Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Edit: Sabi

“Không được nhúc nhích! Bỏ dao xuống!”

“Giơ tay lên! Cảnh sát đây!”

Toàn bộ đặc cảnh tuần tra, đồn công an, đại đội phòng chống bạo động, chi đội hình trinh đều đến đông đủ, một mảnh công trường bỏ hoang lớn như vậy bị cảnh sát bao vây từng vòng. Mấy tên tay sai xã hội đen run như cầy sấy, mã tấu ống tuýp rơi đầy đất, bị đặc cảnh đá đi, tiến lên còng tay từng tên một lại.

Bộ Trọng Hoa lúc này mới hạ súng xuống, thở hổn hển nói: “Cậu không sao chứ?”

Ngô Vu kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, làn da tái nhợt trong suốt, làm nổi bật cặp lông mày đen nhánh. Sắc mặt Bộ Trọng Hoa xanh xao, đè bả vai cậu do dự quan sát một vòng từ trên xuống dưới xem có bị thương nặng không, mới hỏi lại lần nữa: “Cậu không sao chứ?”

“……Sao anh lại ở đây?”

Bộ Trọng Hoa lập tức quở mắng: “Sao tôi lại ở đây, không phải nên hỏi cậu sao?”

Hai người cách nhau rất gần, Ngô Vu vội vàng lùi về phía sau nửa bước, vội nói: “Đội trưởng, anh chảy máu rồi, mau gọi người tới. Xin lỗi, lần sau tôi không….”

Vừa đúng lúc đặc cảnh áp giải đám người anh Lưu, Niên Đại Hưng từ trong con hẻm đi ra, Niên Đại Hưng liều mạng vùng vẫy, kêu to: “Các anh bắt nhầm rồi! Tôi là người nhà của người bị hại! Tôi muốn tố cáo…..Ưm!”

Đặc cảnh cũng không vừa, lập tức bịt miệng hắn lại, nhét vào buồng xe phía sau.

Sắc mặt Ngô Vu khẽ thay đổi.

Toàn bộ tầm nhìn của Bộ Trọng Hoa đều tập trung lên người cậu, lập tức chú ý tới chi tiết nhỏ này, vừa định truy hỏi, Liêu Cương và Thái Lân khóc lóc nhào tới: “Đội trưởng Bộ!” “Mau gọi pháp y Tiểu Quế tới!” “Sếp, sếp không sao chứ? Trời ŧɦασ, thằng cháu nào chém đây, chôn ngay cho ông!”…….

Ngô Vu bị chen lấn loạng choạng nửa bước, chân đứng không vững, đầu gối chợt mềm nhũn.

“Tiểu Ngô cũng không sao chứ, ai nhìn thấy Tiểu Ngô của tôi đâu không……Ôi đệt!” Thái Lân sợ hết hồn, còn chưa kịp trở tay, Bộ Trọng Hoa đã xoay người bắt lấy Ngô Vu, chỉ thấy cậu che miệng ho khan, tiếng ho gần như từ trong lồng ngực chấn động ra ngoài, sau đó cậu liền lau tay lên quần đồng phục.

Bộ Trọng Hoa nắm lấy cổ tay cậu, đẩy ra nhìn thì thấy trong lòng bàn tay cậu đều là vết máu nhạt.

“Gọi xe tới bệnh viện, cậu ấy bị nội thương. Mau lên! Thái Lân!”

Thái Lân bật lên như thỏ chạy ra ngoài, đám người nhất thời hỗn loạn. Bộ Trọng Hoa vòng tay ôm lấy Ngô Vu, để cậu ngồi dựa vào tường gạch, bỗng anh cảm giác được Ngô Vu trở tay nắm lấy tay mình, ngón tay lạnh băng phát run, khàn khàn nói: “Niên Đại Hưng……..”

Bộ Trọng Hoa nhìn thẳng vào mắt Ngô Vu, thoáng chốc nhìn thấy một cảm xúc khó tả từ trong cặp mắt kia.

Bi ai, đấu tranh hòa lẫn với sự bất lực sâu sắc.

“Niên Đại Hưng làm sao?” Bộ Trọng Hoa nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu phải đuổi theo hắn? Nói tôi nghe!”

Tư thế này làm cho Ngô Vu ngẩng đầu lên, cậu nhìn Bộ Trọng Hoa ở khoảng cách gần, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng.

