Dịch: Duẩn Duẩn
Liệu pháp chân lý là phương án trị liệu được một học giả người Bắc Mỹ đề xuất vào cuối thế kỷ trước nhằm điều trị cho những bệnh nhân mắc hội chứng tâm thần. Liệu pháp này được kết hợp giữa hai trường phái, y học và thôi miên, dùng để kích thích dây thần kinh não bộ con người giúp người bệnh hồi phục sức khỏe. Trong hội chứng tâm thần còn có cả bệnh rối loạn trí nhớ!
Mười mấy năm sau, sau một loạt các nghiên cứu và khảo cứu, một bác sĩ tâm thần ở Mỹ đã áp dụng liệu pháp này để điều trị cho một bệnh nhân may mắn sống sót sau một tai nạn máy bay. Bệnh nhân này đã mất đi hai đứa con yêu quý của mình sau tai nạn thương tâm ấy, do đó đã rơi vào tình trạng mất trí nhớ có chọn lọc và trở thành bệnh nhân có chướng ngại về mặt tinh thần. Sau khi được các bác sĩ khoa tâm thần điều trị bằng liệu pháp chân lý, mấy tháng sau cô ta đã bình phục trở lại.
Liệu pháp chân lý rất xứng với cái tên của nó, đó là sử dụng thuật thôi miên để đưa bệnh nhân chạm đến nỗi sợ hãi về mặt tinh thần, kích thích thần kinh não bộ và đánh thức các tế bào não đang say ngủ, cho tới khi họ khôi phục trí nhớ!
Do liệu pháp này vẫn còn tồn tại một vài nhân tố chưa được xác định nên các tổ chức có thẩm quyền vẫn còn lần lữa chưa dám công nhận. Tuy nhiên, vì đã có trường hợp thành công nên các chuyên gia có liên quan cũng bắt tay vào chuẩn bị xây dựng lại liệu pháp này một cách có hệ thống hơn!
Năm , liệu pháp chân lý được dân mạng bình chọn là một trong mười bước đột phá được mong đợi nhất của hai thập kỷ tới.
Bác sĩ tâm thần, đã thành công trong việc giúp bệnh nhân may mắn sống sót sau tai nạn máy bay hồi phục lại trí nhớ, cũng rất nổi tiếng. Ông ấy là người Mỹ, tên là Joseph.
Bây giờ Joseph đang đứng trước mặt Phạm Ca, độ tuổi khoảng sáu mươi, phong độ tao nhã, trời sinh có bộ óc thông minh của người Mỹ da trắng!
Phạm Ca cũng không xa lạ gì về Joshep. Đây chính là quý ông mà Kim Tú Viên cực kỳ sùng bái. Đầu năm ngoái chị ấy cũng bỏ một phiếu cho liệu pháp chân lý ở trên mạng.
Bây giờ là hơn mười giờ sáng.
Hôm nay là thứ năm nên Phạm Ca rất bận rộn. Từ lúc Ôn Ngôn Trăn đi đến giờ cô bắt đầu bộn bề nhiều việc, huống chi không còn Tần Diểu Diểu vướng tay vướng chân cản đường nữa nên mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Phạm Ca cùng với cô hộ lý chăm sóc sức khỏe được Ôn Ngôn Trăn tạm thời mời tới đi ra ngoài vào lúc giờ sáng, đến phòng tập thể dục như thường lệ. Sau đó Phạm Ca thông đồng với nhân viên công tác ở phòng tập lặng lẽ chuồn ra cửa sau. Cố Tử Kiện đã chờ sẵn ở đấy từ lâu.
Vào lúc giờ phút, xe của Cố Tử Kiện lái vào một tiểu khu yên tĩnh. Sau đó anh ta đưa cô đến căn phòng nằm lệch ở phía nam.
Vừa bước vào phòng, Phạm Ca đã cho Cố Tử Kiện một bạt tai thật mạnh.
