Phạm Ca

chương 45: ⋅ người vợ (38)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Duẩn Duẩn

Toàn thân Phạm Ca đau nhức, xương cốt vừa mới khẽ nhúc nhích như muốn gãy rời cả ra. Cô hung tợn liếc tên đầu sỏ còn đang nằm ngủ ngon lành trên giường. Tên đầu sỏ này, lại dám ép người trên cánh cửa...

Khụ khụ... Phạm Ca làm bộ không nhớ những gì mình đã nói đêm qua.

Cô lặng lẽ đứng dậy, cơ thể dinh dính nhớp nhớp vô cùng khó chịu, quả thật làm trên cửa không phải là ý hay. Làm xong chuyện, cô mệt mỏi nằm im như chết, thế còn người nào đó cả tuần lễ đều bay trên không trung, đến lúc về, còn chưa kịp thích ứng múi giờ đã chịu diễn cùng cô tới bến như vậy? Trước đây, mỗi lần hành sự xong anh đều bế cô vào phòng tắm rửa ráy tỉ mỉ, nhưng tối qua thì không.

Chắc anh mệt sắp chết rồi nhỉ? Phạm Ca nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán Ôn Ngôn Trăn ra, nhìn cô bây giờ không khác nào Fan hâm mộ cuồng nhiệt khi gặp được thần tượng của mình.

Người đàn ông của cô thật ngầu, vừa ngông cuồng lại vừa ngạo mạn chết đi được, dám nói một câu "Cảm ơn" cụt lủn trong lễ trao giải lớn như thế. Người ta bảo, đấy là bài phát biểu ngắn gọn nhất từ trước đến giờ mà họ biết, mà người làm nên sự kiện lịch sử này không ai khác chính là người đàn ông đến từ phương Đông.

Cô hài lòng đứng dậy, bây giờ dù có lết cũng phải đi tắm cho bằng được.

Đến khi đứng trước gương, đúng như những gì Phạm Ca dự đoán, khắp người cô đều là những mảng xanh xanh đỏ đỏ, tất cả đều là dấu vết của ai đó để lại!

Hừ! Danh môn công tử? Danh môn công tử ở đâu?!

Phòng tắm được chia thành hai khối vuông, bên trái là bồn tắm nằm còn bên phải là phòng tắm đứng. Phạm Ca rất thích thiết kế bên phải của phòng tắm. Nhà thiết kế bắt chước kiểu nước chảy từ hồ tự nhiên trên núi cao, đứng dưới dòng nước này, kèm với âm thanh mô phỏng tiếng kêu róc rách phát ra từ ngôi nhà thông minh, thêm vào đó là sự cộng hưởng của tấm ván bằng gỗ thô trong phòng tắm, sẽ tạo cho người ta cảm giác như đang hoà mình trần trụi với thiên nhiên hoang dã.

Lúc Ôn Ngôn Trăn mở cửa đi vào, Phạm Ca vẫn không hề hay biết, vì cô đang đưa lưng về phía cửa.

Đột nhiên bị anh ôm chầm lấy từ phía sau làm cô giật nảy mình, sợ hết cả hồn, liền quay lại đấm yêu cho anh vài phát.

Ôn Ngôn Trăn chôn đầu trong hõm vai cô cười hềnh hệch.

Phạm Ca nuốt những lời đang tính nói vào bụng, vì ý thức được rằng mình đang trong tình trạng vườn không nhà trống.

Cô chưa bao giờ phải đối mặt với ai đó trong tình huống tơi tả thế này.

"Ôn...Ôn Ngôn Trăn...anh vào đây làm gì?" Phạm Ca vòng tay lại che trước ngực.

Ôn Ngôn Trăn vươn tay điều chỉnh lại dòng nước đang chảy như màn mưa mù mịt, cắn dái tai Phạm Ca, thì thầm: "Làm..Làm gì á? Cũng giống em thôi, anh vào đây để tắm."

Miệng anh bận nói và cơ thể cũng không rảnh rỗi. Tay anh trèo lên hông cô, đi qua đường cong của thắt lưng, mô tả lại từng chiếc xương sườn và cả những nơi lồi lõm yếu mềm, giống như đang biểu diễn một loại hình nghệ thuật. Ngón tay cuối cùng cũng đến được bến bờ hằng ao ước, dọc theo từng đường nét ngày càng dựng đứng, luồn qua một đôi tay khác như đang chối từ lại như đang mời gọi anh kia, đôi tay ấy nhỏ bé hơn bàn tay anh rất nhiều.

