Trên phim trường vẫn bận rộn như những ngày khác, hết hoá trang đến thay đồ, bố trí thiết bị và đạo cụ, cảnh tượng khí thế ngất trời.
Bên trong phòng nghỉ, An Cát và Ngải Lâm mắt to mắt nhỏ nhìn khắp phòng nghỉ không có một ai, sắc mặt trầm xuống.
Du Diệp Quân không đến phim trường, điện thoại vẫn tắt máy.
"Chờ đến giờ, nếu như người còn chưa có tin tức, chúng ta nói giám chế Hàn liên hệ người nhà của cô." An Cát nắm chặt kịch bản trong tay, rũ mắt, khẽ nói.
"Cũng được! Vậy tôi đi hoá trang trước." Ngải Lâm gật đầu đi ra ngoài.
"An lão sư, hôm nay đến sớm vậy!" Chuyên viên trang điểm Tiểu Dương vừa vào cửa đã nhìn thấy An Cát ngồi trên ghế, trông bóng dáng An Cát hôm nay có chút cô đơn, chẳng lẽ bị ảo giác sao.
"Cũng không sớm mấy! Buổi sáng tốt lành." An Cát cười miễn cưỡng.
"Du lão sư đâu rồi? Hôm nay, hai người không đi cùng nhau sao?" Tiểu Dương ngạc nhiên vì chỉ thấy có một mình An Cát ở trong phòng nghỉ.
Lúc trước, mỗi lần đến đây đều nhìn thấy An Cát và Du Diệp Quân ngồi cùng nhau, hai người vừa nói vừa cười, rất vui vẻ, hài hoà.
Trong âm thầm, các chuyên viên trang điểm đều hâm mộ hai diễn viên chính có thể hài hoà như thế.
Nói đi nói lại, ở phim trường nào chẳng có việc diễn viên già cội bắt nạt diễn viên mới, cho dù không tỏ ra ngoài mặt nhưng sau lưng lại ì xèo với nhau.
"Trang điểm đi." An Cát không trả lời vấn đề kia, cô đổi sang đề tài khác.
Tiểu Dương cũng không nghĩ nhiều, nghe lời làm việc.
Cho đến khi An Cát tẩy trang xong, Du Diệp Quân vẫn chưa đến.
Tiểu Dương có chút nghi hoặc, "Hôm nay, Du lão sư ngủ quên sao? Hay vẫn còn nghỉ phép? Giờ này vẫn còn chưa đến nữa."
An Cát cười miễn cưỡng, không nói gì.
"Mau xem báo hôm nay đi!" Nhân viên công tác cao giọng nói.
"Báo hôm nay có gì?"
"Có tin gì hot thế?"
"A! Đoàn làm phim của chúng ta được lên trang nhất kìa!"
"Cho truyền thông đến thăm, đương nhiên là muốn quảng bá đủ kiểu rồi."
....
Mọi người tụm lại bàn tán xôn xao, An Cát không thèm để ý, cô nhìn điện thoại mà phát ngốc.
"Mau xem báo đi, trên này là scandal của An lão sư và Du lão sư!"
"Xem ảnh chụp kìa, ánh mắt này y chang lúc đóng phim."
"Suỵt....!Be bé cái mồm."
....
Những lời bàn tán khó mà không lọt vào tai An Cát.
An Cát cười lạnh, đúng như dự kiến, nhưng mà vẫn còn nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng, suy cho cùng cũng chỉ bạn diễn cùng giới, hơn nữa hai bên vẫn có mái ấm riêng.
Điều quan trọng nhất là địa điểm ở phim trường, hai người mặc trang phục diễn, mức độ tin cậy cũng không có.
"Vẫn chưa có tin gì của Diệp Tử à?" Ngải Lâm trang điểm xong vội vàng chạy đến hỏi.
"Không có.
Báo cho giám chế Hàn đi!" An Cát bất lực nói.
"Vâng, tôi đi ngay đây."
"Không biết đi đâu rồi? Làm cho người ta lo lắng không ngừng." Ngải Lâm vừa chạy ra cửa phòng đã đụng trúng một người.
Ngải Lâm ổn định cơ thể, nhìn thấy rõ người tới, cô nhếch miệng cười, đây chẳng phải là người cô muốn tìm sao.
"Giám chế Hàn, vừa hay tôi đang chuẩn bị đi tìm anh." Ngải Lâm giống như gặp được cứu tinh.
"Mới sáng sớm tinh mơ, có việc gì gấp?" Hàn Đức Ngọc nhìn Ngải Lâm khó hiểu.
"Đương nhiên có chuyện, rất gấp." Ngải Lâm nắm lấy cánh tay Hàn Đức Ngọc.
Hàn Đức Ngọc nhíu mày, thấy vẻ mặt âu lo của Ngải Lâm, mở miệng hỏi, "Có chuyện gì?"
