Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn không yêu Phạm Ca, Ôn Ngôn Trăn chỉ ở bên cạnh Phạm Ca như một thói quen. Lạc Trường An đã viết trong nhật ký của mình như vậy.
Và Tần Diều Diểu rất đồng ý với nhận định ấy.
Đúng vậy, thói quen! Thói quen luôn là thứ bất tử. Phải nhớ rằng thói quen cho một thứ gì đó quá lâu sẽ làm ta khó dứt bỏ. Bởi thói quen vốn dĩ đã được định hình và bắt rễ quá sâu trong lối sống của ta mà đôi khi ta không nhận ra và không ý thức được nó.
Khi một người thuận tay trái gặp nguy hiểm thì thứ đầu tiên anh ta bảo vệ sẽ luôn là tay trái. Theo như phương pháp luận nghiên cứu khoa học, dây thần kinh liên kết ở tay trái sẽ truyền mệnh lệnh tới bán cầu não phải của con người khi cơ chế hoạt động ở tay gặp trục trặc hay nguy hiểm.
Chính thói quen khó bỏ ấy đã khiến Ôn Ngôn Trăn từ bỏ Lạc Trường An và lựa chọn Phạm Ca. Ngay thời khắc này, Tần Diểu Diểu vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng hãy nghe anh nói gì mà xem:
"Sao nào? Người thay đồ không phải là tôi nên cô thất vọng ư? Thật ra, có thay hay không cũng không thành vấn đề, bởi cô Tần đây rất sẵn lòng khoe khoang cơ thể mình. Thế nên tôi cũng biết thời biết thế, cho nhiếp ảnh gia chụp lại dáng người đẹp đẽ của cô. Nói không quá chứ đêm qua nhiếp ảnh gia hài lòng với mấy tư thế của cô lắm đấy."
"Tại...tại sao?" Đầu óc Tần Diểu Diểu trống rỗng, những lời Ôn Ngôn Trăn nói rốt cuộc có ý gì? Cô ta như mất não, hỏi một câu: "Ôn...Ôn tiên sinh, lời nói anh có ý gì?"
"Tại sao ư? Câu này tôi nên hỏi cô mới phải?" Lông mày Ôn Ngôn Trăn vẫn mềm mại như cũ, song đáy mắt đã lạnh buốt hệt đầm lầy hoang vắng.
"Hai năm trước cô đã phẫu thuật giác mạc. Người hiến giác mạc cho cô là Lạc...Lạc Trường An!" Ôn Ngôn Trăn đứng thẳng người, xoa đầu lông mày: "Đúng là lâu rồi không nhớ tới, giờ ngay cả tên cũng xém quên mất."
"Cô và Lạc Trường An gặp nhau ở ga xe lửa. Lúc đó cả hai đều đang bỏ nhà đi bụi, tình cờ phát hiện có tiếng nói chung, vì vậy khi tàu đến cuối trạm hai người đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Sau này, Lạc Trường An tìm đến và đưa cho cô một vật!"Ôn Ngôn Trăn từ trên cao nhìn xuống.
"Nói mau, Tần Diểu Diểu. Lạc Trường An đưa cô vật gì?"
Tần Diểu Diểu ngậm chặt miệng, trái tim như chìm xuống tận đáy biển.
"Lạc Trường An thích dùng giọng điệu hung dữ để chọc giận tôi, cô đây cũng thế. Lạc Trường An thích mặc quần áo giống Phạm Ca, cô đây cũng bắt chước theo. Lạc Trường An bị người ta bỏ thuốc, cô đây cũng chẳng khác. Cô xuất hiện trước mặt tôi với dáng dấp của một Lạc Trường An, đôi lúc thì kiên cường, bướng bỉnh, thi thoảng lại mong manh, yếu đuối và lúc nào cũng trưng bộ mặt đáng thương như sắp chết?" Ôn Ngôn Trăn chậm rãi che lông mày: "Sau đó dẫn dụ một nhân cách đang sống ẩn mình trong bóng tối, khiến nhân cách ác quỷ luôn khát khao được phóng thích ra ngoài ấy phải kích động."
