Hắc ám, yên tĩnh.
“…… Ngô Vu……”
Có người đang gọi mình sao?
“…… Ngô Vu…… Ngô Vu! Tỉnh!”
Dường như từ trong nước sâu u ám đau đớn có một bàn tay túm cậu ra khỏi mặt nước, Ngô Vu đột nhiên mở to mắt, một giây sau bị kịch liệt đau nhức do bỏng gây ra từ ngực càn quét toàn thân, khiến cậu co quắp trên mặt đất lạnh buốt, đột nhiên sặc ra một búng máu!
“Em thế nào rồi? Chỗ nào bị thương?” Một cánh tay quen thuộc bế cậu lên: “Ngô Vu! Em nhìn anh! Ngô Vu!”
Ngô Vu gấp rút thở dốc, tia sáng lờ mờ làm cho cậu vô ý thức nhíu lại mắt, sau đó mới hoảng hốt trông thấy là Bộ Trọng Hoa.
Vết máu trên thái dương Bộ Trọng Hoa thuận mặt chảy xuống, đã khô cạn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trên môi tất cả đều là khô nứt. Ngô Vu há hốc mồm, trong mê mang cảm giác được có dòng chất lỏng ấm áp thuận da môi chảy ra, nửa ngày mới ý thức được đó là máu.
“…… Anh……”
“Anh không sao, nhưng em bị thương rồi”. Bộ Trọng Hoa dùng sức ôm Ngô Vu ngồi dậy, để cậu gối lên khuỷu tay mình, thấp giọng nói: “Xe lật từ phía em, nên hẳn đã đụng phải đầu và ổ bụng, nội tạng cũng bị thương nhẹ. Đừng lộn xộn, cẩn thận xuất huyết nội.”
Ngô Vu nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới từ bên trong trời đất quay cuồng đáng sợ miễn cưỡng khôi phục một tia ý thức, mở mắt miễn cưỡng nhìn chung quanh: “Nơi này là……”
Bộ Trọng Hoa trầm mặc, không trả lời.
Khu vực chung quanh rất tối, trông như một nhà kho bỏ hoang, những mảng tường đã ngả sang màu vàng xanh, ẩm mốc do nước thấm lâu ngày. Cửa sổ nhỏ duy nhất treo trên cao đã bị đóng đinh chết bởi một vài tấm gỗ. Chốt cửa sắt đóng chặt, bên ngoài cũng bị khóa chặt.
Một bóng đen cuộn mình trong góc cách hơn mười mét, ánh mắt Ngô Vu định trụ, mượn ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ, sắc mặt khó thể át chế phát sinh biến hóa: “Bành Uyển?!”
Bóng đen khó khăn giật giật, chậm chạp ngẩng đầu, rốt cục lộ ra khuôn mặt của Bành Uyển giống hệt tấm ảnh trên tư liệu, chỉ là giờ phút này sắc mặt của cô trông như người chết tái nhợt phát xanh, trong tay ôm đứa nhỏ không nhúc nhích, nếu như không phải là do hô hấp còn chập trùng nhỏ bé, nhìn qua rất giống như đã chết, kia hẳn là đứa con trai ba tuổi Đào Trạch.
“Đây là nơi nào? Hiện tại mấy giờ rồi?” Ngô Vu miễn cưỡng ngồi dậy, “Chúng ta sao lại ở chỗ này?”
“Anh vừa tỉnh lại đã thấy cô ấy ở chỗ này”. Bộ Trọng Hoa tựa ở trên tường, khẳng định cũng bị thương, chỉ là dưới tầm nhìn điều kiện kém không thấy rõ lắm, chỉ có thể nghe ra thanh âm vô cùng khàn: “Hẳn là đám người xung đột trên đường lớn đã đem chúng ta chuyển đến nơi này, đánh giá tình trạng đói, khát và mức độ sáng tối bên ngoài, có lẽ đã khoảng đến tiếng trôi qua, hiện tại chắc là chiều ngày thứ hai”.
“Bọn hắn muốn làm gì?”
“Anh không biết”. Bộ Trọng Hoa cười khổ một tiếng: “Nơi này cửa sổ duy nhất đã bị phong kín, cửa cũng khóa từ bên ngoài, anh thử rồi nhưng làm sao cũng mở không ra, chỉ có thể chen then cài từ bên trong, hoàn toàn không mò ra đối phương có ý định gì.”
