Phá Vỡ Truyền Thuyết

chương 18: diễn biến theo kịch bản

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thiệu Đường, tỉnh rồi sao?”

Ban mai sớm tinh mơ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống lớp tuyết trên mặt đất, thực nhu hòa, Thiệu Đường mở đôi mất vẫn còn buồn ngủ, tai nghe lời nói nhỏ nhẹ của Dương Quá, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại. Không ngờ mình hôm qua chống không lại cơn buồn ngủ mà say giấc, đến bây giờ mới tỉnh lại. Toàn thân thật ấm áp, căn bản không có cái cảm giác mình đang ở trên đỉnh núi nơi băng thiên tuyết địa này, trước mắt là đại tuyết bay tán loạn, ảo cảnh thật như không thật.

“Ngươi …” Sắc mặt của đối phương vẫn tái nhợt như trước, môi mỏng tím tái, mắt đã có không ít tơ máu, nhìn qua liền biết y lại một đêm không ngủ. Y là thức đêm trông mình sao? Thường xuyên truyền nội lực cho mình, sợ mình lạnh.

“Còn chưa tỉnh ngủ à? Vậy thì cứ ngủ thêm đi, dù sao chúng ta vẫn phải ở đây chờ thêm hai ngày.” Dương Quá cúi đầu cười, bộ dáng của Thiệu Đường lúc mơ màng thật đáng yêu, thân thủ xoa xoa tóc hắn, thật mềm mại, thật thoải mái.

Thiệu Đường lắc đầu, “Tỉnh rồi, ngươi có muốn ngủ một chút không, ta sẽ trông ngươi.”

“Không cần, không mệt.” Dương Quá cười, thật sự không mệt, hiện tại không có sự mệt mỏi như lúc trên đường chạy đến đây, ôm Thiệu Đường với cơ thể ấm áp vào trong lòng, liền cảm thấy một chút cũng không mệt, tâm có loại cảm giác thư thả, mình thật thích cảm giác này. Nhưng vẫn có chút sợ hãi, sợ rằng sẽ mất đi, sợ rằng một khi nhắm mắt lại thì cái gì cũng đều biến mất. Rất không hiểu được vì sao mình cứ thế, cứ thế … mà ỷ lại người trước mắt? Trước kia ở cùng cô cô tuy rằng không muốn cô cô rời đi, nhưng cũng không có cảm giác không muốn nàng rời khỏi mình, nhưng hiện tại, đối với con người nhỏ nhắn trước mắt này, thầm muốn hung hăng giữ chặt hắn, không phải đặt bên cạnh mình xem như người thân, mà là muốn gắt gao ôm hắn vào lòng, không bao giờ buông tay … cảm giác rất kỳ quái, không hiểu sao, có chút phiền muộn … nhưng bất luận ra sao, bây giờ đây, thật sự rất thỏa mãn, thỏa mãn đến cái gì cũng không muốn nữa …

“Không được!” Thiệu Đường trợn trắng mắt, chẳng lẽ y muốn thức suốt ba ngày ba đêm sao?! “Ngươi … Di?”

Thiệu Đường đang muốn bắt y ngủ, lại bỗng nhiên thấy phía xa, giữa không gian rơi đầy tuyết trắng xuất hiện mấy chấm đen, dùng tốc độ cực nhanh là đi về phía này.

“Chỉ là năm người thôi mà, sao vậy?” Dương Quá nhìn theo ánh mắt của Thiệu Đường, là năm người đang đi lên đỉnh núi, đi với tốc độ rất nhanh, thoạt nhìn võ công cũng không kém.

“Năm người?” Thiệu Đường thầm kêu không ổn, Tàng Biên Ngủ Sửu! Nhanh chóng kéo Dương Quá bên cạnh, “Chạy chạy, mau túm lấy Hồng Thất Công, chúng ta đi trốn.”

“Ngươi biết bọn họ? Cừu gia?”

“Đương nhiên không phải cừu gia của ta!” Thiệu Đường nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực Dương Quá, hai bước chạy đến chỗ Hồng Thất Công ngủ, lúc này chỉ còn một cái bao tuyết thật to, căn bản đã không thấy bóng người của Hồng Thất Công, sớm bị đại tuyết lắp rồi, “Là cừu gia của lão nhân này! Mau túm hắn lên!”

Ngực bỗng khuyết thiếu, làm cho tâm Dương Quá thấy trống rỗng, “Cừu gia của Hồng lão tiền bối?” Không khỏi chạy nhanh đến bên cạnh Thiệu Đường, thân thủ đẩy đẩy Hồng Thất Công, “Tiền bối, tiền bối, tỉnh tỉnh!”

