thế giới, rồi hai bé gái nhỏ đưa cho anh chiếc nhẫn, hắn vừa cầm chiếc nhẫn vừa nâng đôi tay của cô dâu đầy cẩn trọng, đeo nó lên ngón tay của nàng, tiếng vỗ tay như sấm vang lên....

Ánh mắt Bùi Văn Ca trở nên mất tập trung, gần như không tìm thấy một mảnh nào của linh hồn mình, ý thức của anh ngày càng xa Dung Bái, nhìn hắn ôm vợ mới cưới xoay tròn trong tiếng vỗ tay của mọi người, khuôn mặt luôn lạnh lùng kia lộ ra niềm hạnh phúc chưa bao giờ có, niềm hạnh phúc khiến hoa rơi đầy đất, cả góc trời tỏa hương, vô cùng hạnh phúc... Nghĩ đến đó, Bùi Văn Ca nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt buồn bã ngấn nước, sau đó trở thành những giọt nước mắt, chậm rãi chảy qua khóe mắt anh, giọt nước mắt chứa đựng hai mươi mấy năm yêu thương, trái tim của anh tràn ngập nỗi đau không thể nguôi ngoai, nỗi đau kia vô tình vạch ra rồi tìm tòi trong lồng ngực anh, làm cho anh cắn chặt răng, cả người kéo căng như đang chống lại nó.

Máu tươi từ hạ thân anh giống băng tan trên núi không ngừng chảy ra, tấm lót giường đã bị máu tươi thấm đẫm, Bùi Văn Ca nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt trở nên tím tái, gân xanh hai bên thái dương như muốn vỡ ra, chỗ răng cắn cũng đã chảy máu. Không biết trải qua bao lâu như thế, đau đớn đến mức không thể chịu được, anh đau rướn cả người lên, chịu không nổi mà hét lên. Trong đó còn chứa đựng cả tiếng khóc không thể kìm nén và mọi nỗi buồn cứ thế trào ra. Anh không quan tâm đến điều gì nữa khóc thật lớn, cuối cùng gọi tên Dung Bái một lần nữa, "Bái Bái..Bái Bái....tại sao, tại sao, tại sao? Cậu nói cho tôi biết đi!! Tôi yêu cậu rất nhiều....A a!" Từ cuối cùng kéo dài trong tuyệt vọng, vang mãi trong căn phòng phẫu thuật..

Sau khi dùng hết chút sức lực còn lại, cuối cùng toàn bộ đau đớn cứ như một món đồ nào đó thoát khỏi cơ thể anh, anh nằm rạp trên giường phẫu thuật, mi mắt nhẹ rũ xuống, mồ hôi nhễ nhại cả người, anh cảm thấy mình chẳng còn sức lực để duy trì nhịp thở nữa, mà lúc này, bên tai trái gần như điếc hoàn toàn kia lại nghe được tiếng trẻ con khóc, vô cùng rõ ràng, tiếng khóc như tiếng mèo con đi vào trong tai anh, len cả vào trái tim đau đớn, sưởi ấm cho anh, sau đó hóa thành dòng nước, rửa sạch toàn bộ vết thương trên người...

Rõ ràng kết cục đau đớn như vậy, nhưng khi sắp kết thúc lại cho anh nếm được chút tư vị ngọt ngào của tình yêu. Bùi Văn Ca nếm mùi vị ngọt ngào này rồi chìm vào giấc ngủ sâu, khóe miệng hơi nhếch lên, sau bao nhiêu đau buồn của tình yêu, cuối cùng anh cũng có được chút bình yên hiếm có.

- Hết phần -

Truyện Chữ Hay