Trong đầu Ngô Vu ong ong, huyệt thái dương giật giật co rút đau đớn, cắn răng dùng sức đứng người lên, không để ý đến khoang ngực và bụng đang kịch liệt đau nhức liền lảo đảo tiến lên, rút ra then cài dùng sức lắc cửa, nhưng cánh cửa kiên cố hai tầng gỗ thật bọc sắt cũng không nhúc nhích tí nào, chỉ có tro bụi rì rào rơi xuống, khiến cho cậu ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ! Hụ khụ khụ khụ ——”
“Không sao, không sao”, Bộ Trọng Hoa dùng sức ôm lấy cậu, giữ then cài cửa dùng sức chống đỡ trở về, đem đầu Ngô Vu vùi trong lồng ngực mình gấp rút vuốt ve: “Không có việc gì, yên tâm nào, không có việc gì……”
Làm sao có thể không có việc gì?
Là ai đem bọn họ nhốt vào đây, vì sao giam giữ mà không giết chết, đối phương đến cùng muốn làm gì?!
“…… Đừng uổng phí sức lực……”
Lúc này trong góc hẻo lánh đột nhiên vang lên một giọng nữ nhỏ bé yếu ớt run rẩy, Bộ Trọng Hoa quay đầu, là Bành Uyển!
Đây là lần thứ nhất sau khi bọn họ tỉnh lại Bành Uyển mở miệng nói chuyện, đại khái là do quá khát, giọng đã khàn đến không ra hình dáng, lộ ra sắc mặt toàn vẹn không giống người sống, như một nữ quỷ trong nhà tù băng lãnh: “Bọn hắn chính là muốn để chúng ta chết, ha, bọn hắn chính là muốn để chúng ta chết……”
“Bọn hắn là ai?”
“Chính là bọn hắn”, Bành Uyển mơ hồ không rõ yếu ớt nói, “Chính là người đã đem chúng ta vào đây”.
Hai người liếc nhau, nội tâm đồng thời dâng lên hoài nghi. Bộ Trọng Hoa ôm Ngô Vu đến góc tường ngồi xuống, còn mình thì vịn tường chống đỡ thân thể đi đến định xem xét tình huống của cô cùng con trai, nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã nghe Bành Uyển hét lên một tiếng, tố chất thần kinh ôm lấy đứa bé: “Đừng tới đây! Anh đừng tới đây!”
Bộ Trọng Hoa nói: “Tôi là cảnh sát chi đội hình sự trinh sát phân cục Nam Thành, chúng tôi một mực ở bên ngoài tra vụ án cô bị Đinh Thịnh và Đặng Vui bắt cóc, đêm hôm đó hai kẻ bắt cóc bị súng giết……”
“Đêm hôm đó.”
Ba chữ này như một đạo chốt mở, khiến toàn thân Bành Uyển rung mạnh, trong phòng tối như thế cũng hiện ra rõ ràng.
“—— Đinh Thịnh bị súng giết đêm hôm đó đến cùng xảy ra chuyện gì?” Bộ Trọng Hoa bị thương rất nặng, nhưng vẫn bén nhạy chú ý tới biến hóa cảm xúc nhỏ bé nhất của cô: “Cô thấy được tướng mạo của hung thủ, cũng biết bọn hắn là ai, đúng không?”
Toàn thân Bành Uyển phát run, ôm đứa con liều mạng co vào góc tường: “Tôi cái gì cũng không biết, anh đừng tới đây, anh đừng tới đây……”
“Có phải là Vạn Trưởng Văn đưa cô đến chỗ này?”
“Tôi không biết, tôi không biết……”
“Ai đưa cô xương cốt nón trụ, Vạn Trưởng Văn vì sao không mang con của cô đi?”
“Im ngay! A a a im ngay!” Tinh thần Bành Uyển hỏng bét, lộn nhào tiến lên liều mạng xô Bộ Trọng Hoa: “Đừng nói nữa! Anh đi ra! Anh đi ra!!”
