An Cát quay lại và bắt gặp Du Diệp Quân đang quay lưng về phía mình.
Tay chân mảnh khảnh, dáng người cao, eo và vai hẹp, cổ mảnh mai và xương bướm gợi cảm, trông gầy nhưng không yếu, kết hợp với đường nét của lưng tạo thành một sức mạnh bí ẩn.
Không hổ danh là xuất thân từ người mẫu, các tỷ lệ đều tốt.
An Cát quên mất rằng cô đang vội vàng muốn xem trên người Du Diệp Quân có vết thương gì không, bất giác cô đã đưa tay lên và nhẹ nhàng che đi phần xương bướm.
Du Diệp Quân rùng mình, bàn tay đặt trên xương bướm của An Cát run lên, cô ấy lập tức nhận ra hành vi của mình không thích hợp, lập tức thu lại.
Cô ho nhẹ vì xấu hổ, gương mặt cô lại bắt đầu nóng lên.
"Khụ, chỉ là...!cái kia, trên cánh tay có một mảnh da, sau lưng còn có vài vết bầm." An Cát nhanh chóng liếc nhìn toàn bộ thân trên của Du Diệp Quân rồi nói, "Vết thương cũ ở thắt lưng, xung quanh có chút hồng.
Không biết có làm tổn thương không nữa?"
"Vâng! Không sao mà, bây giờ chị yên tâm chưa?" Du Diệp Quân nghiêng đầu cười nói.
An Cát nghe xong, ánh mắt lại đảo qua đôi chân thon dài, ngập ngừng hỏi: "Đùi thì sao?"
"Đùi của tôi không sao.
Nếu chị không tin, tôi sẽ thay áo ngủ cho chị xem." Du Diệp Quân nhanh chóng đáp, "Phía trước cũng không sao." Giọng nói nhỏ giảm dần.
An Cát nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, dịu dàng nói: "Cô đi thay áo ngủ đi, đi ra tôi sẽ xử lý vết thương trên cánh tay cho cô."
"Được rồi!" Nghe được lời nói của An Cát, Du Diệp Quân thu dọn quần áo chặn phía trước, lao vào phòng tắm.
An Cát nhìn theo bóng dáng Du Diệp Quân chạy đi thật nhanh, nụ cười trên mặt nở ra rất nhiều.
Cô ấy thật dễ thương, An Cát nghĩ.
Sau khi vào phòng tắm và cởi quần áo, Du Diệp Quân nhớ ra rằng hành lý của cô ấy vẫn chưa được chuyển đến.
Cô làm gì có đồ mà để thay? Cô vò đầu bứt tóc, đang định đi ra ngoài gọi Thạch Duệ Duệ nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp theo là Thạch Duệ Duệ giao hành lý, sau đó rất tự giác đi ra ngoài.
Du Diệp Quân hơi bối rối, Thạch Duệ Duệ sao thế này? Không phải ngày thường sẽ hỏi cô có cần gì thêm nữa không mà? Hôm nay, cô rất cần đó, sao mà cô nhóc này lại chạy nhanh hơn thỏ thế.
"Mở cửa." Giọng An Cát vang lên bên ngoài cửa phòng tắm.
"Sao...!có chuyện gì vậy?" Du Diệp Quân hoảng sợ không biết nên mặc quần áo đã thay trước hay cứ để vậy mở cửa.
"Hành lý của cô vừa được giao tới, không muốn mặc áo ngủ sao? Trong phòng tắm không có gì." An Cát bình tĩnh đáp.
"Chị có thể treo nó lên tay nắm cửa, tôi sẽ tự mình lấy."
"Được rồi." Có một nụ cười rõ ràng trong giọng nói của An Cát.
Tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếng nước chảy nối tiếp nhau.
Khi Du Diệp Quân thay váy ngủ và bước ra, An Cát đã mở hộp thuốc ra, tìm những món cần dùng đặt trên bàn, và đang buồn chán lật xem các tạp chí trong phòng.
Nghe thấy tiếng động, An Cát ngẩng đầu nhìn thấy Du Diệp Quân mặc chiếc váy ngủ màu xanh nhạt, sắc mặt hồng hào, còn chút ẩm ướt.
Với đôi tay đôi chân dài miên man không chút mỡ thừa, đôi chân dài miên man lấp ló trong tà áo ngủ càng thêm phần quyến rũ.
"Lại đây." An Cát trầm giọng nói.
Du Diệp Quân ngoan ngoãn bước tới.
"Tôi sẽ băng bó cánh tay cho cô trước, một lát sẽ chườm khăn lạnh lên vết bầm trên lưng." An Cát sắp xếp có trật tự.
"Được rồi! Nhưng vừa rồi tôi đã rửa sạch chỗ bị bầm bằng nước lạnh rồi." Du Diệp Quân ngoan ngoãn như một đứa trẻ, trong lòng An Cát dịu đi.
"A..." Du Diệp Quân khẽ ậm ừ.
"Có đau không?" An Cát nghe được tiếng la khẽ, tay cầm miếng bông rung lên, cô lo lắng hỏi.
