Sau một hồi liều mạng quấn quít, An Cát yếu ớt thì thầm vào tai Du Quân Diệp: "Chị mệt." và cái gọi là bù đắp kết thúc.
Thể lực An Cát tiêu hao rất nhiều, sau khi tắm rửa xong liền lăn ra ngủ, cả đêm không có mộng mị.
Khi đồng hồ báo thức reo, rất lâu An Cát còn không phát hiện.
Du Quân Diệp duỗi tay tắt đồng hồ báo thức, nhìn người vẫn đang say ngủ trong tay mình, nhếch môi cười, nhẹ nhàng đẩy An Cát ra, giọng đặc sệt buổi sáng khi cô tỉnh dậy, khẽ gọi bên tai An Cát: "Dậy đi lão bà."
An Cát khó khăn mở đôi mắt ngái ngủ, mơ hồ nhìn nguồn phát ra âm thanh.
Du Quân Diệp nhìn An Cát có chút đáng yêu, bộ dáng buồn cười, vươn tay nhéo cằm An Cát, "Buồn ngủ lắm sao?"
"Ừ!" An Cát mơ mơ màng màng đáp, đôi mắt cô vô thức nhắm lại muốn ngủ thêm một lúc.
"Hay là gọi điện thoại cho Hiên Hiên hoặc nhắn tin, chị ngủ thêm một lát nữa, ngủ đủ rồi về được không?" Du Quân Diệp nhẹ giọng đề nghị.
Nghe Du Quân Diệp nhắc đến Hiên Hiên, đôi mắt ngái ngủ của An Cát từ từ mở ra, cô chớp chớp hai cái, tỉnh táo hơn rất nhiều, khẽ nói: "Vẫn là thôi đi, tránh cho thằng bé lo lắng, suy nghĩ."
Du Quân Diệp cay mày đau lòng, ôm chặt cánh tay An Cát nói: "Hay là em đưa chị về nhé, ở trên xe ngủ thêm một lát."
"Không cần đâu!" An Cát lập tức từ chối lời đề nghị của Du Quân Diệp, đưa tay vuốt ve mặt Du Quân Diệp, "Sáng sớm, để em chạy tới chạy lui, vất vả cho em lắm."
"Nhưng mà chị mệt thế này, còn phải chạy tới chạy lui, em đau lòng." Du Quân Diệp ngưng mi nói.
"Lúc này biết đau lòng cho chị à, sao lúc lăn lộn chị không thấy em đau lòng đâu hết nhỉ." An Cát bĩu môi hờn dỗi, "Đều tại em hết."
Du Quân Diệp cười cười khi nghe những lời đó, có vẻ khá hữu ích, tâm trạng rất tốt, cô cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi đang bĩu của An Cát, "Vâng! Tất cả là lỗi của em, là do em, chẳng phải mị lực của chị quá lớn à, không ăn rất uổng."
"Nói không lại em, chị dậy đây." An Cát đã hoàn toàn tỉnh táo, cô véo má Du Quân Diệp, cưng chiều nói, nói xong nhìn Du Quân Diệp một lát rồi nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường.
Du Quân Diệp nằm trên giường, nhìn bóng dáng An Cát với nụ cười trên môi.
Khi An Cát bước vào phòng tắm, Du Quân Diệp nhìn lên trần nhà, đưa tay lên trán và cau mày suy nghĩ.
Sau khi Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc, rồi nhìn sang một bên, An Cát đã ngồi trước bàn trang điểm.
"Hay là tối nay chị ở lại bên kia đi? Ngày nào cũng phải sớm tinh mơ chạy đến chạy lui, quá mệt." Du Quân Diệp nhìn An Cát trong gương nói.
An Cát dừng lại, quay lại nhìn Du Quân Diệp, nghi ngờ hỏi: "Em không muốn gặp chị nữa sao?"
"Tất nhiên là có! Nhưng em không muốn chị chạy đến chạy lui thế này." Du Quân Diệp nói thật.