“Tới đây! Cẩn thận chút!” Đúng lúc này, Thái Lân dẫn theo mấy cậu cảnh sát nữa chạy trở lại, đem theo cáng sơ cứu trên xe cảnh vụ tới, ba chân bốn cẳng nâng Ngô Vu lên. Bộ Trọng Hoa cũng đứng lên, mặc kệ người khác ngăn cản, quát lên: “Ngô Vu!”

“Pháp y! Pháp y ở bên này!” Liêu Cương liều mạng đỡ Bộ Trọng Hoa: “Đội trưởng anh mau ngồi xuống! Đậu má, anh còn đang chảy máu đó!”

Ngô Vu chợt nhắm nghiền mắt lại.

Không hiểu sao, Bộ Trọng Hoa lại cảm thấy một chút rối loạn thần kinh từ phản ứng nhỏ này của cậu, sau đó Ngô Vu được đưa lên xe cảnh sát, còi báo động vang vọng, vọt ra khỏi hiện trường như tia chớp.

Lưu Đống Tài, nam, năm mươi tuổi, từng ở tù nhiều lần vì tội trộm cắp, cướp bóc, buôn bán thuốc giả, trộm bán xe. Mười năm trước, sau khi ra tù hắn phiêu bạt đến vùng Đông Bắc, dựa vào ‘Tay nghề’ học được trong tù giở lại những trò cũ, thậm chí còn mở lớp dạy nghề, gần hai năm qua hắn điên cuồng gây ra rất nhiều vụ án trộm cắp, bị công an ba tỉnh truy nã.

Cũng không ai biết sao hắn lại trốn đến Tân Hải, còn mất trí bao vây tấn công hình cảnh, gần như bị cảnh sát địa phương một lần bao vây diệt trừ.

“Ngoan cố kháng cự, không biết hối cải! Ba thấy con hết thuốc chữa rồi!” Tống Bình, trưởng cục công an thành phố Tân Hải vỗ bàn, vẻ mặt nghiêm khắc: “Ba cảnh cáo con, tốt nhất nên tỉnh ngộ, quay đầu là bờ. Ba nói lần cuối, chẵn lẻ không đổi, nhìn ký hiệu góc vuông! Phụ thuộc vào góc vuông!!”

Tống Tiểu Viễn mười lăm tuổi lừ đừ nằm bẹp trên bàn cơm, tiếng phu nhân cục trưởng chiên sườn vọng ra từ phòng bếp.

“Nhìn con đi, thế này mà còn dám ương ngạnh với ba! Con xem Trọng Hoa có lúc nào phải kèm bài tập chưa, rồi xem lại mình?! Còn lườm? Lườm nữa ba sẽ giao con cho Bộ Trọng Hoa dạy dỗ! Không tin con cứ thử xem!!”

Tống Bình một tay ôm ngực, đang muốn tìm chổi lông gà, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

“A lô, Trọng Hoa?”

Cúc hoa của Tống Tiểu Viễn lập tức khép chặt lại.

“Ừ, ừ, chú đã nghe lão Hứa báo cáo qua…..Cái gì?!”

Giọng của Tống Bình đột ngột cao lên, không biết Bộ Trọng Hoa nói gì, chỉ thấy sắc mặt ông chợt thay đổi, lập tức đứng dậy đi giày, vớ lấy chìa khóa xe: “Chú biết rồi, cháu nói với lão Hứa chú tới ngay!”

“Sao thế,” phu nhân cục trưởng từ trong phòng bếp ló đầu ra, bất mãn hỏi: “Khó khăn lắm mới được ở nhà một ngày, anh lại đi đâu?”

Tống Bình vội kẹp cặp da vào nách: “Tối qua chi đội Nam Thành tiến hành vây bắt một nhóm người ở khu Xương Bình cũ, Trọng Hoa bị thương, vừa gọi điện nói vụ án phát sinh tình huống mới.”

“Cái gì….?!” Giọng của phu nhân cục trưởng giống hệt Tống Bình vừa rồi, ngay cả âm điệu cũng không kém là bao: “Trọng Hoa bị thương? Nặng không?! Hủy Hủy! Hủy Hủy!”

Tống Bình đúng là hết cách: “Ấy chết, em gọi con bé làm gì!”