"Dạ đau." Du Diệp Quân mở đôi mắt đáng thương ngấn nước mắt nhìn An Cát.
"Tôi sẽ làm nhẹ." An Cát cau mày, đột nhiên cô nhớ đến vết thương ngay eo của Du Diệp Quân, vết thương nghiêm trọng thế mà cũng không la đau, một đường đi đến đây cũng chẳng thấy phản ứng đau chỗ nào, giờ này lại kêu đau là sao?
Cô cẩn thận nhìn biểu cảm của Du Diệp Quân, chắc chắn là cố ý.
Hoá ra là đang làm nũng, đứa nhóc này thật là.
An Cát nghĩ thầm.
Nhưng mà An Cát lại ưng cái dáng vẻ đó, động tác trên tay nhẹ nhàng không thể nhẹ hơn, vì sợ nặng tay sẽ làm cô ấy đau.
Sau khi bôi thuốc, băng bó kỹ, trái tim đang treo lơ lửng của An Cát đã được đặt xuống một cách thoải mái.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa lất phất, ánh đèn trong phòng sáng nhu hoà, Du Diệp Quân lặng lẽ đứng ở cuối giường, nhìn xuống cánh tay đang bị băng bó của mình.
Năm tháng bình yên, người kia không có việc gì.
An Cát thời phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cả người thả lỏng, thì cái suy nghĩ vào lúc cô chờ người kia về lại lần nữa xuất hiện, đánh sâu vào tâm trí An Cát, không thể ngăn cản.
Vì vậy, An Cát chậm rãi đi về phía Du Diệp Quân, nhẹ nhàng ôm lấy cô, không có bất kỳ ám chỉ hay điềm báo gì, cảm giác ôm chặt này, An Cát vô cùng thỏa mãn, phần trống trải trong lòng cũng từ từ lấp đầy.
Du Diệp Quân không phòng ngừa mà bị ôm lấy, cô đứng hình.
Cảm nhận được nhịp tim của An Cát và sự yên tâm trong nháy máy, tâm trí Du Diệp Quân bỗng chốc trống rỗng.
Cảm giác quen thuộc, mùi thơm quen thuộc và hơi thở quen thuộc, Du Diệp Quân lập tức phản ứng, và giống như trong phim, cô ấy thường ôm lại.
Cảm nhận được đối phương đáp lại, An Cát càng ôm chặt lấy eo Du Diệp Quân.
Cái ôm này tuy yếu ớt, nhưng lại tràn đầy ấm áp, An Cát có chút nghiện cảm giác này.
Du Diệp Quân cao hơn An Cát năm sáu cm, khi ôm nhau mới thấy rõ được lợi thế chênh lệch chiều cao này.
Chóp mũi An Cát đặt trên cổ Du Diệp Quân, hơi thở đều đều phả vào đó.
Ngứa, từng chút từng chút trêu chọc cả thần kinh của Du Diệp Quân.
Nhịp tim của hai người dần dần cùng chung một nhịp đập trong căn phòng yên tĩnh, làn gió ấm áp nhẹ, thời gian yên tĩnh lại.
"Diệp Tử." Ngải Lâm hét lên và đẩy cánh cửa bị khuất ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô gần như chọc mù mắt cô, cô nuốt nước bọt, "Oái...!Tôi xin lỗi, hai người tiếp tục đi".
Cô nhanh chóng đóng cửa lại, cô chết lặng đứng đó, vỗ về trái tim đang kinh hãi của mình, chuyện gì vậy?
Hai người không phải đang xem vết thương sao? Tại sao họ lại ôm nhau trong một tư thế ái muội như vậy?
Là đang diễn tập với nhau sao? Hay là cô đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng nhìn về phía cửa, một bóng người lại vụt đi vào, chỉ để lại câu "Tôi xin lỗi, hai người tiếp tục đi." trong phòng.
An Cát là người đầu tiên có phản ứng, cô vội vàng tách ra, hai má nhuộm đỏ ửng, từ từ nóng lên.
Cô bị bỏ bùa rồi sao? Chỉ có một cái ôm thôi mà bản thân lại say mê đến vậy.
Cô đưa tay vuốt thẳng mái tóc có chút rối, liếc nhìn qua người đang bày ra ánh mắt nhu tình, mặt đầy ý cười của Du Diệp Quân, trên mặt cô càng nóng hơn, lỗ tai cùng bị truyền nhiệt.
Cô thất thần đi tới hộp thuốc, sửa sang lại, rồi nhìn đồng hồ, sau đó dò hỏi: "Cô nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ ăn tối, tôi đến gọi cô."
"Tôi không mệt." Du Diệp Quân nhìn An Cát một cách ngây thơ.
"Vậy cũng nghỉ ngơi đi.
Hôm nay lăn lộn thế này là đủ rồi."
"Được rồi, chị về nghỉ ngơi đi, tôi cũng lăn lộn chị quá rồi." Du Diệp Quân thu hồi lại biểu cảm và nói trở lại bình thường.
An Cát khẽ cười, cầm hộp thuốc bước ra khỏi phòng.