Lòng bàn tay anh mở ra, rồi từ từ co lại, nắm trọn nó, không nở nang đẫy đà nhưng dáng hình lại rất đẹp.

Ôn Ngôn Trăn nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự sung mãn tràn đầy sức sống đang bừng bừng trỗi dậy dưới lòng bàn tay mình, hé mở, lặng lẽ đứng thẳng. Anh nhẹ nhàng vân vê, lắng nghe tiếng thở dốc, vỡ vụn của cô.

Bàn tay Ôn Ngôn Trăn hệt như một mụ phù thuỷ xảo quyệt, hãy nhìn mà xem, cơ thể cô đã bị anh phù phép thành vũng nước mất rồi. Từng câu chữ muốn anh buông ra làm cách nào cũng không thốt lên được, ngược lại càng nghiền nát giọng mình đến bể tan tành. Cũng không biết là đang muốn nói gì?

Bàn tay anh cứ như vậy làm loạn trên người cô, sắc trời bên ngoài sáng bạc rọi xuống lớp kính thuỷ tinh giống như sương mù.

Phạm Ca thầm nghĩ, không biết trong thành phố này có biết bao đôi nam nữ yêu hoặc không yêu nhau, đang thăm dò khám phá cơ thể của nhau trước bình minh như vậy.

Thời khắc bàn tay anh khẽ khàng đi vào đùi trong của mình, Phạm Ca biết điều đó, dẫu sao thì chỗ này cũng không phải là giường, anh như thế cô vẫn thấy ngượng ngùng.

Nhưng mà, ngón tay anh lại quá đỗi dịu dàng!

Mặt biển tĩnh lặng từ lâu đã quen với ánh trăng bàng bạc thân thương!

Đến khi cơ thể cô bị anh xoay lại, đối mặt với anh, ánh mắt anh rơi xuống mặt cô, lướt xuống xương quay xanh, rồi từ từ dọc theo ngực đến bụng, đi xuống bụng dưới...

Phạm Ca hốt hoảng rũ tay xuống, đồng thời ngực cô cũng phơi bày trần trụi. Miệng cô run rẩy, muốn nói nhưng lại không thốt nổi lên lời, chỉ biết đứng ở đó thẹn thùng, nhìn ánh mắt càn rỡ của anh, đang dòm lau láu vào ngực mình.

Dòng nước được điều chỉnh thành chế độ sương mù dần biến thành những phân tử nước có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng giọt từng hạt vương trên đầu lông mày và đáy mắt anh. Mái tóc anh ướt đẫm, vừa đen vừa sáng lại vừa dày, hơi dính vào trán, đẹp đến mê hoặc lòng người. Phạm Ca vươn tay ra, gạt phần tóc ấy qua một bên.

Thật đẹp trai làm sao!

Trên thế giới này, cô sẽ không bao giờ tìm được một khuôn mặt khiến cô vui vẻ như của Ôn Ngôn Trăn bây giờ, chắc chắn là không thể!

Ôn Ngôn Trăn khẽ nhếch khoé môi, mỉm cười đầy tự hào.

Lúc này Phạm Ca mới ý thức được động tác mới rồi của mình đã phơi bày thân thể trần trụi trước mắt anh. Người đàn ông này dám dùng sắc đẹp mê hoặc tâm trí cô!

Điều đáng giận là cơ thể cô không một mảnh vải che thân, mà trên hông anh vẫn đang quấn một chiếc khăn tắm.

Ôn Ngôn Trăn bắt lại bàn tay định rời khỏi trán mình và nắm chặt lấy nó.

Mấy lần muốn cựa ra nhưng không thành công, Phạm Ca hết sức tức giận. Trạng thái này khiến cô thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt anh cứ lượn qua lượn lại trên cơ thể cô không thôi. Phạm Ca đành cắn răng, dính sát người mình vào người anh.

Dính sát không một khe hở nào, giờ xem, anh sẽ chẳng nhìn thấy được gì?

"Phạm Ca."

"Vâng!"

"Gần đây em có đọc tạp chí hàng tuần ở Hồng Kông không?" Ôn Ngôn Trăn bất ngờ hỏi một câu.