Một giây sau cô bị cự lực không lưu tình chút nào đẩy ngã, lảo đảo quẳng ngồi trên mặt đất. Chỉ thấy Ngô Vu xông lên bảo vệ Bộ Trọng Hoa, dốc hết toàn lực đẩy anh sang một bên, quay người suy yếu thở dốc nhìn chằm chằm cô ngồi dưới đất gào khóc, lạnh lùng nói: “Gieo gió gặt bão tư vị thế nào?”
Bành Uyển phát tiết khóc rống đột nhiên dừng lại.
“Giả mạo chồng cô tự bắt cóc chính mình, lúc đó có nghĩ tới hiện tại hay không? Từ Tần Xuyên cầm tới xương người mũ giáp, lúc đó cũng không sợ phỏng tay à?” Ngô Vu chỉ vào đứa nhỏ suy yếu hôn mê trên mặt đất, “Một người mẹ lại đem con ruột của mình đặt vào hoàn cảnh này, cô có một điểm hối hận nào không, Bành Uyển?”
“!!”
Bành Uyển cứng ngắc, ngay cả Bộ Trọng Hoa cũng sững sờ.
“…… Anh đang nói cái gì?” Bành Uyển hít vào khí, giống như nghe được sự tình cực đoan hoang đường nào đó: “Bắt cóc chính tôi? Tại sao tôi phải làm như vậy?”
Ngô Vu lắc đầu cười nhẹ, bên trong chất giọng mỉa mai lại có chút bi thương không thể làm gì: “Bởi vì chồng cô chưa từng nghĩ tới muốn cô biến mất. Xác thực hắn ngoại tình, nhân phẩm thấp kém, miệng đầy nói láo, độ tin cậy giảm sút…… Nhưng vẫn có một chút là thật, chính là hắn hoàn toàn không muốn ly hôn với cô. Người hi vọng cô biến mất chỉ có chính bản thân cô.”
Cánh môi Bành Uyển run rẩy: “…… Anh nói hươu nói vượn, anh nói hươu nói vượn……”
Câu nói tiếp theo của Ngô Vu lại đánh gãy cô: “Là hai tháng trước Tần Xuyên liên hệ với cô đúng chứ?”
Bành Uyển bị đính tại chỗ.
“Tần Xuyên là tên lái buôn cực kỳ thành công, cái gọi là lái buôn chính là dựa vào danh tiếng cùng mạng lưới tình báo làm ăn rộng lớn. Tôi đoán nhiều năm như vậy Tần Xuyên một mực không để cô lọt ra khỏi mạng lưới quan hệ của hắn, chí ít hắn có thể để cô một mực nhớ kỹ có một người giống như hắn, cho nên hai tháng trước lúc hắn xuất hiện lần nữa, cô cũng sẽ không cảm thấy đặc biệt quá kinh ngạc, đồng thời tiếp nhận ủy thác của hắn đem xương người mũ giáp chuyển giao cho Vạn Trưởng Văn, bởi vì đây là cơ hội quan trọng để cô thoát ly khỏi loại cuộc sống như hiện tại”.
“Công ty của cô thường đặt hàng ở nước ngoài cho các thiết bị mô phỏng nhà ma kinh dị và có kênh khai báo hải quan riêng, điều này rất quan trọng đối với Tần Xuyên, nếu không thì rất khó để hắn vận chuyển những thứ như mũ giáp xương người về Trung Quốc. Nhưng đáng tiếc ngay cả khi cô cầm được chiếc mũ này một cách suôn sẻ, căn bản cũng không có chỗ để cất giữ nó —— Cô ở cùng gia đình chồng, không gian cá nhân không chiếm được mảy may tôn trọng, khi cảnh sát đến điều tra vụ bắt cóc tại nhà cô, tôi thấy mẹ chồng cô nhìn qua tủ quần áo của cô, như ngựa quen đường cũ tiến vào rất dễ dàng. Tôi nghĩ hẳn là bà ấy cũng sẽ không gõ cửa khi vào phòng của vợ chồng cô; Văn phòng là nơi thích hợp để giấu đồ nhưng tính chất công việc khiến cô thường xuyên phải chạy đi chạy lại giữa nhiều nơi như công viên, trung tâm mua sắm, sân chơi, vạn nhất đồng nghiệp lật đồ của cô ra, mũ giáp cũng rất dễ dàng lộ tẩy. Cốp sau xe điện không gian không đủ, túi xách nhỏ thì lại quá dễ thấy, để ở cốp xe của chồng cô thì quá ngu hiểm lỡ chồng cô giỡ ra thì làm sao; Dưới tình huống bất đắc dĩ, cô đành nộp đơn xin chuẩn bị dự án cho căn nhà ma của công viên giải trí hai tháng trước, bởi vì trong nhà ma, không ai sẽ nghi ngờ cái đầu treo ở giữa không trung là thật hay giả.”
