Phái Diễn Xuất

chương 29: nhịn không được giơ tay lên nhẹ nhàng lau mũi cho cậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh quay chiều nay kia, NG quá nhiều lần, quay đúng là rất mệt.

Trang Khâm xả nước ấm vào bồn, cởi quần áo bước vào ngâm bồn, ngửi được mùi hương thoang thoảng như thôi miên của tinh dầu.

Lý Mộ ở trong một phòng tắm chỉ cách một bức tường, cũng trần trụi cơ thể ngâm bồn.

Lúc này Trang Khâm mới có thời gian nhắn tin lại cho Tiểu Đao: “Sao em spam nhiều tin vậy, lúc nãy anh đã bảo chờ tí rồi cơ mà.”

“Anh tự dưng cúp máy! Đương nhiên là em sẽ lo anh có chuyện.”

Tiểu Đao: “Vừa rồi có chuyện quan trọng à?”

Trang Khâm: “Không có gì.”

Tiểu Đao: “Anh có chuyện thì đừng lừa em, có phải đoàn phim bắt nạt anh không? Anh nhất định đừng lừa em!”

Trang Khâm: “Em nghĩ gì vậy, anh ở đoàn phim tốt lắm.”

Tiểu Đao không thể không nghĩ tới việc lần trước gặp sư ca, nghĩ tới loại cảm xúc này trong mắt cậu.

Rõ ràng đã bị tổn thương nặng nề, Tiểu Đao cảm thấy, sư ca thích diễn xuất, được diễn xuất như ý nguyện, chỉ là sư ca một chút cũng chẳng vui vẻ.

Cậu nhóc ấn gửi lời mời gọi video, Trang Khâm đang ngâm bồn, tiếng chuông rất ồn ào, cậu ấn nhận ngay, sau đó dùng tay che camera, đổi thành gọi thường: “Tiểu Đao, em làm gì vậy?”

Lý Mộ chỉ cách một bức tường, không khỏi nghe được giọng nói của cậu.

Tiểu Đao hỏi: “Anh không tiện nghe điện thoại à? Chẳng lẽ anh ở cùng với người khác?” Cậu nghĩ tới những chuyện bẩn thỉu của giới giải trí, rất lo không biết sư ca có gặp phải tình huống này không.

“Anh ở một mình.” Trang Khâm hạ thấp giọng, “Nhưng phòng bên cạnh anh có diễn viên khác, sẽ làm ồn tới người ta.”

Chất liệu bức tường rất mỏng, Lý Mộ nghe thấy hết toàn bộ thấy rất xấu hổ, nhớ tới tình huống, chỉ sợ Trang Khâm cho rằng bản thân đang nghe lén, anh nằm im không làm gì, đúng là rất có hiềm nghi nghe lén.

Tiểu Đao lớn tiếng ồn ào: “Cách âm của khách sạn nát thế cơ à? Anh đang ở khách sạn mà nhỉ?”

Trang Khâm thuận miệng lừa cậu: “Không ở cái khách sạn bình thường hay ở, hôm nay ra ngoài, nên ở khách sạn khác, được rồi, cúp đây…”

“Đừng đừng đừng, đừng cúp, không có việc gì là tốt rồi, sư ca, anh đừng chê em phiền, em chỉ là lo cho anh, sợ anh có việc gì lại không nói cho mọi người trong nhà biết…”

Trang Khâm thở dài: “Anh biết em lo cho anh, không sao, đoàn phim rất tốt, không có những chuyện mà em nghĩ kia, rất sạch sẽ.”

“Đạo diễn thế nào? Diễn viên đóng chung với anh thì sao?” Tiểu Đao không biết cậu diễn phim gì, chỉ biết bây giờ cậu đang ở Đông Nam Á.

“Đạo diễn đối xử với anh rất tốt, diễn viên diễn chung cũng cực tốt luôn, em yên tâm, anh ở đoàn phim này tuyệt không có ai bắt nạt, nói nhỏ cho em biết, anh là diễn viên có catse cao nhất trong đoàn phim này, thế nên mọi người đối xử với anh đều rất tốt.”