"Em không." Phạm Ca bực mình, bình thường cô cũng có quan tâm đến mấy tin đó đâu, chỉ khi nào có vụ nào lùm xùm lắm cô mới chú ý đôi chút.

"Nhân vật chính lần này là một cặp vợ chồng trong giới giải trí. Một đám chó săn tới nhà họ, chụp được khoảnh khắc người phụ nữ đang lau cơ thể cho đàn ông." Ôn Ngôn Trăn đè thấp giọng, cọ cọ cánh mũi cô: "Phạm Ca của anh, khi nào chúng ta mới được như họ nhỉ."

Ôn Ngôn Trăn, tên biến thái siêu cấp vũ trụ này, sao anh lại nói với cô mấy lời này. Phạm Ca vừa nghĩ tới hình ảnh đôi nam nữ kia bị phát tán trước mặt mọi người mà không khỏi rùng mình, một lúc sau thần kinh mới bình thường trở lại, thì...

"Phạm Ca của anh, khi nào thì chúng ta mới được như bọn họ nhỉ." Phải, vừa rồi, Ôn Ngôn Trăn đã nói một câu như vậy.

Đầu cô chắc bị úng não rồi mới dám to gan hỏi: "Ôn...Ôn Ngôn Trăn, anh, không phải là anh muốn em lau người cho anh đấy chứ? Bao gồm cả..."

Sau khi nuốt nước miếng, Phạm Ca không dám hỏi tiếp nữa.

Thấy cô sợ hãi, Ôn Ngôn Trăn âm thầm bật cười, dẫn tay cô đến bên hông mình.

"Phạm Ca, em có muốn nhìn của anh không?"

Phạm Ca lúc lắc đầu.

"Thế nếu anh nói, anh muốn cho em nhìn thì sao?"

Phạm Ca miệng đắng lưỡi khô, khi nói những lời đó mắt anh híp lại. Mỗi lần anh nheo mắt, đường viền mắt sẽ hơi xếch lên, rất hợp với đôi mắt phong lưu không gì sánh bằng của anh.

"Nào, em cởi nó ra đi." Anh hà hơi bên tai cô: "Phạm Ca, chúng ta là vợ chồng."

Những ngón tay cô như bị ai sai khiến, chạm vào chiếc khăn quấn quanh eo anh, sau đó lần mò run run mở ra. Dù chiếc khăn đã được gỡ xuống, nhưng Phạm Ca không có can đảm để nhìn nó...

Ôn Ngôn Trăn hình như không vui, anh lùi lại một bước nhỏ để kéo dãn khoảng cách giữa hai người bằng cỡ hai nắm đấm. Sau đó cứng rắn nắm tay cô đến chỗ đó của mình.

Đến lúc cô nhẹ nhàng chạm vào, nó đã nóng phỏng như lửa, cứng rắn như sắt. Không, không thể, cô cảm thấy xấu hổ khi nó đang ngọ nguậy trong tay mình.

"Phạm Ca, em nhìn nó một chút đi!" Anh dụ dỗ cô.

Dưới đôi mắt rực lửa như thiêu đốt của anh, Phạm Ca thõng mi mắt xuống...

Đó là một màu nho nhàn nhạt vừa mới đến giai đoạn chín muồi, đã hấp thụ đủ ánh nắng mặt trời và những cơn mưa. Nó không xấu xí chút nào.

"Phạm Ca..." Anh nhìn cô đắm đuối.

Trông rất đáng yêu, không giống với Ôn Ngôn Trăn của bất cứ lúc nào. Nó không vênh váo hung dữ, cũng không dịu dàng khiêm tốn, không thờ ơ lạnh lùng, và cũng không dỗ dành cô như trẻ con.

Nó đáng yêu như con chồn thông có tên Brue kia vậy, như đang ra dấu hiệu với cô, tất cả những yêu thích, những khát khao và mong muốn của nó.

Tay cô run rẩy cầm lấy nó. Phạm Ca nhìn bàn tay của mình, không còn trốn tránh vì xấu hổ nữa, bọn họ là vợ chồng, còn phải cùng nhau trải qua một quãng đời dài đằng đẵng.

Bọn họ còn có một đứa con, cậu bé tên là Tiểu Cao, đó là tên gọi cúng cơm của cậu bé. Tên đầy đủ của con là Ôn Gia Cao, cái tên vừa nghe là biết không phải đến từ Hồng Kông.