“Không cần kêu nữa!” Thiệu Đường chặn y lại nói, “Đừng uổng sức, cõng hắn đi! Có gọi hắn cũng không tỉnh đâu!” Trên sách viết Hồng Thất Công có tâm muốn thử Dương Quá, cho dù có gọi thế nào hắn cũng không dậy, không ngủ hết ba ngày là không tỉnh.

“Được!” Không kịp hỏi Thiệu Đường là vì nguyên nhân gì, năm người kia cũng đã sắp đến rồi, “Ta cõng hắn!”

“Lên đỉnh núi!” Thiệu Đường kéo Dương Quá chạy lên đỉnh núi, núi này có thể nói là phi thường hiểm trở!

“Di! Các ngươi nhìn kìa, người được cõng kia không phải là lão ăn mày sao?!”

“Chính là hắn!”

“Tại sao lại để người cõng? Chẳng lẽ là bị thương?”

“Lão ăn mày bị thương! Kia tốt lắm! Hắn mấy ngày nay đuổi theo chúng ta chạy lung tung, như con chuột chạy qua đường vậy, hôm nay hắn bị thương, không phải là cơ hội trời ban cho chúng ta sao, nhân cơ hội này giết hắn, để tránh xui xẻo về sau!”

“Tốt tốt! …”

Dương Quá nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người phía sau, quay đầu, quả nhiên thấy họ đang cầm ngân đao trong tay đuổi đến, “Thiệu Đường, đường lên đỉnh núi chỉ có một, bọn họ …”

“Không sao!” Thiệu Đường biết ý y, năm người kia đã chặn đường xuống núi, bọn hắn có muốn cũng không thể chạy xuống.

“… Ta đi ngăn bọn họ lại, ngươi …” Dương Quá thấy năm người ngày càng đến gần, lòng sốt ruột, Thiệu Đường không biết võ công, nếu bị năm người kia đuổi theo, bản thân một mình không thể ứng phó, còn không bằng mình ra ngăn cản họ, bảo Thiệu Đường chạy trước.

“Không được!” Không chờ Dương Quá nói xong, một phen giữ chặt y. Mình rõ ràng hơn ai hết, năm người kia chính là Tàng Biên Ngủ Sửu, là thủ hạ của Đạt Nhĩ Ba. Võ công của Dương Quá mặc dù cao, nhưng hiện tại vẫn đánh không lại, không phải đối thủ của họ, sao có thể để y một mình chứ! “Phía trước đường hẹp, chúng ta canh giữ ở đó là được rồi, không sợ họ đến!”

Thiệu Đường lời vừa dứt, sơn lộ liền trở nên gấp khúc, bỗng nhiên biến hẹp lại, chỉ cho một người đi qua, hai bên chính là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Thiệu Đường thở ra một hơi, nhảy lên một khối đá lớn, hai tay chống gối, chạy đến thở không ra hơi.

Dương Quá cũng đặt Hồng Thất Công lên tảng đá lớn, sau đó thì năm người kia cũng chạy đến, “Tiểu tử, ngươi là ai? Giao lão ăn mày ra đây!”

Dương Quá liếc nhìn người đang nói, bĩu môi, đứng trước tảng đá, khoanh tay nói: “Nguyên lai là năm tên bát quái xấu xí! Muốn tìm Hồng lão tiền bối thì đến đây a!”

Ngũ Sửu nghe thấy y nói lời chướng tai, lập tức nổi giận, vừa muốn tiến lên, một người trong đó giữ chặt lại nói: “Không vội! Đường này rất hiểm trở, chúng ta tiến lên, nhất định sẽ không cẩn thận mà ngã xuống.”

“Vậy làm sao đây?” Những người còn lại nóng nảy, đều kêu lên.

“Làm sao đây?” Dương Quá thiêu mi nói, “Sợ thì ngoan ngoãn quay đầu xuống núi, nếu không thì cứ đến đây, ta sẽ đá các ngươi xuống.”

“Ngươi đừng ở đó kiêu ngạo!” Ngũ Sửu kêu lên: “Chúng ta cũng thủ ở đây, thay phiên nhau xuống núi ăn, không tin các ngươi sẽ không ăn không uống, chịu đựng được bao lâu!”

“… Một đám ngu ngốc!” Thiệu Đường ngồi trên tảng đá lớn, hai tay chống má, nhìn Dương Quá cùng Ngũ Sửu đang giằng co trước mặt, không khỏi thấy buồn cười, có cảm giác như đang xem kịch, tuy rằng không giống kịch bản cho lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến diễn biến chính của câu chuyện, thật là không có gì mới a.