“Anh nói cái gì tôi không hiểu”, ngón tay Bành Uyển chăm chú siết chặt, khàn khàn nói: “Người nào đầu nào, cái gì mũ giáp, tôi chỉ là người làm công……”
“Không thừa nhận cũng vô dụng, Bành Uyển”. Ngô Vu thản nhiên nói, “Loại chuyện này không nghi ngờ thì thôi, một khi đã thăm dò liền rất dễ dàng tìm ra chứng cứ. Đơn hàng nước ngoài qua tay cô, chứng từ khai báo hải quan, vật tư hậu cần, biên bản bàn giao ………Xương người mũ giáp mà cô lắp trong cơ quan nhà ma đã được đồng nghiệp chúng tôi tìm thấy, chỉ cần gửi về đội kỹ thuật kiểm tra, phía trên tuyệt đối hiện đầy ra dấu vân tay của cô, cô làm sao có thể chối được?”
Hai mắt Bành Uyển thoáng chốc mở to, miệng mím chặt không chút huyết sắc.
“Tôi đoán Tần Xuyên sở dĩ lựa chọn cô, là bởi vì hắn biết rõ cô cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về hành tung của Vạn Trưởng Văn cả”. Giọng nói Ngô Vu ngừng lại, nói: “Tôi không biết cô là giao lưu như thế nào với cha mình, nhưng tôi đoán cô đã thấy được lão có bao nhiêu giàu có, kinh doanh ma túy kiếm được bao nhiêu tiền. Vạn Trưởng Văn là hi vọng duy nhất giúp cô thoát ly đầm nước đọng này, nhưng cô cũng biết, một khi cô cùng con trai mất tích, Đào gia và cảnh sát đều sẽ đồng thời vỡ tổ, cha của cô sẽ không chấp nhận cô bị vô số cảnh sát theo dõi, giống như khi cảnh sát ập vào làng, ông ta không ngần ngại ném cô xuống thuyền.”
“Cho nên cô nhất định phải nghĩ biện pháp ve sầu thoát xác, đồng thời chứng minh năng lực và thủ đoạn của bản thân với Vạn Trưởng Văn, để xứng làm con gái của lão, xứng cùng lão về Miến Điện, sẽ không trở thành vướng víu khi lão lén qua xuất cảnh”.
“Cho nên tôi bày ra vụ án bắt cóc này là để buộc chính tôi? Làm gì cần dùng biện pháp cực đoan như vậy chứ?” Bành Uyển như nghe được trò cười hoang đường: “Tôi không thể ly hôn trước rồi lại lén biến mất sao? Tôi không thể làm bộ mang con trai đi du lịch rồi mất tích sao? Tôi không thể……”
“Mất tích dưới mắt cảnh sát có thể lên hotsearch, động tĩnh quá lớn mà lại không thể khống chế; Ly hôn tốn thời gian quá lâu, người nhà họ Đào sẽ liều mạng tranh quyền nuôi con với cô. Vạn Trưởng Văn cũng sẽ không mạo hiểm tới giúp cô, càng quan trọng hơn là kế hoạch vượt biên của lão sắp xảy ra? Không thì cô cũng sẽ không đột ngột hành động như thế”.
Bành Uyển nhất thời nghẹn lời: “…… Vậy, vậy tôi không sợ bọn họ báo cảnh sát sao?! Lão Đào một khi báo cảnh không phải tôi càng bại lộ nhanh hơn sao?! Mà vạn nhất bọn bắt cóc tổn thương con trai tôi thì làm sao, những điểm này anh đã nghĩ tới chưa?!”
