Dịch: Dực Vũ
Sau khi điền đơn đặt hàng thợ chụp ảnh đưa cho Trần Thục Phân, thợ chụp ảnh bảo đến lấy ảnh vào chủ nhật tuần sau.
Sau đó đưa họ đến một khu vườn.
"Ở đây mọi người có thể chọn phông cảnh, nhìn xem thích chụp ở đâu?"
Người đàn ông trung niên khéo léo nạp phim vào máy ảnh, Giang Hạ không thể rời mắt khỏi chiếc máy ảnh kiểu cũ trong tay.
Thật thần kì.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc máy ảnh cổ như vậy.
Lục Hải Minh thích phông nền là biển và Lưu Nguyễn chọn phông nền là cổng thành Thiên An Môn.
Qua vài tiếng tách tách, bức ảnh được chụp.
Giang Hạ đối với bối cảnh chụp ảnh sơ sài của thời đại này đã không còn phàn nàn nữa, thực sự không có nhiều thứ để chọn với phông nền trông có vẻ cũ .
Cô thản nhiên đứng cạnh cây hoa hồng đỏ và nói: "Sư phụ, tôi có thể chụp ảnh ở đây được không?"
"Đương nhiên có thể!" Người đàn ông trung niên giơ máy ảnh lên: "Cười lên nào!"
Giang Hạ thực sự không có hứng thú với kiểu tạo dáng ngớ ngẩn này, cô dùng tay phải nhẹ nhàng kéo bông hồng, hơi nghiêng người về phía ống kính.
Ánh mắt cô dịu dàng rơi vào Lục Hải Minh và Lưu Nguyễn đang đuổi nhau, khóe miệng nhếch lên.
"Được rồi! Hoàn hảo!"
Nhiếp ảnh gia không khỏi bấm nút chụp thêm vài lần nữa.
Đây là bức ảnh khiến anh ta hài lòng nhất trong những năm gần đây.
Trong bức ảnh tập thể cuối cùng, Trần Thục Phân đang vuốt tóc, quá nửa ngày dạo phố, kiểu tóc chắc chắn đã rối tung.
Nhìn thấy mẹ chồng coi trọng bộ ảnh này như vậy, Giang Hạ cúi đầu nói vào tai bà vài câu.
Trần Thục Phân có chút xấu hổ: "Bỏ đi, Hạ Hạ, việc này quá phiền phức."
"Không phiền phức đâu mẹ, chỉ cần ngồi đó hai phút, lập tức xong ngay thôi!"
Sau khi Giang Hạ trao đổi với nhiếp ảnh gia, cô đã mượn dụng cụ từ tiệm chụp ảnh của họ để thay đổi kiểu tóc và tỉa lông mày cho Trần Thục Phân.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, đồng thời còn nói những lời khen ngợi Trần Thục Phân.
"Mẹ, mẹ chính là không yêu thương bản thân.
Xem, đợi tí nữa về cha có lẽ sẽ không nhận ra mẹ đâu!"
Ngay cả thợ chụp ảnh phụ trách chụp ảnh cũng gật đầu liên tục, tỏ ý không vội và sẵn sàng đợi họ trang điểm xong.
Năm phút sau, Trần Thục Phân nhìn mình trong gương, hốc mắt hơi đỏ lên.
Đây thực sự là mình sao?
"Bà nội, bà như này thật sự rất đẹp!" Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh vây quanh Trần Thục Phân, nắm tay bà làm nũng.
Giang Hạ thực sự không thích phông nền giả tạo trong tiệm chụp ảnh.
Bốn người đứng trước hòn giả sơn trong vườn chụp bức ảnh tập thể cuối cùng.
"Mọi người yên tâm về nhé.
Tôi đảm bảo sẽ rửa cho mọi người những bức ảnh đẹp."
Khi ra khỏi tiệm chụp ảnh, Trần Thục Phân đã làm đúng như lời hứa, không chỉ mua kẹo và văn phòng phẩm cho bọn trẻ mà còn mua cho ông lão nhà mình một đôi giày cao xu thương hiệu giải phóng.
Trên xe khách trở về thị trấn, cả hai đứa trẻ mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Bọn trẻ dựa vào vòng tay của Giang Hạ và Trần Thục Phân, với nụ cười trên môi.
"Hạ Hạ, con không sao chứ?"
Vỏ cam đã dùng hết, lúc nãy bận bắt xe cũng không nhớ uống thuốc chống say xe chưa.
Giang Hạ bất đắc dĩ nói: "Mẹ yên tâm, con có thể chịu được.
Ngồi chiếc xe này mấy lần là quen thôi."
Nói xong, cô che miệng lại, trông như sắp nôn.
"Cố gắng lên, chúng sắp về tới rồi." Mặc dù hôm nay Trần Thục Phân tiêu rất nhiều tiền nhưng bà còn vui hơn bọn trẻ.
Những người khác nói rằng Giang Hạ là người khó tính, lười biếng, tính tình thì thất thường.
Theo quan điểm của Trần Thục Phân, con dâu của bà là người tốt bụng, hiếu thảo lại ân cần, chỉ đơn giản là một chiếc áo bông nhỏ ấm áp.
Mãi mới đến bến xe khách, Giang Hạ nhanh chóng lao ra khỏi xe, ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa.
Trần Thục Phân đang cầm thứ gì đó trong tay, Lưu Nguyễn ở bên cạnh dẫn Lục Hải Minh nhanh chóng đuổi theo.
"Hạ Hạ, cô sao vậy?" Hai đứa nhỏ lo lắng nhìn Giang Hạ.
"Đừng đến đây, mùi này rất hôi, cô sẽ ổn thôi."
Tô Hiểu Nguyệt từ xa nhìn thấy người nhà Lục gia đang vây quanh Giang Hạ, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
Khi cô ta nhìn thấy Giang Hạ che miệng tỏ vẻ buồn nôn , chiếc túi trong tay cô ta rơi xuống đất.
Giang Hạ có thai rồi?