“Nhưng mà anh không có chỗ chống lưng.” Tiểu Đao nói, “Trước kia anh tham gia cái chương trình vớ vẩn, bị tổ chương trình làm khó bắt ăn rất nhiều mù tạt…”

Chương trình kia cậu có xem, Trang Khâm ăn tới rơi cả nước mắt, MC bên cạnh còn cười haha, có một nghệ sĩ cùng đài đưa khăn giấy cho cậu, cậu nói không sao cả, xoay người lau nước mắt đi.

Tiểu Đao vừa xem vừa khóc, cậu còn không dám nói cho cha mẹ biết rằng sư ca trong giới bị bắt nạt tới mức nào.

Những thứ bản thân mình có thể nhìn thấy đã như vậy, vậy những góc khuất không thấy được thì sao?

“Ăn nhiều mù tạt vì đấy là hình phạt của trò chơi,” đó đã là kí ức rất lâu trước kia, Trang Khâm nhớ lại cũng không có cảm xúc gì quá mãnh liệt, chỉ là về sau ăn món Nhật, cậu không bao giờ ăn mù tạt nữa, “Lúc ấy anh vừa mới debut mà, bây giờ không như vậy nữa.”

“Vậy trước đó anh ngất xỉu thì sao, còn không phải là thấy anh dễ bắt nạt nên mới làm khó đấy à!”

“Anh làm minh tinh, chơi trò chơi để người xem thấy vui vẻ, người xem vui vẻ, công việc của anh mới có ý nghĩa.” Trang Khâm ngâm mình trong nước ấm, thấp giọng giải thích, “Lần anh ngất xỉu đó không quá liên quan tới tổ chương trình, là do trước đó anh không nghỉ ngơi đủ…”

Tiểu Đao lên án: “Anh không nghỉ ngơi đủ, còn không phải là mệt nhọc quá độ đấy à, công ty anh nhận nhiều việc cho anh như vậy! Anh khen ngược rồi, trước giờ cũng không kháng nghị lấy một câu!”

Trang Khâm không thể nào giải thích được rằng mình vốn không thể kháng nghị, bởi cậu kí hợp đồng, quan hệ hợp tác với công ty yêu cầu cậu phải hoàn thành một mức doanh thu định mức.

“Giờ sẽ không như vậy nữa.” Cậu chỉ đành nói thế, “Anh đã kí hợp đồng mới với công ty rồi, có thể nhận phim mình thích, hợp tác với đạo diễn diễn viên mình thích, bây giờ anh rất vui vẻ.

Em yên tâm đi, đừng quá lo cho anh.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

Sau đó, Trang Khâm cúp máy, cậu thoát nước, nói với Tiểu Đao rằng mình buồn ngủ rồi, sau đó dùng sữa tắm giặt sạch quần áo mặc hôm nay, treo lên ban công, đằng nào thì buổi đêm nhiệt độ cũng trên độ.

Cậu mặc áo ngủ dài đã tiêu độc Lý Mộ nói chưa có ai mặc, nghe tiếng sóng biển vỗ, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Không chờ Lý Mộ gọi dậy, Trang Khâm đã tự tỉnh, quần áo bên ngoài đã khô, cậu tiện tay nhắn tin lại cho Tiểu Liên: “Tôi dậy rồi, lát nữa sẽ tới phim trường luôn, chỗ cậu có kẹo nhuận họng và lười ươi không? Tí nữa mang đến phim trường đi.”

Kẹo nhuận họng này là loại kẹo cậu thấy ngon nhất sau khi đã thử qua đa số các nhãn hiện trên thị trường, cũng là kẹo nhuận họng sơn trà có hiệu quả tốt nhất.

Rất nhiều lúc cậu cũng sẽ tặng cho MC, bạn bè là diễn viên từng hợp tác.

Trang Khâm mở cửa phòng đi ra ngoài, bên trái là cầu thang, bên phải đặt mấy chậu cây cảnh trong nhà, khi đang định xuống tầng, cậu thấy Lý Mộ chạy trên con đường nhỏ bên ngoài qua, trên cổ vắt khăn mặt, mặc quần đùi, đi giày thể thao.

Trang Khâm thấy anh, anh cũng thấy Trang Khâm, bước chân anh cũng chậm lại.

“Chào buổi sáng.” Lý Mộ vẫy tay với cậu.

“Chào buổi sáng.” Mặt trời rất chói, Trang Khâm không nhịn được híp mắt, ánh mặt trời chiếu thẳng lên khuôn mặt anh tuấn của Lý Mộ, anh ra nhiều mồ hôi, áo đen và quần thể thao rộng dán lên người anh, tóc ngắn mướt mồ hôi, rất gợi cảm.