Trong nhà vang lên tiếng bước chân bình bịch, Tống Hủy đang nghỉ ở nhà chạy vào phòng ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc bị dọa đến mức trắng bệch: “Sao thế? Mẹ? Có chuyện gì vậy?”

Phu nhân cục trưởng liến thoắng: “Ba con tới chi đội Nam Thành thăm Trọng Hoa, con cũng cùng đi xem sao, mặc cái váy trắng mới mua vào……”

“Hai người tha cho người ta đi, đã là lúc nào rồi!” Tống Bình dở khóc dở cười, đóng sầm cửa lại.

Tòa nhà chi đội hình trình, phân cục Nam Thành, cục công an thành phố Tân Hải.

Một chiếc xe con gắn hồng kỳ dừng lại trước cửa, tài xế còn chưa kịp xuống xe mở cửa, Tống Bình đã chui ra, sải bước đi lên bậc tam cấp, khoát tay ra hiệu cho cục trưởng Hứa không cần dài dòng, dứt khoát chỉ vào bả vai Bộ Trọng Hoa hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Nhân viên pháp y đã khâu lại rồi, con đao kia cùn đến mức không gϊếŧ nổi gà.” Bộ Trọng Hoa khoác áo khoác đồng phục, vai trái quấn băng, nhưng hành động của anh không hề bị ảnh hưởng: “Tin tức Lưu Đống Tài sa lưới đã được gửi đến cục công an thành phố Đại Liên, người bọn họ cử tới hỗ trợ điều tra trưa nay sẽ tới……”

“Cháu từng gϊếŧ gà rồi sao? Cháu có biết sức sống của gà còn mạnh hơn cháu nhiều không?” Tống Bình ngắt lời anh: “Tới bệnh viện cho chú! Đợi lát nữa xong việc liền đi ngay!”

“…….” Bộ Trọng Hoa nói: “Vâng cháu biết rồi. Tối qua mấy người Liêu Cương đã tra hỏi đàn em của tên họ Lưu kia cả đêm, sau khi đối chiếu lời khai, xác nhận Niên Đại Hưng, thân nhân người bị hại trong vụ án cũng có dính líu, chính hắn là người thông báo cho Lưu Đống Tài dẫn người lẻn vào thành phố Tân Hải.”

Đoàn người sải bước đi vào tòa nhà chi đội hình trinh, Tống Bình nhướng mày: “Tại sao?”

“Niên Đại Hưng tên thật là Niên Quỷ, mười bốn năm trước từng bị kết án ba năm tù vì tội hỗ trợ buôn bán thuốc phiện dưới g, trong thời gian chờ tuyên án tại trại tạm giam Cẩm Khang, hắn ở chung phòng giam với Lưu Đống Tài. Lúc đó, Lưu Đống Tài là trưởng phòng giam, Niên Đại Hưng là tay chân kiêm tiểu đệ của hắn ta. Sau khi ra tù, hai người dần cắt đứt liên lạc, cho đến vài ngày trước, Niên Đại Hưng đến thị cục vì vụ án con gái hắn bị gϊếŧ, gặp được Ngô Vu. Sau khi về hắn lập tức thông báo cho Lưu Đống Tài dẫn người tới Tân Hải trả thù, bởi vì có người để lộ tin tức nhận được ba mươi ngàn nhân dân tệ tiền thưởng từ Lưu Đống Tài.”

Tống Bình dừng chân, mấy người đi theo cũng dừng lại: “Trả thù?”

Bộ Trọng Hoa gật đầu: “Niên Đại Hưng khẳng định tay của Lưu Đống Tài là do Ngô Vu chặt từ mười năm trước, hắn còn nói muốn tố cáo, xin lập công chuộc tội.”

Từ biểu hiện bất ngờ của người đứng đầu cục công an thành phố Tân Hải cho thấy, ngay cả ông cũng không biết chuyện này, nghĩ ngợi một lát mới hỏi: “Hắn muốn tố cáo chuyện gì?”

Bộ Trọng Hoa làm một động tác tay ra hiệu, lòng bàn tay hướng vào phía trong, mu bàn tay hướng ra bên ngoài, trừ cục trưởng Hứa ra mấy vị chủ nhiệm đều thức thời lùi về phía sau hai bước, trong tòa nhà chi đội hình trinh người đến người đi, chỉ có một tấc đất vuông chỗ này đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

“Hắn nói, Ngô Vu đã từng ngồi tù.” Bộ Trọng Hoa hơi nghiêng đầu, âm lượng rất nhẹ: “Hắn nói Ngô Vu là tội phạm truy nã trốn khỏi trại tạm giam Cẩm Khang mười ba năm trước.”