"Là Diệp Tử, à không là Du lão sư.
Từ chiều hôm qua đến bây giờ không nhìn thấy cô ấy đâu cả, gọi điện thoại cũng không được." Ngải Lâm gấp đến mức lời nói cũng luống cuống.
"Sao lại như thế? Từ chiều hôm qua đã không liên hệ được cho cô ấy sao?" Hàn Đức Ngọc nhăn mày lo lắng.
"Đúng vậy, anh có thể liên lạc với người nhà của cô ấy không? Không biết cô ấy có về nhà không nữa?" Ngải Lâm nói xong, An Cát cũng nhìn Hàn Đức Ngọc sốt ruột.
"Không có về.
Lão Quách của cô ấy sáng sớm nay vừa mới gọi tôi, nói từ đêm qua không gọi được điện thoại cho cô ấy, cho nên tôi đến phim trường tìm xem." Hàn Đức Ngọc nói đúng sự thật.
"Vậy cô ấy sẽ đi đâu chứ?" Lúc này, Ngải Lâm thật sự rất nôn nóng, "Không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không nữa?"
Biểu cảm của Hàn Đức Ngọc và An Cát lập tức nặng nề.
"Lần cuối hai người nhìn thấy cô ấy là khi nào?" Hàn Đức Ngọc nhìn An Cát.
"Chúng tôi xin đạo diễn Doãn nghỉ buổi chiều, sau đó về khách sạn, có lẽ là hơn giờ." An Cát mở điện thoại ra, nhìn vào lịch sử cuộc gọi, cô đang nghe điện thoại không bao lâu thì Du Diệp Quân đã vào trong phòng, ngồi đâu đó phút đã bỏ đi, "Chắc là h."
"Thời gian đã lâu như vậy, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?" Ngải Lâm đề nghị.
"Còn chưa đến tiếng, cảnh sát sẽ không lập án." Hàn Đức Ngọc từ chối đề nghị của Ngải Lâm.
"Vậy phải làm sao đây?"
"Đừng có gấp, bây giờ chúng ta đi hỏi những người khác trong đoàn làm phim xem, có ai gặp cô ấy không."
"Có lẽ không ai gặp qua, trợ lý của cô ấy Tiểu Thạch vừa rồi còn hoảng hốt chạy đến hỏi tôi." An Cát xoa xoa giữa mày, thở dài nói.
"Vậy chờ một lát, cô ấy là người nổi tiếng, chắc không sao đâu." Hàn Đức Ngọc thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, an ủi nói, "Không có tin gì thì cũng coi như còn ổn."
"Lão Hàn, vừa hay ông cũng đến đây, qua đây tôi có việc tìm ông." Đạo diễn Doãn vô tình đi ngang qua, liếc mắt nhìn vào, không ngờ Hàn Đức Ngọc đến sớm vậy.
"Ông cũng có việc?" Hàn Đức Ngọc nhìn đạo diễn Doãn ngạc nhiên.
"Cái gì mà nói tôi cũng có việc?" Đạo diễn Doãn bất mãn dỗi một câu, sau đó vô tình lướt nhìn qua An Cát.
An Cát có chút khó hiểu.
"Đi, đi ra ngoài rồi nói." Đạo diễn Doãn kéo Hàn Đức Ngọc đi.
"Vậy hai người cứ đóng phim trước đi, bên này tôi sẽ cố gắng liên hệ Tiểu Du." Hàn Đức Ngọc vừa nói vừa đi theo đạo diễn Doãn.
An Cát lại cầm điện thoại nhìn nhìn....
"Có chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?" Vừa đến phòng nghỉ của đạo diễn, Hàn Đức Ngọc lập tức hỏi, bây giờ anh ta không có thời gian rảnh rỗi.
"Không có chuyện không thể tìm ông à?" Đạo diễn Doãn không sợ Hàn Đức Ngọc tức giận.
"Tốt nhất là có việc, nếu không thì tôi đi đây." Hàn Đức Ngọc nói xong đứng lên chuẩn bị đi.
"Đừng nha, hôm nay xem báo chưa?" Đạo diễn Doãn thấy Hàn Đức Ngọc muốn đi, sốt ruột nói.
"Chưa, còn thời gian đâu mà xem.
Báo nói cái gì?" Hàn Đức Ngọc quay đầu nhìn đạo diễn Doãn, anh ta biết đạo diễn Doãn không có rảnh mà kêu anh ta đến tám chuyện thị phi showbiz.
"Ông tự xem đi." Đạo diễn Doãn đưa ném tờ báo cho Hàn Đức Ngọc.
Hàn Đức Ngọc nghi hoặc cầm lấy tờ báo.
Tiêu đề bắt mắt đập ngay vào mắt:
Khung cảnh rất quen thuộc, là ở phim trường, hai người còn mặc trang phục diễn, một tay Du Diệp Quân cầm micro, tay còn lại nắm tay An Cát.