Người có não nhìn là biết căn phòng này không phải ngày một ngày hai là có thể chuẩn bị xong. Nó được xây dựng giống một phòng thí nghiệm y học nhỏ, bên trong cái gì cũng có. Hiển nhiên, Phạm Ca đi đến ngày hôm nay đã nằm trong kế hoạch Cố Tử Kiện sắp xếp sẵn!
"Phạm Ca, tôi chỉ muốn giúp em mà thôi!" Cố Tử Kiện vươn tay, chạm vào tóc mái của cô. Hiện tại, anh ta đã làm động tác này một cách vô cùng tự nhiên, mà quên mất rằng đây là động tác chỉ thuộc riêng về Âu Hàng.
Sau khi vò rối phần tóc mái trước cái trán bướng bỉnh của cô, nhìn thấy cô bực mình phụng phịu, trong lòng Cố Tử Kiện không khỏi vui sướng. Kỳ thực anh ta biết, cô bực mình không phải vì bị nghịch tóc, mà là vì bị coi như đứa trẻ con!
Phạm Ca né tránh bàn tay Cố Tử Kiện, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta!
Vào khoảng mười giờ, Joseph cuối cùng cũng xuất hiện với đội ngũ của mình. Sau khi bắt tay làm quen, nhà tâm lý học người Mỹ giới thiệu vài câu ngắn gọn làm mọi người cảm thấy như đang tắm trong gió xuân. Tiếp đó ông ấy giới thiệu với cô về nhà thôi miên mà ông ấy đưa đến lần này.
Nếu hỏi Phạm Ca có sợ không? Cô chắc chắn sẽ trả lời rằng sợ chứ, rất sợ là đằng khác. Những dụng cụ lạnh lẽo cùng với những khuôn mặt xa lạ và chuyện sẽ xảy ra trong vài giờ tới khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Sao anh Đại Âu còn chưa tới? Đã hứa sẽ ở chỗ này chờ cô mà sao anh còn chưa tới?
Vào lúc giờ , Phạm Ca đang làm kiểm tra sức khỏe toàn thân thì Âu Hàng rốt cuộc cũng tà tà đi tới.
Khi dáng người cao lớn, vĩ ngạn ấy bước vào, Phạm Ca ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Âu Hàng đứng yên tĩnh bên cạnh mình. Âu Hàng dịu dàng nhìn cô, nở nụ cười mang thương hiệu anh Đại Âu làm trái tim Phạm Ca yên tĩnh lại.
Âu Hàng không dám nói cho Phạm Ca biết, trước khi đến đây anh phát hiện có người khả nghi theo dõi mình. Không cần đoán cũng biết người đó là do ai chỉ điểm. Anh phải cố gắng lắm mới có thể bỏ rơi bọn chúng một đoạn khá xa.
Âu Hàng cũng không dám nói cho Phạm Ca biết, có rất nhiều xe khả nghi đang đỗ bên ngoài tiểu khu này.
Đúng mười một giờ, Phạm Ca được đưa vào một phòng khác. Đi cùng với cô có Joseph, nhà thôi miên, anh Đại Âu và Cố Tử Kiện. Phòng này hoàn toàn khác với bên ngoài, thoải mái, lịch sự và tao nhã!
Phạm Ca không hề lạ lẫm với mấy căn phòng thiết kế kiểu này. Năm đầu tiên mất trí nhớ, ngày nào bác sĩ tâm lý cũng trò chuyện với cô trong căn phòng thế này. Thường thì sau khi nói chuyện phiếm xong, Phạm Ca luôn ngủ rất say giấc!
Ngoài ra trong phòng còn có một lớp kính, bên trong có thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không thể nhìn thấy bên trong. Phạm Ca đoán, bên trong chắc chắn sẽ có những dụng cụ lạnh lẽo đang dương nanh múa vuốt chờ cô.
Tay chân cô nhũn ra như con chi chi, người bên cạnh dường như cảm nhận được, anh dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lúc này trái tim cô mới bình lặng lại.