"Hóa ra trên thế giới này vẫn còn những cô gái lươn lẹo như vậy!"
Khuôn mặt Ôn Ngôn Trăn kề tới gần, cô ta có thể thấy cuồng phong gió bão đang sục sôi trong đôi mắt anh. Tần Diểu Diểu theo bản năng lùi về phía sau, nhưng vừa mới nhúc nhích, chiếc cằm đã bị bóp lấy. Sức mạnh lớn tới nỗi Tần Diểu Diểu có ảo giác chỉ cần cô ta thở ra thôi, xương hàm sẽ bị nghiền nát thành bột ngay tắp lự.
Anh bóp cằm cô ta, rít ra từng chữ một: "Cô Tần đây cũng bắt chước làm theo?"
Tiêu Bang đứng bên cạnh thấy có gì đó không ổn. Anh ta chẳng nghi ngờ gì nếu tay của sếp dời từ cằm đến cổ họng của Tần Diểu Diểu.
Và rồi "Rắc" một cái, Cô Tần kia sẽ hương tiêu ngọc vẫn ngay lập tức.
Sức mạnh ở cằm dần lơi lỏng, giông tố trong mắt anh cũng nhanh chóng thay thế bằng sự chế giễu trào phúng thường ngày.
Ở khoảng cách gần, anh lạnh lùng giễu cợt: "Tần Diểu Diểu, chút thông minh nhỏ bé của cô chỉ lừa được mấy thằng ngu đêm qua thôi, còn sử dụng trên người tôi à, tỉnh lại đi! Hành vi của cô trong mắt tôi chỉ xứng với mấy chữ."
"Ngây thơ và ngu xuẩn!"
Thân hình Tần Diểu Diểu mất đi trọng tâm nghiêng thẳng về phía sau, tựa ngang người trên ghế sô pha. Nếu như không phải đau đớn chỗ cằm đang nhắc nhở, Tần Diểu Diểu sẽ nghĩ tất cả đều là do ma túy gây ra, làm đầu óc cô ta quay cuồng, gặp ảo giác. Nhưng điều khiến Tần Diểu Diểu sợ hãi hơn cả còn nằm ở phía sau.
Hết thảy những thứ này, căn phòng khách sạn tối tăm và người đàn ông đẹp trai này, đã trở thành cơn ác mộng kinh hoàng bủa vây trái tim Tần Diểu Diểu trong một khoảng thời gian rất dài. Nhiều năm sau khi nhớ lại khoảnh khắc này, Tần Diểu Diểu cảm thấy bản thân mình thật sự chẳng khác gì lời xét xử của Ôn Ngôn Trăn.
"Ngây thơ và ngu xuẩn!"
Tựa như câu nói đó: Ở thuở hoa niên xinh đẹp, bạn sẽ gặp được một người đàn ông nghiêm khắc, dạy cho bạn thế nào là bài học tình yêu, Này, cô bé, đừng để tình yêu mê hoặc đôi mắt mình.
Ôn Ngôn Trăn nhướn mày, vỗ tay một cái rất kêu trước mặt Tần Diểu Diểu.
"Đủ rồi, cưng nhỉ. Giờ chúng ta trở lại chuyện chính thôi."
Tần Diểu Diểu thật thà đảo mắt nhìn Ôn Ngôn Trăn.
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, Cô Tần?" Ôn Ngôn Trăn hỏi một câu.
"Câu gì?" Tần Diểu Diểu nghe thấy giọng nói trống rỗng của mình, thanh âm yếu ớt như cô học trò ngoan ngoãn mỗi khi đối mặt với ông thầy hung dữ của mình vậy!
"Chính xác thì Lạc Trường An đã cho cô thứ gì?" Ôn Ngôn Trăn nhíu mày mất kiên nhẫn.
Lạc Trường An từng mô tả trong nhật ký của mình: Mỗi khi Ôn Ngôn Trăn cau mày đều khiến người ta muốn vùi vào lòng anh ấy, gác chân lên eo anh ấy, duỗi tay vuốt ve đôi lông mày anh ấy, đáng yêu cầu xin anh ấy rằng đừng nhăn mặt nữa có được hay không.