“Nghĩ tới rồi, cho nên cảm thấy cô cũng khá thông minh, không hổ là dân ăn cơm kỹ thuật”. Lời này của Ngô Vu ngược lại rất bình dị, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ châm chọc nào: “Nếu như bị bắt cóc chỉ có cô mà không có con của cô, chồng cô nhất định sẽ kiên trì báo cảnh, ai cũng đừng mong thuyết phục hắn lấy ra , NDT. Nếu như định giá tiền chuộc quá cao, vượt quá khả năng Đào gia sở hữu, vậy bọn họ nhiều nhất khóc ròng nửa ngày liền sẽ báo cảnh, cảnh sát cũng đồng dạng có thể lập tức biết được cô mất tích. Cho nên cô đem tiền chuộc mẹ con cô định giá rất khôn ngoan, một tờ vé xổ số đổi về ‘Cháu trai tâm can quý giá’, mặc dù đau lòng nhưng cũng có thể cắn răng chấp nhận, bởi vậy khả năng người nhà họ Đào báo cảnh cực kỳ nhỏ bé, vô hạn tới gần bằng không.”
Bành Uyển thét to: “Nhưng Đào Chính Khánh báo cảnh! Anh có biết hay không mẹ con tôi suýt đã bị giết! Anh nhìn thương thế tôi đi! Anh nhìn một chút——”
“Nói chuyện thôi đừng cởi quần áo”. Ngô Vu thở dài, nói: “Giết con tin là bởi vì lúc bọn bắt cóc cầm tiền chuộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cho là mình đã bị người khác chụp lại, cho nên ngay cả tiền cũng không cầm liền khẩn cấp rút lui khỏi công viên giải trí. Mà cảnh sát biết được cô bị bắt cóc cũng đơn thuần là ngẫu nhiên, chỉ do mẹ chồng cô ở trên đường cái nghẹn ngào khóc rống, trùng hợp cảnh sát tuần tra đi ngang qua phát hiện, đề ra nghi vấn đồng thời từ trong thùng rác tìm ra túi tiền, nếu không mẹ chồng cô đại khái đánh chết cũng sẽ không nói.”
Bành Uyển cứng đờ, ngây ngẩn cả người.
“…… Bọn họ không báo cảnh sát?” Cô ta lẩm bẩm nói, “Không phải là bọn họ báo cảnh sát?……”
“Đúng, không phải”. Ngô Vu thương cảm nhìn qua cô, “Nếu như điều này có thể an ủi cô một chút.”
Bành Uyển ngơ ngác nhìn lại cậu, không chỉ có gương mặt trắng bệch, mà dường như toàn thân đều bị đông lại, nói không ra lời.
“Nếu như không ai chụp ảnh lúc kẻ bắt cóc lấy tiền, nếu như mẹ chồng cô không khóc lớn ngay lúc tuần cảnh trùng hợp đi ngang qua, như vậy lấy sự không tín nhiệm của người nhà họ Đào đối với cảnh sát đến xem, tối thiểu sẽ kiên trì thêm ba bốn ngày mới báo cảnh —— Mà cô lo lắng hết lòng tranh thủ ba bốn ngày này mang theo con trai và xương cốt nón trụ bỏ trốn mất dạng. Chờ sau khi cảnh sát giày vò một vòng lớn tra ra Đinh Thịnh, Đặng Vui, lại tìm hiểu nguồn gốc bắt lại chồng cô, tất cả mọi người đều sẽ tưởng rằng là do chồng cô vượt quá giới hạn yêu đương vụng trộm, cấu kết với người ngoài, mới hại chết vợ con mình. Đến lúc đó, đoán chừng cô đã cùng Vạn Trưởng Văn lén qua biên cảnh đổi tên thay họ, tại Tam Giác Vàng bắt đầu cuộc sống mới.”
“Cô nhất định đã vì bày ra lần hành động này mà suy tính rất nhiều đúng chứ, Bành Uyển. Tôi đoán lúc cô mạo danh Đào Chính Khánh cấu kết với bọn bắt cóc, đã liên tục dặn dò hắn đây chỉ là diễn trò, đừng thật sự tổn thương con tin, cho nên khi Đinh Thịnh nghĩ là do Đào Chính Khánh báo cảnh hắn mới có thể chấn kinh cùng phẫn nộ như thế, không rõ mình làm sao lại bị đồng bọn bán.”
Ngô Vu hơi thò người về phía trước, nhìn ngang con mắt thất hồn lạc phách của Bành Uyển, có chút tư vị cảm khái phức tạp: “Kế hoạch này vốn nên phi thường hoàn mỹ, tất cả mọi người bị cô lợi dụng trong lòng bàn tay, nếu như không phải liên tiếp đột phát tình trạng làm nó triệt để không thể kiểm soát được.”