Thiệu Đường ngồi một hồi, từ trên tảng đá nhảy xuống, hắn không muốn trông xú lão đầu Hồng Thất Công này, nhàn quá không gì làm giả vờ ngủ để thử Dương Quá, làm hại bọn hắn bị đuổi đến chạy loạn. Ở xung quanh tìm chút cành cây khô, ôm lấy chạy đến bên cạnh Dương Quá, “Đốt lửa đi, kẻo lạnh.” Nói xong ngồi xổm xuống động thủ nhóm lửa.

Bất quá, nhóm lửa cũng là một môn học, từ hiện đại xuyên đến đây, đại thiếu gia Thiệu Đường ngay cả phòng bếp cũng chưa từng vào chứ đừng nói nhóm lửa, tựa hồ có chút khó khăn. Vùi đầu làm loạn nửa ngày, vẫn không thể nhóm được lửa.

Dương Quá nhìn Thiệu Đường chuyện chú nhóm lửa, mỉm cười nói: “Thiệu Đường, ngươi trước giờ chưa từng nhóm qua lửa sao?”

“Đương nhiên là chưa!” Thiệu Đường khó chịu nói, ngay cả đầu cũng không nâng, hai cây củi này thật làm cho hắn phát hỏa!

Dương Quá cười cười, nhìn Hồng Thất Công còn đang ngủ trên tảng đá cách đó không xa, nói: “Thiệu Đường, dù sao vẫn chưa nhóm được, ngươi cứ đến chỗ tảng đá rồi nhóm lửa đi, Hồng lão tiền bối vẫn còn ở đó …”

“Hắn mới không sợ lạnh.” Thiệu Đường liếc liếc mắt tảng đá lớn kia, “Ngươi có thấy qua động vật ngủ đông nào đã bị chết cóng chưa?” Hắn đang giả vờ ngủ, bảo ta đi nhóm lửa cho hắn? Chết cũng không!

“Nhưng …”

Thiệu Đường không nói gì, Dương Quá này rốt cuộc là thông minh hay là không thông minh đây? Y không nhìn ra là Hồng Thất Công đang giả ngủ hay sao? Ồn ào như vậy mà không tỉnh? Còn bảo hắn đi nhóm lửa, như vậy không phải là quá hảo tâm sao!

Thiệu Đường không khỏi bĩu môi, có lẽ Dương Quá là dạng người có cái miệng hư hỏng, nhưng tâm địa lại nhuyễn hơn người? Chỉ cần đối phương không có địch ý với y, y sẽ đối với người đó rất rất rất tốt, rất quan tâm chiếu cố, thế cho nên … “Nơi nơi lưu tình”? Bằng không vì sao mỗi một nữ nhân bên cạnh y đều không tự chủ được mà khuynh tâm.

“Ta giúp ngươi.”

Thiệu Đường đang nghĩ nghĩ, nghe thanh âm của Dương Quá thì ngẩng đầu, không biết từ khi nào, Dương Quá cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy cành cây khô trong tay Thiệu Đường, chỉ công phu trong chốc lát, ngọn lửa ấm áp liền được nhóm lên, cùng với thanh âm “tí tí tách tách”, nướng hết những hoa tuyết xung quanh nó …

Theo bản năng nhìn về phía đầu bên kia, Ngũ Sửu cách bọn hắn rất xa, cũng đã nhóm lửa, không biết tìm về từ đâu mấy con thỏ hoang, đang lóc xương chuẩn bị nướng. Bộ dáng máu chảy đầm đìa, Thiệu Đường nhíu nhíu mày.

Dương Quá nhóm xong lửa đứng lên, bị Thiệu Đường kéo lại, ấn y ngồi xuống, nói: “Đứng nhiều sẽ mệt a, ngồi ở đây sưởi ấm, ngươi yên tâm, cho dù bọn họ có đánh lén, ngươi cũng có thể ứng phó được.”

Dương Quá không lay chuyển được hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống, một lát sau, hỏi: “Thiệu Đường, ngươi có đói không?”

Người này thật sự … Thiệu Đường không còn gì để nói, nhìn người khác ăn thôi đã đủ thảm, y còn hỏi mình, mình từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn bữa nào!

“… Không đói …” Thiệu Đường hơn nửa ngày mới trả lời.

“Thật sao?” Dương Quá cười đến vui vẻ, nhìn liền biết Thiệu Đường là ngôn bất do trung (nghĩ một đằng nói một nẻo), “Cho này, cầm lấy.”

“Đây là …”

>>Hết chương

Truyện Chữ Hay