Phòng thẩm vấn.

Vách tường bốn bề ảm đạm, trên đỉnh tưởng mở một song sắt lớn cỡ bàn tay. Người ghi chép đã đi ra ngoài, trên bàn chỉ còn trơ trọi một ngọn đèn bàn lờ mờ, ánh sáng vàng cũng không phải vàng, xanh cũng không phải xanh, chiếu lên khuôn mặt dữ tợn với một chút yếu ớt của Niên Đại Hưng.

Bộ Trọng Hoa khoác áo choàng ngồi sau bàn thẩm vấn, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc, thờ ơ nói: “Tôi nghe nói anh muốn tố cáo, nói hình cảnh của chúng tôi là tội phạm bị truy nã?”

Bộ Trọng Hoa chân dài vai rộng, bả vai cao ngất, chỉ tùy tiện ngồi đó, khí thế được trui luyện hơn mười năm trong kiếp sống hình trinh đủ để áp đảo đối phương, Niên Đại Hưng thậm chí còn không dám giương mắt nhìn thẳng vào anh: “Tôi, tôi không nói láo, tôi không phải vì ba mười ngàn kia mới báo tin cho anh Lưu, mà là vì tên họ Ngô đó quá ác! Tôi làm vậy là vì tự vệ!”

Trong một góc bên ngoài phòng thẩm vấn, sếp Tống và cục trưởng Hứa hai người sóng vai đứng trước cửa sổ kính một mặt, trầm ngâm nhìn nhau.

“Tự vệ.” Bộ Trọng Hoa thờ ơ lặp lại, hỏi: “Sao phải tự vệ, Ngô Vu gây bất lợi cho anh sao?”

Niên Đại Hưng dùng sức nuốt nước miếng, cổ họng vang lên tiếng ực.

“Niên Quý,” Bộ Trọng Hoa nhàn nhạt nói, giọng điệu của anh vô cùng từ tính, nhưng mỗi một chữ đều nặng như ngàn quân: “Anh ở trước mặt tôi, tố cáo người của tôi là tội phạm vượt ngục, anh biết bêu xấu hình cảnh đang tại chức là tội gì không?”

Mấy chữ cuối cùng của anh tựa như thái sơn, ép cho Niên Đại Hưng rụt cả người vào ghế sắt, thật lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một câu như biện bạch: “Nhưng…..Nhưng tôi có thể nhận ra, dáng vẻ của nó không hề thay đổi, còn có hình xăm đó! Trên đời làm sao có thể có hai hình xăm giống hệt nhau chứ?!”

Con ngươi Bộ Trọng Hoa co chặt.

…..Hình xăm.

“Họ thật của nó là Giải, tên gì thì không biết, nghe nói là bị bắt vì tội giúp người vận chuyển hàng trắng đến Miến Điện, cai tù gọi nó theo số hiệu . Mỗi phạm nhân đều có biệt hiệu, duy chỉ có một mình nó không có. Nó không cần. Nhắc tới nó thì tất cả mọi người đều biết là nó, thậm chí sau đó ngay cả nhắc cũng không cần, lúc một ổ phạm nhân tập trung lại hóng gió, chỉ cần dùng mắt ra hiệu là biết đang nói tới nó mấy cán bộ quản giáo cũng mặc kệ…….”

“Tại sao?” Bộ Trọng Hoa hỏi.

Niên Đại Hưng thở dốc, dưới ánh đèn mồ hôi chảy thành từng vệt dài, một lúc lâu sau hắn mới nặn ra một nụ cười méo mó.

“Tại sao à? Không có tại sao. Anh cho rằng trại tạm giam cũng giống nhà tù sao, cảnh sát? Lúc tòa án chưa tuyên án, tất cả mọi loại phạm nhân đều bị nhốt trong trại tạm giam, tội phạm gϊếŧ một lúc bảy tám mạng người, tội phạm buôn bán một lúc kg ma túy ở biên giới, băng đảng chặn đường cướp bóc, tội phạm gϊếŧ người băm thây cả nước truy sát……..Tất cả lẫn lộn chung một chỗ, có phòng giam lớn, có phòng giam nhỏ, trong mỗi một phòng còn có một cai tù. Cai tù phụ trách dạy phạm nhân mới tới học quy củ, một ngày ba bữa đè đánh vào chỗ chết, đánh xong còn dội nước bẩn lẫn bùn lên người. Cớm đều biết cách chơi giữa các tù nhân, chỉ cần không xảy ra án mạng, bọn họ có nhìn thấy cũng coi như không thấy…….”

