Phá Vân 1

chương 87

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Edit: Sabi

Sáng hôm sau, trước cửa tiểu khu.

"Ông xã, nhìn em thế nào?"

Ba Nghiêm ngồi phịch trên ghế sau xe, lần thứ mười tám ngáp một cái thật dài, uể oải nói: "Đẹp đẹp đẹp.............."

Mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy - phu nhân Tằng Thúy cứ nhìn vào gương trông bên nọ ngó bên kia mãi, cuối cùng cũng quyết định xong sợi tóc mái trên trán nên vén sang trái hay sang phải, sau đó lại lấy son môi từ trong túi xách ra tô xong còn bặm bặm môi, kéo gương ra nửa mét nhìn kĩ, rốt cuộc cũng hài lòng.

"Đi thôi đi thôi, đừng tới muộn," mẹ Nghiêm dùng cùi chỏ thụi ba Nghiêm, xách theo lễ ra mắt con dâu, vui vẻ xuống xe.

Ba Nghiêm sáng sớm sáu giờ đã bị vợ ồn ào đánh thức, gắng hết sức mới miễn cưỡng bò ra khỏi xe, nhìn luồng ánh sáng mặt trời vừa ló ra khỏi chân trời phía đông kia khóc không ra nước mắt: "Anh nhớ chúng ta tới là để ăn cơm trưa mà................"

"Ai zà, anh thì biết cái gì? Lần đầu tiên ra mắt con dâu sao có thể để người ta chờ được, lễ nhiều người không trách!" Mẹ Nghiêm vẫy tay chào tạm biệt tài xế, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân không chỗ nào không thoải mái, không chỗ nào không có tinh thần, chiếc đầm tơ tằm đã được bà vú thức dậy từ sáng sớm ủi bằng hơi nước mười tám lần, đến cả mép viền ở hai bên cũng phẳng lì, khiến bà như trẻ ra mười tuổi, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhảy múa, "Hơn nữa, em còn trữ một bụng những lời muốn nói với con dâu hơn ba mươi năm chưa được gặp mặt nữa cơ, như lúc nào đính hôn? Cuối năm có thể lĩnh giấy chứng nhận không? Hôn lễ làm ở đâu? Lúc nào sinh con? Sinh mấy đứa? Có coi trọng dịch vụ sau sinh không? Đứa trẻ học tiểu học ở đâu? Cấp hai? Cấp ba? Tương lai xuất ngoại du học ở Harvard hay Cambridge? Em có thể nói suốt ba ngày ba đêm cũng không hết, chứ ba giờ đã là cái gì?"

Ba Nghiêm dở khóc dở cười: "Con trai em chỉ nói đang ở chung với một người, cũng không nói rốt cuộc có phải cô gái mở KTV kia hay không, đến con dâu em cũng gọi luôn rồi?"

"Con trai em sinh ra em còn không hiểu sao, càng phách lối càng không đáng tin cậy, chính thái độ che che giấu giấu như vậy mới thật sự có vấn đề." Mẹ Nghiêm liếc chồng hừ một tiếng, không nhịn được nở nụ cười: "Em nhìn sao cũng thấy, tám mươi phần trăm là nó sợ chúng ta coi thường con gái nhà người ta, không dám mở miệng nói thẳng, cho nên mới che giấu đưa chúng ta vào thế đã rồi. Không tin anh cứ chờ mà xem!"

Ba Nghiêm ha một tiếng, chỉ thấy vợ tự tay cầm cái hộp đựng cặp đồng hồ đôi tự tay dày công lựa chọn, vui vẻ uốn éo bước đi như một con cáo nhỏ, chui vào thang máy khu chung cư.

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của khu chung cư.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu rọi lên chiếc giường lớn bừa bộn trong phòng ngủ dành cho khách, như một dải ánh sáng màu vàng nhạt trải dài trên ga trải giường. Mí mắt Giang Đình giật giật rồi từ từ mở ra, sau mấy giây mơ màng ngắn ngủi, tầm mắt rốt cuộc cũng tập trung lại, cúi đầu nhìn xuống.

Vật nặng vắt ngang hông quả nhiên là............... Một cánh tay quen thuộc.

Anh chợt cựa mình: "Anh sang đây lúc nào?"

Nửa thân trên trần trụi của Nghiêm Tà ở ngoài chăn điều hòa, nhắm mắt chép chép miệng, vươn tay dùng sức kéo đầu Giang Đình đang lải nhải lại, ôm chặt trước ngực mình: "Ngủ một lát nữa.............."

Giang Đình bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, đâm đầu vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của một người cùng giới, thiếu chút nữa toàn bộ khuôn mặt đều vùi vào, vội vàng tránh ra ngồi dậy muốn xuống giường. Nhưng chân còn chưa chạm đất, thì bất thình lình bị người phía sau chặn ngang ôm lấy, ngã trở lại chiếc giường lớn mềm mại, sau đó bị Nghiêm Tà xoay người đè lên giam lại, từ trên cao nhìn xuống.