Cậu bước ra ban công hỏi: “Anh dậy từ mấy giờ đấy? Chạy lâu chưa?”

Lý Mộ ngẩng đầu, lớn tiếng đáp lại: “Vừa mới xem mặt trời mọc, chạy một tiếng.”

Trang Khâm: “Đã cho mèo ăn chưa?”

“Rồi.”

Anh vẫy tay gọi Trang Khâm xuống dưới: “Bây giờ tôi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, cậu rửa mặt chưa? Muốn xuống dưới chạy bên bờ biển với tôi một lát không?”

“Được thôi.” Ở đoàn phim mấy ngày cũng chưa vận động được, cậu chỉ có thể trồng cây chuối, đá chân trong phòng.

Cậu đi xuống tầng, thấy Lý Mộ đang bôi kem chống nắng, Trang Khâm thấy người anh toàn là mồ hôi, nhìn quần thể thao dán sát da thịt, làm gồ lên một đường cong, cậu nghĩ thầm không biết có phải Lý Mộ không mặc quần lót hay không, lúc chạy bộ không phải cái kia sẽ lắc lư à.

Lý Mộ thấy cậu xuống dưới, anh thò tay qua: “Đúng lúc tôi lấy nhiều kem quá, cậu bôi lấy một nửa đi.”

Người ở đây đa số đều có nước da ngăm đen, khí hậu chính là nguyên nhân, ánh mặt trời quá chói, Lý Mộ không sợ bị đen, nhưng vẫn không thích da trở nên quá đen, hơn nữa ánh nắng mặt trời kiểu này dễ gây ra thương tổn da.

Trang Khâm vét một nửa kem trong lòng bàn tay anh: “Cảm ơn, tôi đang sầu vấn đề nắng nôi này đây.” Cậu có đeo túi qua, nhưng trong túi chỉ có kịch bản và sổ.

“Lấy thêm tí nữa không?”

Trang Khâm lắc đầu: “Tôi chỉ lộ mỗi mặt với cổ, từng này đủ rồi.”

Cậu cũng không soi gương, tiện tay bôi kem chống nắng màu trắng trong tay xoa loạn lên mặt, lực tay thô bạo, Lý Mộ cũng bôi, ngoài mặt, cổ ra, anh còn xoa lên cánh tay, đùi lộ ra ngoài.

Lý Mộ hỏi cậu có muốn uống nước ấm không: “Nhà bếp chuẩn bị bữa sáng phải nửa tiếng, tôi vừa mới uống cà phê, cậu có thích uống cà phê không?”

“Nước ấm là được rồi, cà phê uống nhiều tôi dễ bị mất ngủ, ban ngày lúc nào cần lên tinh thần mới uống.” Nhưng hôm nay tinh thần cậu rất tốt, không cần uống.

Lý Mộ rửa sạch cốc, rót nước cho cậu: “Chỗ tôi không có gì khác, có sữa chua và bánh mì nướng thôi, cậu có muốn ăn một chút không?”

Trang Khâm: “Không cần không cần.” Cậu từ chối sữa chua.

Lý Mộ đưa nước cho cậu, chú ý tới kem chống nắng trên mặt cậu không xoa đều, chóp mũi vẫn còn dính một chút trăng trắng, anh nhịn không được giơ tay lên nhẹ nhàng lau mũi cho cậu.

Trang Khâm đang uống nước trợn mắt.

Lý Mộ chỉ chỉ mũi mình: “Dính kem chống nắng.”

Trang Khâm: “À à, trên mặt anh cũng có.”

Lý Mộ: “Ở đâu?”

Trang Khâm thò tay, lại khựng lại giữa không trung: “Chỗ cằm ấy.”

Lý Mộ thấy cậu rụt tay lại, không hiểu sao trong lòng hơi thất vọng, anh tiện tay quệt cằm một cái: “Hết chưa?”

“Anh lau lại lần nữa đi.”

Trang Khâm nhìn anh gật đầu: “Ừm, lần này thì hết rồi.”

Lý Mộ đưa kính râm của mình cho cậu: “Đi thôi, đi ra bờ biển một chút.”