Cái tên đó được một nhà sư Ấn Độ mà Ôn Cảnh Minh mời đến đặt cho. Cậu bé sinh ra trong tháng ngũ hành khô hạn, cần một cái tên dịu dàng như nước để tưới mát.

Phải rồi, bọn họ còn có một đứa con, làm sao cô lại quên mất chuyện này cơ chứ.

Chỗ trong lòng bàn tay lại phồng lên một chút.

Anh thở hổn hển, dụ dỗ cô.

"Phạm Ca, hãy để nó yêu em."

Lần này, Phạm Ca chủ động nghênh đón anh, bàn tay run rẩy dẫn anh đi vào lối nhỏ.

Trời tờ mờ sáng, cô ngồi trên một cái bục gỗ, hai chân quấn chặt lấy eo anh, lần thứ hai để anh phóng ra trong cơ thể mình.

Bầu trời dần sáng tỏ, Phạm Ca gối đầu lên cánh tay Ôn Ngôn Trăn, lặng im lắng nghe âm thanh của cuộc sống. Đây là khu vực yên tĩnh nhất trong thành phố. Theo đề nghị của bác sĩ tâm lý, Ôn Ngôn Trăn đã cho tháo bỏ những thiết bị cách âm ở đây, vì vậy, dù đang nhắm mắt song Phạm Ca vẫn có thể đoán được thời gian lúc này.

Sau khi tiếng cửa sắt nhỏ đóng lại, dì giúp việc đang đi tới. Một lúc sau, tiếng ô tô từ bên trái nổ máy, ông hàng xóm người Pháp phải đưa hai đứa con của mình đến trường. Đó là một ông bố gà trống nuôi con. Chiếc xe hơi mà ông đang lái là chiếc Renault, dòng Megana rất phổ biến với người Trung Quốc. Động cơ của chiếc xe này cũng êm ru nhẹ nhàng như tên của nó vậy, lướt qua bạn nhẹ nhàng tiêu sái như một cơn gió, không một tiếng động.

Người hàng xóm Thuỵ Điển khởi động xe của mình, điều đó có nghĩa là đã đến bảy giờ. Phạm Ca đẩy Ôn Ngôn Trăn ra, lẩm bẩm trách móc "Hừ, anh không đi làm hả, Ôn công tử?"

Ôn công tử lười biếng trả lời: "Bọn họ còn cho rằng anh đang trên máy bay kìa."

Một lúc sau.

"Ôn Ngôn Trăn, em nghĩ rồi, lần tới khi anh có một bữa tiệc với bạn bè, em có thể đi cùng anh đấy."

"Thật sao?"

Phạm Ca cũng không để ý anh có thấy hay không, gật đầu một cái chắc nịch.

"Ôn Ngôn Trăn, em nghĩ, có lẽ lần sau khi anh về Hồng Kông, em có thể đi với anh. Hơn nữa, anh có thể đưa em đến nơi mà bọn mình từng sống trước đây."

Cũng không biết tại sao, từ trước đến giờ Ôn Ngôn Trăn chưa bao giờ đề cập đến nơi mà bọn họ từng sống, ngôi trường mà bọn họ cùng học, những ngõ phố mà bọn họ từng đi qua, nhà thờ nơi bọn họ làm lễ kết hôn và thậm chí là ngay cả ảnh cưới. Thỉnh thoảng Phạm Ca cũng thấy hơi kỳ lạ, cô từng hỏi Ôn Ngôn Trăn chuyện này, nhưng anh nói anh chỉ nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý mà thôi. Rồi theo thời gian, những câu hỏi tương tự như vậy dần trở nên mờ nhạt.

"Ừ!" Câu trả lời lần này của anh còn ngắn gọn hơn trước.

Một lúc sau.

"Ôn Ngôn Trăn, em muốn gặp đứa bé trong thời gian tới."

Đến cùng, hai chữ Tiểu Cao không biết tại sao lại biến thành đứa bé. Từ trước đến giờ, hai chữ đó mỗi lần sắp nói ra đều rất ngượng mồm.

Lần này, Ôn Ngôn Trăn thậm chí còn không thèm trả lời cô.

Thoạt nhìn, hình như anh đã ngủ.

Truyện Chữ Hay