"Không mệt lắm, chị thấy còn ổn, chỉ cần có em ở bên cạnh chị, chị mới ngủ yên giấc, không muốn tỉnh lại!" An Cát nói xong, lại xoay qua, tiếp tục bôi kem dưỡng.
"Đâu phải bảo chị ở bên kia luôn, chờ một hai ngày nữa, Hiên Hiên khai giảng, không phải thoải mái hơn sao? Như vậy sáng sớm không cần về tối khuya lại chạy đến đây." Du Quân Diệp nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.
Sau đó cô ấy lại nhoẻn miệng cười và nói đùa rằng: "Nếu nhớ em, thì em đến gần đó gặp chị.
Sau đó chúng ta vụn trộm hẹn hò với nhau."
"Phốc..." An Cát bật cười trước lời nói của Du Quân Diệp, sau khi cười xong, trong lòng bất giác có chút chua xót.
Nếu bản thân cô không có gì cố kỵ thì cần gì phải lén lút gặp nhau, rồi chạy đến chạy lui?
Du Quân Diệp là một người chân thành, nghiêm túc, luôn muốn thu mình lại để phù hợp với cô, thà bản thân chịu ủy khuất chứ không muốn cô rơi vào tình thế khó xử.
Trong lòng An Cát cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc này.
"Được rồi! Em muốn làm chuyện vụng trộm thế nào đây?" An Cát không nhịn được hỏi ý tứ của Du Quân Diệp.
"Tạm thời, em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà không cần nóng vội." Du Diệp Quân nói.
"Vậy tối nay, chị không quay về nhé." An Cát đã trang điểm xong, cô vừa nói vừa đi đến bên giường, một tay chống bên vai Du Quân Diệp, một tay khác vuốt ve gương mặt Du Quân Diệp, cúi thấp người xuống cọ cọ lên chóp mũi người bên dưới, "Chị đi nha, nếu nhớ chị thì nhắn tin WeChat cho chị."
"Ừm! Em biết rồi." Du Quân Diệp ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đưa tay lên phủ trên mu bàn tay An Cát đang vuốt ve mặt cô, nhìn vào mắt An Cát và nói, "Em muốn xin chị một chuyện!"
An Cát nhìn Du Quân Diệp với ánh mắt buồn cười, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì mà xin chứ? Việc nghiêm túc lắm sao."
"Tối nay, em có thể hẹn Ngải Lâm đi ra ngoài không? Đã lâu lắm rồi em chưa gặp cô ấy." Du Quân Diệp hỏi.
"Nhớ cô ấy à?" An Cát cố tình hiểu sai ý của Du Quân Diệp và hỏi với vẻ trêu chọc.
"Có một chút." Du Quân Diệp đưa tay còn lại lên, diễn tả bằng khoảng cách của ngón cái và ngón trỏ.
"Được! Chuẩn tấu, bọn em chú ý an toàn nhé, đừng có chơi muộn quá là được." An Cát gật đầu.
"Vâng! Cảm ơn lão bà." Du Quân Diệp vòng tay qua cổ An Cát, ngẩng đầu bĩu môi cọ cọ đôi môi đỏ mọng của An Cát.
An Cát nhếch môi cười, "Chị phải đi đây, nếu giờ không đi thì chắc một hồi nữa chị không muốn đi tí nào.
Haiz! Đúng là hồng nhan hoạ thủy, thật đúng là danh xứng với thực."
Nói xong, cô dừng lại một chút, véo cằm Du Quân Diệp, cười nói: "Bây giờ, chị hoàn toàn hiểu được Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử Quân Vương bất tảo triều."
"Hình như chị nói ngược thì phải?" Du Quân Diệp buông hai tay với đôi mắt cong queo, nhìn An Cát miễn cưỡng rời khỏi phòng ngủ với tâm trạng vui vẻ.
An Cát có vẻ tâm trạng rất tốt, Du Quân Diệp tự nhiên cũng rất vui vẻ, cô nhắm mắt ngủ tiếp mà không có chút lo lắng nào, cho đến hơn giờ cô mới thức giấc.