Thủy triều vừa rút, bờ cát mềm mại, thích hợp chạy chân trần, Lý Mộ đi giày thể thao, cởi giày đặt trên bờ cát bên cạnh, Trang Khâm cũng làm theo.

Hai mươi phút sau, Lý Mộ nhận được cuộc gọi, thông báo bữa sáng đã làm xong, Trang Khâm nhặt một vài vỏ sò xinh đẹp cầm trong tay, hai người chân dính đầy cát, đi chân trần quay về.

Lý Mộ mở vòi nước cạnh bể bơi rửa chân, bảo Trang Khâm cũng đưa chân tới đây rửa chung: “Cậu ít khi đi biển chơi nhỉ?”

Anh thấy Trang Khâm nhặt vỏ sò rất vui vẻ.

“Hiếm khi lắm, công việc bận mà.” Sau khi rời khỏi giới, cậu cũng chỉ dám ở trong nhà, không dám ra cửa, sợ bị người ta nhận ra, sợ bị mắng chửi, sau đó, Tiểu Đao tới đón cậu đi, nhưng Tiểu Đao bận làm việc, không cho Trang Khâm tự mình chạy loạn, cả ngày Trang Khâm đều ở một mình trong phòng xem phim điện ảnh, đoạn thời gian đó mỗi ngày đều xem rất nhiều.

“Cậu thích công việc này?” Lý Mộ nghĩ tới những lời cậu nói hôm qua khi nói chuyện điện thoại.

“Tôi thích làm diễn viên.”

Lý Mộ hỏi: “Không thích làm minh tinh?”

Hai câu này của hai người khác nhau, Lý Mộ rất thông minh hiểu được ý cậu.

Trang Khâm ít khi nói ra những lời như vậy với người khác, có lẽ là vừa rồi vui vẻ, lúc này muốn nói gì thì nói: “Làm minh tinhh không được tự nhiên, tôi thích người ta khen tôi, nhưng không thích người ta mắng tôi, chỉ là sau khi làm nghề này, có người thích tôi, có người không thích tôi.”

Nước trôi đi, chân trái đã sạch sẽ, cậu đổi chân phải, rửa tiếp, ống quần cũng ướt sũng theo, giọng cậu lại rất bình tĩnh: “Tôi chỉ có thể tiếp thu từng lời nói, tiếp thu những lời khen và cả phê bình, người thường khó mà thừa nhận được, thế nên tôi học cách không nghe những lời nói đó nữa.

Sống dưới ánh đèn flash rất mệt mỏi, tôi phải mỉm cười với tất cả mọi người.”

“Không còn cách nào, chỉ vì chuyện tôi thích làm, mà tôi phải tiếp thu chuyện mình không thích.” Cậu nói xong thì nhìn về phía Lý Mộ, cười cười vứt câu hỏi này trở lại: “Anh thì sao, anh thích làm diễn viên hay là minh tinh?”

Lý Mộ nhìn cậu giờ phút này vẫn luôn trưng một nụ cười: “Đều không thích.”

Trang Khâm: “Tôi cũng đoán vậy.”

Hai người quay lại biệt thự, ăn bữa trưa sớm ở tầng một, giờ đã là giờ rưỡi, Lý Mộ lấy một chai sữa chua ra từ tủ lạnh, đưa cho cậu.

Vẻ mặt Trang Khâm không tốt một chút nào: “Anh uống đi.”

Lý Mộ lại cầm một chai ra, động tác tự nhiên nhét vào trong túi đựng kịch bản: “Tôi mang tới phim trường uống.”

Trang Khâm nhận lấy: “Được, tôi cũng mang tới phim trường uống, chiều rồi uống.

Giờ ăn no.”

Lý Mộ hài lòng mở tủ lạnh ra: “Cho cậu thêm một chai, tối uống.”

Trang Khâm bắt đầu lên cơn buồn nôn: “… Được.”

Cậu cất cả hai chai sữa chua vào trong túi: “Tới đó chúng ta vào phòng hóa trang đối diễn một lát.”

Ra ngoài, Lý Mộ lái xe, Trang Khâm ngồi ghế lái phụ, cậu lấy kịch bản ra xem.

Tới trước cửa phim trường, Tiểu Liên vừa thấy cái xe chói mắt này của Lý Mộ, thì lập tức kích động nhào lên: “Anh Trang! Anh không sao chứ!”