Ở khoảng cách gần, Tần Diểu Diểu cẩn thận ngắm nghía, thật đúng là như vậy. Trong chốc lát, trái tim như bị ai kéo rách, lý trí bất chợt quay trở về cùng với lòng kiêu ngạo, sự tự ti nhạy cảm và lòng tự trọng!
Tần Diểu Diểu ngồi thẳng lên, duỗi eo, hướng về phía Ôn Ngôn Trăn, nhẹ nhàng thách thức: "Anh đoán xem, Ôn tiên sinh? Không phải anh điều tra tôi rõ lắm sao?"
Cô ta nói với giọng điệu nũng nịu như người bạn gái đang làm nũng với bạn trai của mình: "Ôn Ngôn Trăn, nếu anh đoán được, tôi sẽ đưa nó cho anh!"
"Đúng là một quý cô chết vì sĩ diện!" Ôn Ngôn Trăn tấm tắc thở dài: "Cô sẽ rước lấy hàng đống đau khổ vì cái thói sĩ diện của mình. Con người ta ngu đến thế là cùng. Không phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao, vì dáng người cô đây cũng đẹp nên tôi đã cho nhiếp ảnh gia chụp lại ở mọi góc độ. Mới nãy tôi có xem qua mấy tấm, kết quả cũng không tệ! Nếu không, cho cô xem thử vài tấm nhé!"
Sếp vừa thoáng nhìn về phía bên này, Tiêu Bang đã biết mình phải làm gì tiếp theo, cô gái này thật là... Anh ta không thể làm gì khác hơn đành đặt một chồng ảnh xuống trước mặt Tần Diểu Diểu, chưa tới năm giây, mặt cô ta đã tái mét không còn giọt máu!
Thật là!
Tần Diểu Diểu sống chết siết chặt những tấm hình đó, nhìn chằm chằm Ôn Ngôn Trăn như hận không thể chém mấy nhát dao lên người anh!
Ôn Ngôn Trăn còn chưa chơi đã, tiếp tục xát muối lên vết thương của cô ta, chỉ vào những bức hình trong tay cô ta: "Đây mới là vài tấm thôi. Hơn nữa, mấy tấm này cũng chỉ có mình cô chứ mấy."
Anh cúi đầu, hỏi cô ta.
"Không biết cô Tần đây có muốn xem hình của hai người không. À không, không, là ba người mới phải chứ. Cô Tần không cần lo lắng người chụp với mình nhan sắc lẹt đẹt đâu. Mẫu nam tôi mời dáng người chắc cú thuộc dạng tỷ lệ vàng."
"Đã lâu rồi tôi không chơi mấy trò tiêu khiển kiểu này, chắc cũng phải từ hồi cấp ba rồi ấy nhỉ. Nhưng hiện giờ cô Tần đây làm tôi hăng hái lắm đấy, không nhịn được muốn thử lại tư vị khi là người bày trò xem sao. Cưng à, với ngoại hình của cô và bộ não của tôi, chắc chắn có thể cho cô cảm nhận được cái cảm giác một đêm nổi như cồn đấy."
Sao có thể như vậy? Sao có thế? Cũng chỉ là lần đầu tiên điên cuồng yêu một người thôi mà, chẳng qua cũng chỉ tham lam một chút thôi mà, thế mà giờ cô ta nhận lại được gì đây?
Tần Diểu Diểu mặc cho nước mắt mình rơi lã chã, không hề ngăn lại. Dẫu cho thời khắc này chật vật đến thế nào, cô ta vẫn hy vọng xa vời nước mắt của mình có thể lay động trái tim anh.
Tôi phát hiện, Ôn Ngôn Trăn không thích tôi khóc. Lạc Trường An đã viết trong nhật ký của mình như thế.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: "Lau ngay mấy giọt nước mắt tởm lợm của cô đi! Trên thế giới này chỉ có nước mắt của Lạc Phạm Ca mới lay động được trái tim tôi."
"Cũng đừng nói mấy câu ngu xuẩn như vì thích tôi nên mới thế. Nên nhớ, điều đấy càng làm tôi căm ghét đến cùng cực."