Cố Tử Kiện lại bắt đầu ghen tị với Âu Hàng, ghen tị với người đàn ông đang nắm lấy tay cô, thậm chí còn ghen tị hơn so với Ôn Ngôn Trăn.
Trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Phạm Ca, Cố Tử Kiện chợt nhận ra một vấn đề.
Rốt cuộc anh ta đưa Phạm Ca đến đây là đúng hay sai? Anh ta đột nhiên nhớ tới cô gái ngây thơ đơn thuần mặc chiếc váy hoa đứng ngẩn ngơ ở sân bay hôm nào.
Nếu như không có sự xuất hiện của anh ta, thì cuối cùng dù cô là Lạc Phạm Ca hay là Green đi chăng nữa cũng sẽ mãi mãi được hồn nhiên và mơ mộng như ở sân bay ngày hôm ấy anh ta gặp lại chứ?
Cố Tử Kiện biết, Cố Tử Kiện hiểu, một khi nhớ ra tất cả Phạm Ca sẽ đau đớn đến nhường nào!
"Phạm Ca! Nếu không mình dừng ở đây, có được không?" Cố Tử Kiện theo bản năng muốn kéo cô lại.
"Muộn rồi, Cố Tử Kiện." Cô nhìn anh ta, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh ta như thế!
Vào lúc mười một giờ mười lăm phút, Cố Tử Kiện bị đuổi ra khỏi phòng. Phạm Ca và Âu Hàng cùng nắm tay nhau ngồi song song trên ghế dưới sự hướng dẫn của Joseph. Ông ấy cố định mấy sợi dây mảnh nhỏ trong suốt vào các huyệt vị trên đầu và cổ tay cô. Khi những sợi dây đó chạm vào huyệt vị trên người mình, Phạm Ca cảm thấy tê dại.
Cô quay đầu, nhìn Âu Hàng: "Anh Đại Âu ơi, em thấy bây giờ mình chả khác gì quái nhân trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng ý."
Âu Hàng bật cười, gật đầu: "Nếu là thế thật, thì Heo Phạm cũng sẽ là một bé quái nhân dễ thương xinh đẹp động lòng người!"
Lần này Âu Hàng sẽ đảm đương nhiệm vụ đưa Phạm Ca vào ký ức bằng chính giọng nói của mình!
Vì vậy sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Joseph bước vào trong phòng kính, người đứng trước mặt Phạm Ca đổi thành nhà thôi miên. Ông ấy đến từ Ba Lan, trông rất hiền hòa và phúc hậu. Những học sinh mà ông đào tạo rất nổi tiếng trên đấu trường quốc tế. Nghe nói để thuyết phục ông ấy đến Trung Quốc, Cố Tử Kiện đã tốn không ít sức lực.
Ông lão người Ba Lan cúi đầu xuống, mỉm cười hiền hậu như ông già No-el, dịu dàng hỏi Phạm Ca, "Con yêu, đã sẵn sàng chưa nào?"
Phạm Ca gật đầu.
Thời điểm ấy, đồng hồ đang chỉ mười một giờ ba mươi phút.
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của tập đoàn Ôn thị ở Hồng Kông đang tổ chức cuộc họp cổ đông thường lệ vào thứ năm hàng tuần. Hội nghị lần này dính đến chuyện hợp tác giữa việc đóng tàu của Ôn thị với tàu chiến của quân đội đại lục nên tất cả ba mươi bốn cổ đông lớn đều phải trình diện. Ôn Cảnh Minh và Ngôn Kiều cũng xuất hiện trong hội trường. Toàn hội trường có ghế ngồi, trừ một người đang nằm viện ra còn lại đều đã được lấp trống.
Cuộc họp diễn ra trong sáu mươi lăm phút đồng hồ. Người lèo lái tương lai của tập đoàn Ôn thị đã đứng ra ký kết hợp đồng với bên quân đội đại lục, đồng thời trình bày cặn kẽ những quyền lợi có được khi hai bên hợp tác với nhau.