Bành Uyển run rẩy, bờ môi giật giật, cuối cùng từ trong chấn kinh, khó có thể tin, hỗn hợp cảm xúc ở ngũ giác đột nhiên bừng tỉnh, nói năng lộn xộn la lên: “Không, không đúng, không phải tôi giả mạo chồng tôi đi tìm bọn bắt cóc! Anh không có chứng cứ, anh không thể ăn nói lung tung!”
“—— Bành Uyển”. Ngô Vu lại kêu tên cô, âm cuối không thể làm gì: “Tôi vừa nói, cô bày ra tất cả mọi chuyện đều là không nghi ngờ thì thôi, chỉ cần hoài nghi liền nhất định có thể tra ra chứng cứ. Nếu như tôi để cho kỹ trinh thám quét toàn diện ổ cứng, đĩa mạng và bản ghi chép lưu lượng dữ liệu của Định Thịnh, quay ngược thời gian, chắc chắn có thể tìm ra cách cô mò ra anh ta để lập tất cả các kế hoạch này. Sau đó lần lượt kiểm tra thời gian trò chuyện, xem qua IP đối thoại và so sánh với từng nơi ở hàng ngày của Đào Chính Khánh, luôn có thể tìm ra chứng cứ ngoại phạm của anh ta.”
“Chỉ cần tin nhắn trò chuyện cho biết IP đang ở nhà cô mà chồng cô lại có thể chứng minh lúc đó anh ta đang họp ở công ty, như vậy tất cả hiềm nghi của Đào Chính Khánh liền sẽ bị lật đổ”. Ngô Vu nhìn thẳng qua hai mắt đỏ bừng của cô: “Kỹ thuật sẽ không gạt người, Bành Uyển, chỉ có con người mới dối gạt thôi. Trên đời này người không nên phòng nhất chính là người bên gối, mà người không phòng được cũng chính là người bên gối.”
Ánh mắt Bộ Trọng Hoa khẽ nhúc nhích, tựa hồ nhìn thoáng qua Ngô Vu, nhưng ánh mắt trên nửa đường liền dừng lại, vài giây sau từng tấc từng tấc thu hồi.
Bành Uyển giống như triệt để bị rút mất một cây xương cốt cuối cùng, hoàn toàn co quắp trên mặt đất, con mắt nhìn chằm chằm Ngô Vu. Tròng mắt đen nhánh của cô ta rõ ràng nhỏ hơn tròng trắng, có một nháy mắt Bộ Trọng Hoa cho là cô ta muốn nổi điên xông lên công kích Ngô Vu, nhưng anh vừa đưa tay muốn đem Ngô Vu kéo đến phía sau mình, thì chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp, ngắn ngủi, đứt quãng phát ra từ trong lỗ mũi cô ta, tựa như móc sắt thô lệ lướt qua mặt băng, lập tức biến thành một trận cười to nghẹn ngào lẫn cuồng loạn.
Toàn thân Bành Uyển phát chiến, tay chân co rút, chậm rãi ngửa ra sau ở trên tường, tóc tai lộn xộn chống đỡ lấy vách tường mốc meo. Cô ta nhìn qua hư không u ám, giống như tận mắt trông thấy vở kịch châm chọc nhất, hoang đường nhất lại đáng buồn nhất, trận cười to rung ra đầy miệng máu tươi, từng tiếng sắc nhọn như róc thịt va vào màng nhĩ.
“Bành Uyển”, Ngô Vu dường như có chút không đành lòng, tiến lên nửa bước, bị Bộ Trọng Hoa kéo lại: “Bành Uyển, cô……”
“…… Mẹ ơi……”
Bóng đen nhỏ bên cạnh Bành Uyển rốt cục cũng hơi nhuyễn động, không biết là mớ hay một tiếng hét, ban đầu rất nhẹ khiến cho cả hai cảnh sát đều không nhận ra. nhưng Bành Uyển lập tức quay đầu lại.
“Con khó chịu quá, mẹ ơi……”
Trong nháy mắt Bành Uyển như bị rút mất nguồn điện, động tĩnh gì cũng biến mất, tất cả điên cuồng đều im bặt dừng lại.