Cô sờ tìm điện thoại di động cạnh giường, sau đó trả lời tin nhắn của An Cát báo bình an về tới nhà.
Sau khi lần mò hồi lâu, cô mới tìm thấy WeChat của Ngải Lâm.
- Cá: Tối nay cậu có rảnh không?
Ngay sau đó, Ngải Lâm đã trả lời lại.
——Ellen: Cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn, bây giờ mới nhớ tới bà cô già tôi đây đúng không?
Du Quân Diệp bĩu môi cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
- Cá: Ừm! Vừa mới nhớ tới, lập tức nhắn tin cho cậu liền, có đủ thành ý chưa?
——Ellen: Cắt ~~, tuyệt giao, cô là ai?
——Cá: hu hu hu, [che mặt và khóc.jpg]
——Ellen: Cô từ đâu tới, cút đi! Vô cùng ghét bỏ ~
- Ellen: Vậy tối nay gặp ở Dark Night à?
——Cá: Từ nhà của An lão sư đến! Vậy gặp ở Dark Night.
- Ellen: Có mang lão bà nhà cậu đến không?
- Cá: Không, tôi đi một mình.
An lão sư có việc bận, bỏ rơi tôi rồi.
[Đau lòng.jpg]
- Ellen: Từ chối cẩu lương! Đá lăn vào bát cẩu!
——Cá: Tối thấy, moah moah!
——Ellen: Cậu cút đi chỗ khác, càng xa càng tốt, không cần trả lời lại, nổi hết cả da gà....!
Du Quân Diệp cười cất điện thoại, bạn tốt, chị em tốt là thế đó, có nháo ra sao cũng không cần phải kiêng nể.
Du Quân Diệp chải đầu tóc cho gọn gàng, sau đó đứng dậy, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới đầy vui vẻ.
Truyện Cổ Đại
Buổi tối ở Dark Night.
Du Quân Diệp đến đó khá sớm, cuộc sống về đêm của mọi người vẫn chưa bắt đầu, Dark Night vẫn chưa náo nhiệt như vốn có của nó.
Mặc dù ánh đèn lập lòe nhưng mà lại không có ồn ào, âm nhạc dù có xập xình nhưng mà không gian trống vắng lại làm cho người ta rất thoải mái, anh chàng pha chế vẫn đẹp trai, còn có thêm nhân viên phục vụ rất thân thiện, tạo thành một ấn tượng tốt cho nơi này.
Mặc dù mới có ngày không đến quán bar, thế mà Du Quân Diệp cảm thấy quá khứ giống như thể xảy ra hàng thế kỷ trước.
Vẫn là những ly rượu đủ màu, âm nhạc xập xình, vũ điệu điên cuồng đầy mê hoặc, ánh đèn lung linh, đã từng làm cho cô tạm thời quên đi nỗi đau ở thế giới thực, cũng quên đi quá khứ đau buồn.
Giờ đây, trở lại nơi đây với cảnh tượng quen thuộc, thế mà lại cảm thấy như đang bắt đầu một cuộc sống mới.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng xa lạ, trong lòng lại có chút phản kháng với môi trường hơi ồn ào này.
Cảm giác như có một An Cát chắn ngang ở giữa.
Du Quân Diệp cảm thấy cô là một người lụy tình, chỉ cần có An Cát là đủ.
Các nhân viên trong quán bar không xa lạ gì với Du Quân Diệp, vì vậy mọi người đều mỉm cười và chào hỏi, cứ để cô ấy tự do đi lại.
Du Quân Diệp trực tiếp đi đến chỗ cố định mà họ thường tụ tập, sau đó ngồi xuống, người phục vụ lập tức mang đến một ly rượu mà Du Quân Diệp hay uống, sau đó mỉm cười rời đi.
Du Quân Diệp nhìn xung quanh.
Mặc dù lúc này ở quán bar không náo nhiệt lắm nhưng nó đã tập hợp một nhóm người thiếu hụt tâm hồn cần được an ủi.
Du Quân Diệp mím môi cười.