An Cát cảm thấy cánh tay của Du Diệp Quân bị thương, vì vậy cô ấy đã gọi đồ ăn mang lên tận phòng và gọi Ngải Lâm đến ăn tối cùng
Ngải Lâm cảm thấy hơi xấu hổ nhưng không nỡ từ chối nên đã đồng ý.
Trong bữa cơm, cô âm thầm giảm thiểu cảm giác tồn tại, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn hai người bọn họ, vẫn như thường, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nhau, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Rốt cuộc thì khác nhau ở chỗ nào? Hình như là bầu không khí sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhưng mà bắt đầu không đúng từ lúc nào nhỉ? Trong lòng Ngải Lâm đầy nghi vấn, liệu Du Diệp Quân có cho cô ấy câu trả lời?
Ngải Lâm không biết phải làm gì, cho đến khi kết thúc bữa tối, hoặc thậm chí trước khi đi ngủ đều không nghĩ ra.
Sau bữa tối, cả ba người về phòng của mỗi người.
Trong đầu, Du Diệp Quân lại hiện lên cảnh An Cát ôm lấy cô, tư thế của người phụ nữ nhỏ bé được thể hiện trọn vẹn, khá giống với nhân vật nữ chính trong kịch bản.
An Cát, cô ấy giống như cô phải không, cũng nhập diễn phải không?
Bộ phim đã quay được /, tiến độ thế này coi như là tốt rồi, trong lòng Du Diệp Quân khá vui, An Cát diễn vai này, thật sự rất ăn ý với cô.
An Cát trở về phòng, nhìn căn phòng vắng lặng bỗng thấy trống trải, như thiếu một thứ gì đó.
Chẳng lẽ cả ngày hôm nay bôn ba quá cho nên sinh ra ảo giác sao? Có lẽ là vậy.
Bắt đầu từ một sự cố, bản thân hoảng hốt bần thần, sợ hãi không ngừng, sau đó mọi chuyện kết thúc êm đẹp.
An Cát cảm thấy ngày hôm nay thăng trầm thật sự rất thú vị.
Cô cũng giống người trẻ tuổi sao, nhịp tim vẫn còn hoạt động lên xuống được à?
Cô nằm trên giường một lúc lâu mà không tài nào chợp mắt được.
Tại sao cô lại tức giận vô cớ? Mấy lần tức giận trong trí nhớ của cô đều là vì mấy đứa nhỏ quá nghịch ngợm, căn bản không có lần nào khác.
Bản thân cô bắt đầu từ lúc lại để bụng lo lắng cho một người ngoài, ruột gan cồn cào?
Lúc không nhìn thấy người thì muốn gặp người, lúc nhìn thấy người thì muốn người chú ý mình hơn.
Muốn cùng người nói chuyện, muốn cùng nhau làm việc, muốn nhìn người lãm nũng trước mặt cô, thậm chí là chạm vào, ôm lấy nhau.
Cô trằn trọc trở mình trên giường và không thể ngủ được, cô đành bật TV và điều chỉnh một kênh tuỳ ý.
Trên đài đó, đang chiếu một bộ phim thần tượng, nam chính đang gào thét tỏ tình với nữ chính, "Anh thích em, anh muốn mỗi một giây được nhìn thấy em, muốn cùng em ăn cơm, đi dạo phố, muốn nắm tay em để em làm bất cứ chuyện gì em muốn, vậy anh có thể làm bạn trai của em không?"
Trước đây An Cát không thể chịu nổi khi xem loại phim thần tượng thanh xuân này, nhưng hôm nay cô thực sự nghe hết lời tỏ tình của nam chính.
Cô suy nghĩ một hồi, có phải cô thích Du Diệp Quân không? Đó là loại tình yêu.
Ngay lập tức, cô bị chính suy nghĩ của cô làm cho hoảng sợ.
Tình yêu, là một chữ vô cũng mờ ảo.
Trong hai cuộc hôn nhân của cô, cô đã từng trải qua cảm giác động tâm sao?
Có vẻ như thực sự không có.
Trong cuộc hôn nhân đầu tiên, tiếp xúc với nhau vài lần, cô thấy đối phương ổn, không quan tâm đến gia cảnh, điều kiện bên ngoài, cha mẹ hai bên đều rất ưng ý, bởi vì còn trẻ cứ thế mơ màng hồ đồ kết hôn theo sắp xếp của cha mẹ.
Trong cuộc hôn nhân thứ hai, trong hoàn cảnh tuyệt vọng, bên kia ra mặt được sự đồng lòng ủng hộ của gia đình, bản thân đối phương cũng thương cô, cô cảm thấy tìm một người chồng chắc là như vậy, yêu thương cô và con, hiếu thảo với cha mẹ hai bên, vậy là đủ.
Nhưng mà bản thân cô chưa bao giờ có được cái cảm giác tâm động, kể cả từ trước đến nay và Mạch Kiếm Hoa, chưa từng có cảm giác ngày nhớ đêm mong, tất cả đều chỉ là cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
An Cát nhắm mắt lại, giơ tay nhéo giữa hai hàng lông mày, trong lòng rối bời.
Có thể nào do nhập diễn hay không? Có lẽ là vậy, An Cát tự nói với bản thân như thế..