Cô cứ như vậy nhìn qua đứa bé bên cạnh chân mình, sau đó chậm rãi đưa tay ôm chặt nó, dán vào trong ngực, thở hổn hển mấy lần, rốt cục bộc phát ra tiếng khóc rống cuồng loạn.
Ngô Vu chậm rãi ngã ngồi về phía sau, tựa bên trong hõm vai Bộ Trọng Hoa, hao hết sức lực nhắm mắt lại.
“Em là bắt đầu từ lúc nào hoài nghi cô ta?” Bộ Trọng Hoa thấp giọng hỏi.
Ngô Vu hơi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía anh, sâu trong đáy mắt có chút bi ai: “Anh có biết vì sao cô ta lại đòi người nhà , tiền chuộc không? Là vì kg vàng ròng.”
“ kg vàng ròng?”
“Đúng vậy, ba mươi năm trước lúc Vạn Trưởng Văn lẩn trốn, vì bảo vệ một giỏ kg vàng thỏi, đã đem Bành Uyển bốn tuổi ném xuống thuyền. Giá vàng năm đó là đô la Mỹ một ounce, kg là , ounce, tổng giá trị là . đô la Mỹ và tỷ giá hối đoái từ đô la Mỹ sang Nhân dân tệ vào ngày xảy ra vụ tai nạn là đến ,.” Ngô Vu nở nụ cười khổ: “, nhân dân tệ, là cái giá cho một đứa bé bốn tuổi bị cha ruột ném xuống nước, cũng là chấp niệm đời này vĩnh viễn canh cánh trong lòng Bành Uyển”.
Bộ Trọng Hoa ngạc nhiên giật mình.
“Ba mươi năm trôi qua, đứa bé bốn tuổi năm đó vẫn là không vượt qua được…… Cô vẫn muốn biết một đứa bé trong lòng cha mình thì có thể có bao nhiêu giá trị.”
Dường như có một cỗ chua xót phun lên yết hầu, hầu kết Bộ Trọng Hoa kịch liệt trượt hai lần, quay đầu nhìn về phía con gái của kẻ thù giết cả nhà anh.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo của mẹ”, Bành Uyển dùng sức ôm lấy con thơ, nước mắt xâu thành chuỗi đánh rơi trên cổ áo bẩn thỉu của đứa bé: “Tâm can của mẹ Bảo Bảo……”
“…… Cô đã yêu con của mình, vậy tại sao lại muốn dẫn nó đi tìm Vạn Trưởng Văn nương tựa?” Sau một hồi Bộ Trọng Hoa rốt cục mở miệng, đây là lần thứ nhất anh dùng giọng điệu tương đối hoà nhã nói chuyện với Bành Uyển, mặc cho thống hận cùng phẫn nộ đang đè nén: “Cô có biết lén vượt biên nguy hiểm cỡ nào không, trên đường đi sẽ chết bao nhiêu người, ma túy cuối cùng đều nhận lấy kết cục gì?”
Bành Uyển run rẩy khóc thút thít, chỉ lắc đầu không cách nào lên tiếng. Nửa ngày sau cô kiệt lực ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ treo trên cao, tấm ván gỗ lộ ra vài tia sáng le lói, chiếu vào đáy mắt tan rã của cô.
“Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi, nhất định phải sinh con trai, lúc bà kết hôn bà ngoại cũng đã nói rằng muốn cháu trai”.
Cô ôm đứa bé trai trong ngực, ngấn đầy nước mắt mỉm cười.
“Lúc tôi sinh được con trai cao hứng biết bao nhiêu, cảm thấy cả đời này của mình đều đáng giá, mẹ tôi dưới cửu tuyền khẳng định cũng cảm thấy đáng giá. Chồng thì mừng rỡ như điên, mẹ chồng gặp tôi liền khen, tôi nằm trên giường sản phụ nhìn qua đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, cảm thấy mình thật thương nó, thật thật thương nó”.
Cô ngậm lấy nụ cười lắc đầu, đem nửa bên mặt chôn ở trong cổ con trai, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng tôi gạt được người khác, lại không lừa được chính mình. Mặc kệ lặp đi lặp lại bao nhiêu lần tình thương của mẹ, trong lòng tôi vẫn là rất hận nó”.