Thời thế thay đổi, cảnh còn người mất.
Ngày xưa, chính cô cũng là người thuộc về nơi này.
Trước khi kịp thở dài, Ngải Lâm đã xuất hiện trong tầm mắt của Du Quân Diệp.
"Tôi tưởng cậu sẽ không đến sớm như vậy chứ?" Du Quân Diệp cười nói khi nhìn thấy Ngải Lâm.
"Làm sao dám đến muộn, đâu phải mình không hiểu cậu.
Lúc không có An Cát ở bên cạnh, cậu có thể thâu đêm suốt sáng điên cuồng ở đây, về sau có An Cát thì giờ tối mà thấy được mặt cậu, đó là một kỳ tích." Ngải Lâm bĩu môi, cà khịa, "Thê nô, hai từ này sinh ra là giành cho cậu đó."
"Aiz ya, bà cô của tôi ơi, cậu có thể bớt khịa tôi hai câu được không? Làm gì đến mức khoa trương chứ?" Vẻ mặt Du Quân Diệp tươi cười rạng rỡ.
"Nhìn cái mặt cậu đi kìa, lười tranh luận với cậu." Ngải Lâm bất mãn liếc nhìn Du Quân Diệp.
"Vậy thì đừng nói, hehehe." Du Quân Diệp gãi đầu cười.
"Đúng vậy, thấy cậu tràn đầy gió xuân thì không cần nói gì nữa." Ngải Lâm cầm ly cocktail mà người phục vụ vừa mang tới, nâng lên trước mặt Du Quân Diệp, "Nào uống đi, không cần nói thêm nữa!"
Du Quân Diệp cũng nâng ly của mình lên, cười nhấp một ngụm.
Đặt ly rượu xuống, Du Quân Diệp nhìn Ngải Lâm nghiêm túc nói: "Nói cho cậu biết một chuyện nghiêm túc."
"Ừ! Cậu nói đi." Nhìn vẻ mặt của Du Quân Diệp, Ngải Lâm cũng trở nên nghiêm túc, trưa nay Du Quân Diệp bất ngờ hẹn cô, cô đã chuẩn bị tâm lý.
"Ba năm trước, nguyên nhân khiến An Cát chia tay mình, lý do ban đầu đã tìm ra được rồi." Du Quân Diệp ngưng mi nói.
"Chị ấy chưa nói với cậu sao?" Ngải Lâm nhìn Du Quân Diệp nghi ngờ.
"Không có, cho dù hỏi trực tiếp hay hỏi mé mé thì chị ấy cũng không nói." Du Quân Diệp lắc đầu nói.
"Làm thế nào cậu biết lý do ban đầu? Đoán à?" Ngải Lâm hỏi.
"Ừ! Với lại tôi cũng đã thử An Cát và chứng thực được một chút." Ánh mắt Du Quân Diệp kiên định.
"Cậu nói cho tôi nghe thử đi!" Ngải Lâm cầm ly lên nhấp một ngụm.
"Còn nhớ giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà tôi đã giành được ba năm trước không?" Du Quân Diệp nhìn Ngải Lâm hỏi.
Ngải Lâm cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Du Quân Diệp, "Còn nhớ! Lúc đoạt giải, hình như hai người đã chia tay hơn hai tháng, đúng không?"
"Ừ." Du Quân Diệp gật đầu.
"Nó có liên quan đến giải thưởng của cậu sao?" Ngải Lâm nhìn Du Quân Diệp như thể đang tìm kiếm một câu trả lời chắc chắn.
"Ừ! Chị ấy chia tay là vì muốn bảo vệ tôi." Du Quân Diệp cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, trầm giọng nói.
"Nói thế là sao?" Ngải Lâm có chút không hiểu.
"Hai ngày trước, Lão Quách đưa cho tôi một kịch bản, một bộ phim nghệ thuật, anh ấy nói bộ phim này quay để tham gia giải thưởng.
Khi An Cát nghe nói rằng kịch bản được sử dụng để đăng ký tham gia giải thưởng, chị ấy đã phản ứng bất thường", Du Quân Diệp suy nghĩ và thận trọng nói.