"Nghe đây, Tần Diểu Diểu. Tôi đã phí quá nhiều thời gian với cô rồi." Người đàn ông chán ghét nói: "Nói mau, Lạc Trường An cho cô cái gì? Nói với cô những gì? Dạy cô mấy trò mánh lới gì?"
Không phải yêu cô ấy ư? Ôn Ngôn Trăn không phải yêu Lạc Trường An ư? Tại sao yêu mà có thể nhắc đến tên cô ấy với giọng điệu ghét bỏ như vậy.
Tần Diểu Diểu cần thẳng thắn nghĩ lại vấn đề này!
"Còn không nói? Tiêu Bang, gọi điện thoại! Kêu bọn họ phát tán hình ra ngoài!" Ôn Ngôn Trăn lạnh giọng nói.
Gọi điện thoại? Phát tán hình ra ngoài! Vô số người trốn đằng sau máy tính sẽ công kích cô ta bằng những lời độc ác nhất..
Đi đến bước đường này căn bản là tự làm tự chịu!
Tần Diểu Diểu như rơi xuống tận vực sâu chứa đầy những nỗi tuyệt vọng, phẫn nộ, sỉ nhục, tình yêu, cô liêu, và cái nghèo kiết xác.
Lần đầu tiên Tần Diểu Diểu biết được cô ta dễ dàng bị tổn thương đến thế, sự yếu đuối ẩn giấu dưới đáy lòng ào ạt kéo tới, và rồi cô ta khuất phục, sự khuất phục khiến cô ta không chút do dự:
"Lạc Trường An đưa tôi quyển nhật ký của cô ấy và dặn tôi phải giữ gìn nó thật tốt. Cô ấy chỉ mong tôi đến trước mặt anh, giúp cô ấy nhìn anh lần cuối."
"Đến giây phút cuối cùng cô ấy vẫn yêu anh!"
Phụ nữ luôn xem vài hành vi hoang đường mà người khác ban phát cho mình là tình yêu. Ảo tưởng rằng người ta làm thế là vì thích mình, hay ít nhất là có cảm tình với mình. Trong khi đối phương thật sự chẳng mảy may có chút tâm tư nào khác.
Ai đó đã nói tình yêu là một chiếc áo khoác lộng lẫy, che lấp hết mọi tham vọng, phù phiếm và ghen tuông dưới lớp ngoài xinh đẹp ảo diệu.
Chính như lúc này đây, Tần Diểu Diểu vẫn cố chấp nhìn Ôn Ngôn Trăn bằng ánh mắt tha thiết. Dù biết là vô vọng nhưng cô ta vẫn muốn truyền đạt với anh rằng: Tần Diểu Diểu vốn dĩ không hề xấu xa, cô ta trở nên điên loạn và mất lý trí cũng chỉ vì mang trong mình một trái tim yêu quá mức cuồng nhiệt.
Bằng cách này hay cách khác, ít nhất, hình tượng của cô ta sẽ không quá kinh khủng trong lòng anh. Nhưng cô ta lại quên mất rằng chính người đàn ông này vừa mới làm tổn thương mình sâu sắc.
"Thật sao?" Người đàn ông hời hợt đáp. Anh cúi đầu, cẩn thận quan sát cô ta, đoạn gật đầu, trào phúng nói: "Lạc Trường An là một con quái vật, cô cũng là một con quái vật."
"Cô nhìn tôi tới gần cô và bắt đầu ảo tưởng rằng nếu anh ta thuộc về mình thì tốt biết mấy? Cô ngạo nghễ nắm lấy tay anh ta vì biết rằng mình đã làm tất cả phụ nữ trên thế giới phải ghen tỵ đến đỏ cả mắt! Nhưng Tần Diểu Diểu, tình yêu không phải như vậy!"
Trong hốc mắt người đàn ông như giăng đầy sương mờ, lan xuống tận đáy mắt.
"Phạm Ca không giống vậy. Cô ấy yêu tôi khi tôi còn ốm yếu như một con khỉ. Tình yêu phải như thế. Chỉ tiếc rằng đến mãi sau này tôi mới học được!"