“Tôi không hỏi anh việc này.” Bộ Trọng Hoa ngắt lời hắn ta, “Tôi hỏi tại sao không có biệt hiệu.”

Niên Đại Hưng trợn mắt nhìn anh, vẻ ác ý trên mặt gần như hóa thành chất lỏng sền sệt chảy xuống, cuối cùng hắt cất lời nói thật:

“Bởi vì đẹp.”

Hô hấp của Bộ Trọng Hoa hơi ngừng.

“Đó là nhà tù lớn, ngay cả một con chuột cũng mẹ nó lôi kéo chiếm giữ. Dáng dấp nó đẹp như vậy, anh nói sao tại sao tất cả phạm nhân ai cũng nhớ? Anh cảm thấy bọn họ đang nhớ cái gì, cảnh sát?”

Bầu không khí cả bên trong lẫn bên ngoài phòng thẩm vấn đều như bị đông cứng, hóa thành vô số mảnh băng sắc bén, nặng trĩu đâm vào phổi từng người một.

Một lúc lâu sau, Bộ Trọng Hoa rốt cuộc cũng hoạt động xương cổ, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy, anh hỏi: “Cho nên Lưu Đống Tài ra tay?”

“Lưu Đống Tài là người đầu tiên ra tay. Vì chúng tôi ở chung một phòng giam, tiện.” Niên Đại Hưng cười khẩy: “Nhưng tên họ Lưu lại không dám tự mình làm, hắn ta được làm cai tù là vì bên ngoài có bối cảnh, có người cho tiền, hắn không thể đánh người. Nên ra lệnh cho chúng tôi lên trước…….”

Vẻ mặt Bộ Trong Hoa trầm ngâm, không nhìn ra cảm xúc gì, “Sau đó thì sao?”

Niên Đại Hưng hít vào một hơi, tảng thịt trên mặt cũng không nhịn được co rúm lại, cuối cùng vén áo lên.

Ngay cả dưới điều kiện thị giác lờ mờ của phòng thẩm vấn u ám, vết sẹo trên bụng hắn vẫn vô cùng rõ ràng, ánh lên màu đỏ nhạt đáng sợ lớn dần theo thời gian

“Mảnh thủy tinh,” Niên Đại Hưng khàn khàn nói.

Biểu tình của Bộ Trọng Hoa cuối cùng cũng thay đổi.

“Anh có thể tưởng tượng được không? Bình thường tên họ Lưu ăn hiếp nó, đánh nó, đánh đến mức máu trào ra, thằng nhóc đó cũng chỉ cắn răng không rên tiếng nào, tôi còn cảm thấy nó thật dễ ăn hiếp. Nhưng đêm đó, lúc một đám người vây quanh ra tay, nó lại đột nhiên mặc kệ tất cả, dùng cục gạch nó cất giấu đập từng người một, dùng mảnh thủy tinh thọt vào bụng tôi, bọn họ nói ruột cũng rơi ra. Tất cả mọi người đều đang la hét, tất cả đều đang nôn mửa, trước khi vũ cảnh tới nơi hắn còn đâm xuyên cổ một người nữa, máu phun cao lên nửa bức tường. Sau đó tôi nghe nói đêm đó suýt nữa dẫn tới một vụ bạo động.”

Niên Đại Hưng thở hổn hển, nói: “Anh biết sao lần này Lưu Đống Tài phải dẫn theo hai ba chục người tới Tân Hải không, cảnh sát? Vì hắn sợ. Tôi dám nói tên họ Lưu lăn lộn hơn nửa đời người, nhưng chưa bao giờ hắn cách cái chết gần đến vậy.”

Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt oán hận xen lẫn sự sợ hãi, hèn yếu của Niên Đại Hưng, thật lâu không nói gì.

“Sau đó thì sao?” Bộ Trọng Hoa rốt cuộc mở miệng hỏi, “Anh nói cậu ấy vượt ngục?”