“Không sao, tôi cũng có bị bắt cóc đâu.” Trang Khâm đưa túi mèo cho cậu ta.

Tiểu Liên kéo cậu, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn một vòng, lại nhìn Lý Mộ đeo kính, vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng trước xe.

Tiểu Liên kéo Trang Khâm đi: “Anh Trang, sao tối qua anh không gõ cửa phòng em, anh tới chỗ em ngủ, em ngủ dưới đất là được rồi, không thì gọi người ở lễ tân, khách sạn họ vốn phải phục vụ giờ, sao có thể vì đạo diễn Quách bao cả khách sạn mà đi ngủ sớm được chứ.”

“Cậu cũng đừng lo lắng như vậy, tôi và Lý Mộ cũng đâu có ngủ chung, ngủ riêng hai phòng mà.”

“Thế anh đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Bữa sáng do người Thái Lan làm, Lý Mộ gọi món ăn kiểu Tây, chính là bò bít tết bánh mì nướng gì đó.

Trang Khâm đột nhiên nhớ ra, kéo khóa kéo túi sách, nhìn bốn phía, mới lén lút móc sữa chua ra: “Cho cậu.”

Tiểu Liên: “…”

Không hiểu vì sao, đột nhiên cậu ta thấy buồn nôn.

Tháng sáu năm ngoái Trang Khâm chụp quảng cáo, về sau, bên quảng cáo thường ship sữa chua tới tận nhà, anh Trang không thích uống, đại đa số đống sữa chua này đều vào bụng cậu ta và chị Mân.

Mới đầu Tiểu Liên còn rất thích, lấy về cho mọi người trong nhà uống, bây giờ cả nhà đều đã uống tới phát khóc rồi.

“Anh Trang… cái này anh lấy đâu ra vậy?” Cậu ta có chút run chân, bên quảng cáo Ấm Áp độc ác khủng khiếp, gửi cả sữa chua sang Thái Lan cho anh Trang?

Trang Khâm nói nhỏ: “Đừng nói nữa! Cậu cầm nhanh đi, giấu cho kĩ đừng để Lý Mộ thấy, anh ấy có vẻ thích uống cái này lắm, hôm nay cho tôi hai chai, tôi cũng không tiện làm mất mặt bên quảng cáo ba ba mà?”

Tiểu Liên vội vàng giấu sữa chua vào túi cá nhân, không hiểu sao có chút vui vẻ: “Lý Mộ thích nhãn hàng này? Thế về sau đưa hết cho anh ta đi!”

“Tôi cũng nghĩ thế!” Trang Khâm và trợ lý, trong lòng cả hai đều nghĩ ra gian kế y hệt nhau.

Bên kia, Lý Mộ thừa dịp không ai để ý, đưa sữa chua cho một đứa bé Thái Lan đi ngang qua: “Cho cháu, sữa chua Trung Quốc.”

Đứa nhỏ nhận lấy ngay, vô cùng vui vẻ chạy đi.

Trang Khâm vào phòng hóa trang, Lý Mộ cũng ở đây, hai người bắt đầu đối diễn.

Phim trường.

Tiểu Liên thấy anh Trang vào phòng hóa trang đối diễn rồi, một chốc hẳn cũng chưa ra ngay, lập tức chạy tới chỗ đạo diễn Quách: “Đạo diễn Quách, đạo diễn Quách!”

“Ồ? Tiểu Liên,” Đạo diễn Quách đang phân tích kịch bản phân cảnh hôm nay với phó đạo diễn Chu, “Sao vậy?”

Tiểu Liên trộm lấy một chai sữa chua ra khỏi bao: “Cái này mời anh uống.”

“Ồ, đây có phải là nhãn hiệu thầy Trang làm đại diện không? Hai người mang từ trong nước tới à?”

Tiểu Liên: “Phải phải, đặc biệt mang tới cho ngài đấy.”

“Cảm ơn.” Đạo diễn Quách không hề khách khí cắm uống hút, “Uống cũng ngon đấy.”

Đạo diễn Chu bên cạnh thấy, liền trêu ghẹo: “Ha ha, Tiểu Liên, sao đưa cho mỗi một đạo diễn Quách vậy? Thiên vị hả?”

Tiểu Liên kích động mở túi ra: “Đạo diễn Chu, chỗ này của tôi còn có! Đủ cả!”

Truyện Chữ Hay