Là thư ký của Ôn Ngôn Trăn, Đỗ Vạn Bảo phải đứng nghiêm một bên, sát cánh cùng với Tiêu Bang. Ôn Ngôn Trăn đứng trước một màn hình điện tử khổng lồ, máy chiếu đang phát lại những hình ảnh có hệ thống như một đoạn phim. Khi từng tấm hình xuất hiện trên màn hình điện tử, Ôn Ngôn Trăn đảm nhiệm luôn cả nhiệm vụ giới thiệu và giải thích. Anh có khả năng nắm bắt được mọi mong muốn và lợi ích của cổ đông rất tốt!
Đỗ Vạn Bảo quan sát biểu cảm của nhóm cáo già trong hội trường. Thời gian trôi qua, từ lúc ban đầu còn vô cớ hoài nghi giờ đã chuyển sang phấn khởi và hứng thú hết rồi.
Qua biểu hiện của nhóm người đó, có thể đoán được đề án lần này của Ôn Ngôn Trăn chắc chắn sẽ được thông qua với phiếu đồng tình rất cao.
Khi cuộc họp gần đến hồi kết, Tiêu Bang chợt thò tay vào túi mình. Đây là chiếc điện thoại mà Ôn Ngôn Trăn cho anh ta mang vào hội trường, hiện tại nó đang rung lên bần bật trong túi quần.
Trước cuộc họp Sếp đã dặn dò rằng nếu điện thoại có rung thì phải báo cho anh biết liền. Tiêu Bang lấy điện thoại ra, con số nhảy nhót trên màn hình làm anh ta có một dự cảm chẳng lành.
Ôn Ngôn Trăn đang giải thích đoạn cuối cùng bỗng dừng lại, quay sang nhìn Đỗ Vạn Bảo. Đỗ Vạn Bảo bối rối trước hành động của cậu ta, rồi trong giây lát, bà chợt hiểu người mà Ôn Ngôn Trăn đang nhìn là trợ lý Tiêu.
Chỉ thấy trợ lý Tiêu gật đầu sau khi nhận được ánh mắt của Ôn Ngôn Trăn.
Hội trường rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi, mọi người trên bàn đều tập trung ánh mắt vào Ôn Ngôn Trăn. Theo như Đỗ Vạn Bảo thấy, Ôn Ngôn Trăn hiện đang vô cùng thất thố.
Anh đứng đó, sắc mặt bàng hoàng, đường chiếu từ cây bút laser có chút lung lay, rõ ràng là bàn tay người cầm nó đang run rẩy.
Ngôn Kiều ngồi ở ghế bên trái ho khan một cái nhắc nhở con trai mình.
Sau khi nhận được lời nhắc nhở của Ngôn Kiều, Ôn Ngôn Trăn lúc này mới như tỉnh mộng, đứng thẳng người, từ tốn nói, "Phần tiếp theo, trợ lý của tôi sẽ lên trình bày tiếp."
Dưới ánh nhìn lom lom của mọi người, Ôn Ngôn Trăn đi sượt qua vai trợ lý Tiêu. Từ góc nhìn của Đỗ Vạn Bảo, có thể thấy rõ khi Ôn Ngôn Trăn đi ngang qua người Tiêu Bang, anh ta đã đưa thứ gì trong tay cho cậu ấy.
Đó là chiếc điện thoại di động.
Ôn Ngôn Trăn đi lướt qua bà, bước chân vô cùng vội vã, sự hoảng loạn không thể che giấu trên mặt. Đỗ Vạn Bảo theo bản năng nhìn thoáng qua Ngôn Kiều. Ngôn Kiều dùng mắt ra hiệu cho bà đi theo con trai bà ta.
Người mẹ này chắc chắn nhận ra con trai mình có gì đó không ổn.
"Tiểu Trăn ấy à, chỉ có chuyện của vợ nó mới có thể khiến nó mất bình tĩnh." Cách đây không lâu, Ngôn Kiều còn khẳng khái tuyên bố như vậy khi con trai bà ta được tạp chí đế quốc bầu chọn là nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất năm .