An Cát mặt đầy lo lắng nhìn Du Diệp Quân.
Không thể phủ nhận ảnh chụp rất chân thật, nhưng ảnh chụp này xuất phát từ phim trường, có vấn đề gì à? Rất bình thường.
Hàn Đức Ngọc nhìn đạo diễn Doãn, hỏi: "Sao? Ông cũng đi quan tâm mấy chuyện thị phi showbiz à?"
"Tôi không quan tâm, chỉ quan tâm tới đoàn làm phim." Đạo diễn Doãn buồn cười, liếc nhìn Hàn Đức Ngọc một cái.
"Vậy thì có gì, hai người đều có gia đình riêng, còn có thể tạo ra scandal gì, huống chi đều là nữ." Hàn Đức Ngọc không để bụng.
"Thật sự không sao à?"
"Không sao, coi như cái này giúp chúng ta quảng bá phim đi, hai người hợp tác với nhau không phải nháo mấy cái scandal thì là bất hoà, đám báo chí chẳng phải hay thích tung ra vậy à?" Hàn Đức Ngọc nghiêm túc giải thích với đạo diễn Doãn.
Đạo diễn chuyên nghiệp đều chú tâm đến tác phẩm, không nên để ý đến mấy cái scandal nhảm này, còn chuyện quảng bá là của đội khác.
"Chẳng phải sắp quay phim à? Tôi còn có việc nữa!" Hàn Đức Ngọc thấy đạo diễn Doãn không nói chuyện, cho nên nói tiếp.
"Ừ! Tôi làm đạo diễn, phải bớt lo lại." Đạo diễn Doãn vứt Hàn Đức Ngọc qua một bên, sau đó đi ra cửa.
"Đúng rồi, cảnh quay hôm nay của Tiểu Du, tạm thời điều chỉnh lại, hôm nay cô ấy vẫn chưa tới." Hàn Đức Ngọc thấy đạo diễn Doãn bước chân ở ngay cửa, mới nhớ rồi nói thêm.
"Cái gì? Sao giờ mới nói? Mấy người thật là, có thể yên ổn đóng phim được không?" Đạo diễn Doãn bất bình, anh ta cảm thấy sớm muộn gì cũng bị đám người làm cho tức chết.
Hàn Đức Ngọc thấy đạo diễn Doãn sắp phát giận, lập tức cười nói, "Tối đi làm vài ly, không say không về."
Vừa nói đến rượu, ánh mắt đạo diễn Doãn thay đổi hẳn, sau đó cố nén vui vẻ, vứt một ánh mắt xem thường, sau đó bỏ đi.
Người vừa mới đi, trong phòng lập tức an tĩnh, Hàn Đức Ngọc nhéo giữa mày, ngồi xuống, dựa vào hết nhắm mắt lại.
Không thấy Du Diệp Quân, làm sao bây giờ? Người đi đâu rồi? Không phải đang an ổn đóng phim sao?
Nhưng mà bây giờ lại bặt vô âm tín.
Theo lời Quách Niên Hồng nói, đây là lần đầu tiên Du Diệp Quân thế này, trước đó tâm trạng cô ấy không tốt sẽ đi ra ngoài giải sầu, nhưng mà vẫn sẽ liên lạc bằng điện thoại được.
Người trẻ tuổi này a, đúng là làm cho người ta đau đầu.
Hàn Đức Ngọc lấy điện thoại ra, gọi mấy cuộc điện thoại xong mới có chút an lòng.
"An lão sư." Hàn Đức Ngọc thấy An Cát quay xong một cảnh, đi qua.
"Giám chế Hàn." Ánh mắt An Cát nhìn Hàn Đức Ngọc đầy chờ mong.
"Tiểu Du vẫn còn ở Nam Thành." Hàn Đức Ngọc từ từ nói, "Tôi có kiểm tra hành trình bay của cô ấy, không có lịch sử, cũng không có lái xe đi."
An Cát không nói tiếp, cô mở to mắt, lẳng lặng chờ Hàn Đức Ngọc nói.
"Gần đây, cô ấy có nói muốn đi đâu chơi không? Ở Nam Thành hoặc nơi nào gần đây."
An Cát nghĩ một chút, các cô đến đây lâu thế này, vẫn rất ít khi ra ngoài dạo chơi, chỉ có một lần đến chùa Từ An, ngay cả khu chợ đêm nổi tiếng kia, bàn qua bàn lại nhiều lần mà vẫn chưa đi được.
An Cát phủ định suy nghĩ về chỗ chợ đêm kia, cô lắc đầu nói, "Có bàn nhiều nơi muốn đi lắm, nói có rảnh sẽ đi...."
Lời còn chưa nói xong, chuông điện thoại An Cát vang lên.
An Cát nóng ruột, trong mắt hiện lên vài tia sáng, gấp gáp cầm lấy điện thoại..