Nói xong, cô dừng lại, nhấp một ngụm rượu rồi tiếp tục: "Tối hôm qua, tôi đã cố ý thử, phản ứng của An Cát đã giải thích tất cả.
Tôi có thể chắc chắn % lý do chia tay mà An Cát nhất quyết không chịu nói ra, là vì nó có liên quan đến sự nghiệp của tôi."
Nghe đến đây Ngải Lâm cũng trầm ngâm suy nghĩ, nếu là người khác làm việc này thì chưa chắc đã tin được, nhưng mà An Cát là người sẽ làm ra chuyện này, Ngải Lâm đứng ở ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng được tình cảm của An Cát giành cho Du Quân Diệp.
"Nếu là vì sự nghiệp của cậu, chưa chắc cần phải chia tay, trừ khi có nhược điểm ở trong tay người khác và bị uy hiếp." Ngải Lâm phân tích.
"Cậu cũng cảm thấy bị người khác nắm nhược điểm sao?" Du Quân Diệp cười nhìn Ngải Lâm, cảm thấy có chút vui khi hai người có chung suy nghĩ.
"Nhưng mà nhược điểm đó là gì, làm cho chị ấy phải làm theo?" Ngải Lâm như đang hỏi Du Quân Diệp cũng như đang hỏi chính cô.
Du Quân Diệp nhìn Ngải Lâm đang trầm tư, nhắc nhở: "Cái ngành của chúng ta như một vũng bùn lầy, có thể tìm được An Cát mà có liên quan đến mình, có thể chỉ có một khả năng."
Ngải Lâm đột nhiên bừng tỉnh nói, "Nắm giữ hình ảnh liên quan đến hai người?"
Du Quân Diệp cười nhìn Ngải Lâm, không nói gì, bởi vì ngoài nó ra không còn lý do nào hợp lý hơn nữa.
Nếu chỉ là tư liệu muốn bôi đen Du Quân Diệp, thế thì đến tìm đương sự là được.
Có thể tìm đến An Cát, vậy chứng minh được chuyện này.
"Tôi cũng đang mắc kẹt chỗ này, cho nên mới gọi câu ra phân tích thảo luận với nhau.
"Điều này tôi cũng đang bối rối, vì vậy tôi mới tìm cậu cùng nhau phân tích và thảo luận.
Tôi biết mình không tìm nhầm người.", Du Quân Diệp thẳng thắn nói.
"Hừ hừ ~" Ngải Lâm khịt mũi hai lần, đảo mắt nhìn Du Quân Diệp, "Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, điều này là hiển nhiên rồi! Ha ha ha." Du Quân Diệp cười lớn.
"Kệ cậu, cười như đứa ngốc, mau tìm ra vấn đề mấu chốt đi." Ngải Lâm hờn dỗi nói.
"Ừ! Mình muốn nghe ý kiến của cậu." Du Quân Diệp nói thẳng vào vấn đề.
Ngải Lâm suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Nói chung, trong trường hợp này, hoặc là vì tiền, vì danh lợi, vì tình yêu."
Du Quân Diệp gật đầu, ánh mắt háo hức ra hiệu cho Ngải Lâm tiếp tục.
Ngải Lâm vừa nói vừa suy nghĩ: "Nếu vì tiền thì bên kia sẽ bình tĩnh với tiền và sẽ không ép An Cát chia tay.
Chuyện này có thể loại trừ được.
Nếu vì danh lợi thì chỉ có đối thủ cạnh tranh thôi.
Nếu đó là đối thủ cạnh tranh, thì nên trực tiếp đến tìm cậu yêu cầu cậu từ bỏ giải thường là được, vậy tìm An Cát làm gì? Càng không ép buộc hai người phải chia tay."
Du Quân Diệp cúi đầu suy nghĩ về những gì Ngải Lâm nói, cô đồng ý với điều đó, đây cũng là những gì cô ấy nghĩ đến.