Xem ra việc làm cậu ta kinh hồn táng đảm như vậy chắc chắn liên quan đến vợ cậu ta!
Quả nhiên, khi Đỗ Vạn Bảo bắt kịp Ôn Ngôn Trăn, cậu ta đã vội vàng cúp điện thoại, đồng thời cấp bách nói với bà, "Mau gọi điện thoại, đặt vé khứ hồi nhanh nhất về Thanh Đảo."
Sau khi giải quyết xong chuyện vé máy bay, Đỗ Vạn Bảo lại đứng trước mặt Ôn Ngôn Trăn lần nữa.
Lúc này Đỗ Vạn Bảo mới phát hiện Ôn Ngôn Trăn cùng với người mặc bộ Âu phục tự tin đứng trong hội trường vừa rồi như hai người khác nhau. Tóc tai rối bời, áo vest vắt lủng lẳng một bên tay, cà vạt bị kéo tới quá nửa, mặt xoay ra phía ngoài, nhìn chằm chằm lên bầu trời bị tòa nhà cao tầng cắt thành nhiều mảnh.
"Ôn tiên sinh..." Đỗ Vạn Bảo khó xử, bộ dạng này của Ôn Ngôn Trăn làm bà thấy sợ, nhưng bà cần phải nhắc cậu ta về thời gian chuyến bay.
"Suỵt..." Ôn Ngôn Trăn không nhìn bà, chỉ đặt ngón tay lên môi.
Đỗ Vạn Bảo chỉ có thể đứng như hóa đá ở đó. Bà lén lút quan sát Ôn Ngôn Trăn, ánh mắt cậu ta đang nhìn bầu trời, như thể đã rơi vào trầm tư.
Cũng không biết bao nhiêu phút trôi qua, Ôn Ngôn Trăn thu hồi ánh mắt, rồi lại nhìn vô định xuống mặt đất, tiếp tục ngẩn người!
Đỗ Vạn Bảo nhìn chằm chằm điếu thuộc kẹp giữa ngón tay Ôn Ngôn Trăn, mắt thấy nó sắp đốt đến ngón tay xinh đẹp của cậu ta, Đỗ Vạn Bảo thực sự rất muốn nhắc nhở, nhưng bà thấy hơi sợ, ánh mắt của người này bây giờ có chút dọa người.
Khi mẩu thuốc lá thực sự liếm vào da của Ôn Ngôn Trăn, Đỗ Vạn Bảo chặc lưỡi. Ôn Ngôn Trăn không thấy đau ư? Người đàn ông này dường như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, mà không hề cảm thấy chút đau đớn nào do mẩu thuốc lá mang lại.
Da đầu Đỗ Vạn Bảo tê rần, trong đầu tưởng tượng ra tiếng kêu xèo xèo của miếng thịt khi tiếp xúc với vỉ nướng đỏ hồng!
Được rồi, được rồi! Đỗ Vạn Bảo không thể nhìn anh chàng đẹp trai này tự chà đạp bản thân mình như vậy. Bà lao lên trước, chụp vội lấy mẩu thuốc lá trong tay Ôn Ngôn Trăn, lúc này cậu ta mới như vừa tỉnh cơn mê.
Sau đó, cậu ta nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Ở khoảng cách gần, Đỗ Vạn Bảo có thể thấy rõ huyệt thái dương của Ôn Ngôn Trăn. Từ gân xanh đang gồ lên đó có thể thấy được giờ khắc này cậu ta đang đấu tranh tư tưởng dữ dội đến mức nào.
Cuối cùng, cậu ta cầm điện thoại lên, máy móc nhấn mấy con số, cứng nhắc nói từng câu từng chữ một với đầu bên kia.
"Mấy người...không cần làm gì hết, chỉ cần đảm bảo cô ấy an toàn là được!"
~~~~~~~
P/s: Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ, tớ đã quay trở lại rồi đây ạ ~