Niên Đại Hưng nhìn chằm chằm mặt bàn thẩm vấn, tựa như xuyên thấu qua bề mặt thép tranh tối tranh sáng lạnh ngắt của nó, lần nữa trở lại cái đêm hỗn loạn đẫm máu trong trại tạm giam. Một lúc lâu sau hắn mới nuốt nước miếng, nói: “Đúng, sau đó đêm đó, nó liền bỏ trốn.”

“………”

“Đêm đó cảnh sát vũ trang vây xung quanh, cầm vòi chữa cháy cao áp xịt nước vào phòng giam, tất cả tù nhân đều bị ép đến chân tường, sau đó họ xông vào đạp ngã hết thảy phạm nhân, bảo chúng tôi ôm đầu ngồi xuống, bảo ai dám nhúc nhích sẽ lập tức bắn chết. Lúc đó tôi đang ôm ruột, đau đến mức vừa muốn kêu cứu mạng thì thằng nhóc kia bất ngờ đứng lên bắt lấy quản giáo, đánh như điên, đánh quản giáo ngay trước mặt vũ cảnh, vậy cũng được sao? Vũ cảnh nổ súng nhào tới, một đám người đánh nó bể đầu chảy máu, đánh tới mức không nhúc nhích được nữa, mới lôi hắn ra khỏi phòng giam. Lúc lôi nó ra trên đất đều là máu, tôi còn tưởng nó đã chết rồi, mẹ nó chứ!” Niên Đại Hưng hung hăng mắng mỏ: “Sau đó tôi mới biết nó muốn làm gì, nó muốn vào phòng y tế, cống thoát nước của phòng y tế thông ra sông Cẩm Khang, ngày hôm sau nó liền bỏ trốn!”

Không chỉ Bộ Trọng Hoa, ngay cả Tống cục và Hứa cục bên ngoài cửa sổ kính một mặt cũng nhíu mày lại…..Cống thoát nước của phòng y tế?

Cho dù là mười năm trước, cho dù đó chỉ là một trại tạm giam đổ nát tọa lạc ở một trấn nhỏ biên giới, có thể nín thở vượt ngục từ cống thoát nước thì có phần hơi điêu.

“Không tin à? Lúc đầu tôi cũng không tin, tất cả phạm nhân không một ai tin. Cống thoát nước từ phòng y tế thông ra khu vực bên ngoài, từ khu vực bên ngoài còn phải vòng quanh một cống thoát nước mới thông ra sông Cẩm Khang. Nếu có người nói nó có thể nín thở lặn mấy dặm dưới nước, đổi lại là anh anh có tin không? Nhưng nó thực sự biến mất! Khụ, khụ…..”

Niên Đại Hưng kích động đến mức sặc nước miếng, tất cả mọi ánh mắt trong và ngoài phòng thẩm vấn đều nhìn hắn chằm chằm, hắn lại không dừng được lắc lắc đầu, khuôn mặt vàng khè vì kích động mà đỏ lên.

“Sau đó tôi nghĩ mãi vẫn không ra, dù nghĩ thế nào cũng không có khả năng, chỉ biết sau vụ việc đó toàn bộ trại tạm giam bị giới nghiêm. Từng xe tải chở bốn năm tốp vũ cảnh tới, còn hạ lệnh nghiêm cấm phạm nhân không được bàn luận tới chuyện này, cũng không được phép nhắc tới thằng nhóc đó. Nhưng thực tế loại chuyện này căn bản không thể tránh được, tất cả mọi người đều len lén suy đoán, chỉ là không đoán ra được tại sao……Mãi đến hai năm sau đó sau khi tôi ra tù, mới có người nói cho tôi biết.”

Niên Đại Hưng dừng lại lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào Bộ Trọng Hoa, con ngươi đục ngầu không nhịn được run rẩy.

“Thằng nhóc kia căn bản không phải tự mình bơi ra ngoài, thật ra nó chỉ bơi ra khu vực bên ngoài trại nhà tù, thì bị vũ cảnh bao vây. Sau đó có một nhóm người Miến Điện lái xe quân đội vượt biên giới, đâm thủng lưới điện xông vào cửa nhà tù, giao đấu với lính canh, còn bị vũ cảnh bắn chết mấy người.”

“Nó cùng một phe với đám người Miến Điện đó, bọn chúng cướp nó từ trong tù ra.”

Truyện Chữ Hay