Nhìn thấy Du Quân Diệp suy nghĩ nghiêm túc, Ngải Lâm biết rằng cô ấy đang nghe, liền nói: "Tiền và danh lợi bị loại trừ, vậy chỉ còn lại tình yêu."
Du Quân Diệp ngước nhìn Ngải Lâm.
"Đừng nhìn tôi, đây là tình cảm dây dưa của cậu và mấy cái hoa đào quanh cậu a." Ngải Lâm muốn làm sáng tỏ, hơi né Du Quân Diệp một chút.
"Cậu tiếp tục phân tích, tôi là bên liên quan và tôi cần những người ngoài cuộc bình tĩnh giúp tôi nhìn rõ hơn." Du Quân Diệp nói một cách chân thành.
"Được rồi, tôi tiếp tục suy đoán, chỉ là suy đoán cá nhân của tôi thôi, cậu chỉ có thể tham khảo nó, không phải là kết luận cuối cùng." Ngải Lâm nhấn mạnh trước.
"Ừ! Tôi biết." Du Quân Diệp gật đầu.
"Vì tương lai của cậu, người yêu cầu chia tay, đương nhiên là người phải có ý với cậu.
Hơn nữa người này tương đối hiểu rõ cậu, biết sẽ không thể ra tay từ phía cậu, chỉ có thể đánh chủ ý lên An Cát." Ngải Lâm sau khi nói xong lén nhìn Du Quân Diệp mấy lần, sắc mặt Du Quân Diệp có chút nghiêm trọng.
"Trước đó thì tôi không biết, không biết cậu có bao nhiêu người dây dưa tình cảm, cái này thì tôi không rõ, cái này cần đến cậu đó."
"Sau khi tôi và An Cát ở bên nhau, trên cơ bản là tình sâu đậm, nên căn bản không có dây dưa tình cảm với ai hết." Du Quân Diệp cẩn trọng nói.
"Một là Lăng Sở Sở, một là Quách Niên Hồng.
Tôi chỉ biết hai người này." Ngải Lâm nói thẳng, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Đừng bỏ qua những người đã từng hợp tác với cậu, những bạn diễn đã từng diễn tình cảm với nhau."
"Nhưng Lão Quách từ lâu đã biết về tôi và An Cát, điều đó không có gì mới mẻ đối với anh ta." Du Quân Diệp thì thầm với chính mình.
"Anh ta biết là một chuyện, còn có nhân cơ hội để chia rẽ hai người hay không là một chuyện khác." Ngải Lâm nói.
"Sau khi cậu chia tay với An Cát, Lão Quách cũng biết chuyện, đúng không? Anh ta không phải đã cầu hôn cậu sao? Ngay cả báo chí cũng đưa tin." Ngải Lâm cảm thấy kết luận của cô là như vậy.
"Ừ!" Du Quân Diệp gật đầu.
Quách Niên Hồng là một người của sự nghiệp, cái này ai cũng biết.
Anh ta lần này lại đưa đến một kịch bản đăng ký tham gia giải thưởng, ở bên ngoài thì nói là nghĩ đến tương lai cho cô, trên thực tế là muốn dở trò cũ sao? Bởi vì chỉ có như vậy, An Cát mới nguyện ý buông tay.
Nhưng khi kịch bản đưa cho cô thì cô và An Cát vẫn chưa quay lại với nhau.
Cũng có thể nhìn thấy mấy cái bài đưa tin về chương trình đêm giao thừa, An Cát mặc váy cưới, tất nhiên là một hồi chuông cảnh báo với Quách Niên Hồng.
Du Quân Diệp cảm thấy thật nực cười, vì lý do của riêng cô mà dẫn đến hai người chia tay, còn liên luỵ đến An Cát, để cho cô ấy một mình chịu đựng đau đớn trong vô vọng.
Tất cả do cô là người do dự thiếu quyết đoán, hậu quả xấu liên tiếp xảy ra, cô nên đối mặt với An Cát thế nào đây?
Mặt Du Quân Diệp trắng bệch với nỗi đau khôn tả trong lòng..