Hai người một trên một dưới, nhìn nhau chốc lát, Nghiêm Tà mới chậm rãi cúi người, cách chóp mũi chưa tới mười centimet thì dừng lại:

"Em còn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ."

Giang Đình ngửa đầu về phía sau, nhưng bởi vì có gối ngăn trở nên gần như không kéo giãn được tí khoảng cách nào, y không phát hiện ra động tác này ngược lại càng khiến cho cái cần cổ trắng ngần của mình lộ ra trước mặt Nghiêm Tà: "..................Ngày mai mới là sinh nhật anh."

"Từ lúc còn bé tôi đã tiếp nhận lời chúc sinh nhật trước ba ngày."

"Nhưng anh là người đã trưởng thành, anh đã ba mươi.............." Giang Đình đột ngột dừng lại, sắc mặt thay đổi khó lường, giây lát lại cắn răng nói: "Nghiêm Tà, sinh nhật vui vẻ..............Tôi đã nói thời gian này cấm anh chạm vào tôi!"

Giai cấp vô sản mạnh mẽ phát lực, dũng cảm lật ngược sức nặng của giai cấp tư sản, nhưng còn chưa kịp thoát khỏi vùng thống trị của chủ nghĩa tư bản đại gian đại ác, đã bị thế lực phản động đổ ập xuống bắt trở lại, xoay người đè xuống, mơ hồ nói: "Chỉ chạm một cái thôi, chạm một cái thì có sao đâu, em cũng không mất miếng thịt............."

"Mới sáng ra! Nghiêm Tà!"

"Cũng bởi vì mới sáng ra cho nên mới..............Nói đến tôi đột nhiên phát hiện, sao buổi sáng em lại không có phản ứng, có phải nơi đó của em có vấn đề không?! Ừm, để tôi kiểm tra, nào, ngoan~ nằm im, kiểm tra!"

"Anh mới có vấn đề!" Giang Đình bối rối nói: "Chính anh thử hôn mê ba năm rồi tỉnh lại xem, có thể chạy có thể nhảy đã là không tệ rồi!"

Nghiêm Tà mặt không đỏ đáp: "Tôi không có vấn đề, không tin ngay bây giờ chứng minh cho em xem luôn. Ấy, đừng nhúc nhích, để tôi đụng cái nữa, vừa mới thức dậy đừng cuồng cuồng như vậy mà, em thật là..................."

Giường gỗ khổng lồ cứ thế không gánh nổi hai người đang đánh nhau phía trên, phát ra tiếng kêu cót két, giữa những cú đấm cú đá chăn điều hòa bị vo thành một cục, chậm rãi trượt xuống khỏi giường, giũ xuống trên thảm lông dê màu trắng nhạt.

"Ưm..................."

Đang lúc Giang Đình vùi vào gối, cổ áo phông bị kéo xuống vai, phát ra tiếng thở hổn hển nhỏ xíu. Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa - ding dong!

Nghiêm Tà ngẩng đầu lên.

Âm nhạc chấn động truyền ra từ phòng ngủ chính, đó là âm thanh của chiếc máy tính bảng thông minh có khả năng điều khiển cửa. Nghiêm Tà do dự giữa việc mở cửa và giả vờ không có ở nhà, kết quả ba giây sau hắn đã đưa ra quyết định, lần nữa cúi xuống vén vạt áo phông của Giang Đình lên vói tay vào trong.

"Có người, có người!" Giang Đình dùng khuỷu tay cố gắng chống lại thế tấn công ngang ngược của quân địch, thở hổn hển nói: "Ba mẹ anh tới kìa!"

Nghiêm Tà giống như một con sói đực bị bỏ đói mấy năm, một tay ôm chặt Giang Đình vào trong ngực, khàn khàn nói: "Không thể nào, em tự mình nhìn xem, bây giờ mới có chín giờ, đến trưa họ mới tới..........."

Ding doong! Ding doong!

Chuông cửa bất khuất không khoan nhượng, ding dong!!

Chiếc điện thoại tối qua Nghiêm Tà thuận tiện cầm qua lúc lén lút vào phòng ngủ cho khách đột nhiên đổ chuông, là điệu bộ anh không nhận tôi quyết không bỏ qua. Nghiêm Tà ngớ ra mấy giây, cuối cùng tuyệt vọng mắng một câu, cầm lấy chiếc điện thoại từ trên tủ đầu giường qua nhìn một cái, người gọi tới quả nhiên là:

Mẹ.

"..............Con trai!" Bên kia điện thoại vang lên giọng nói nhiệt tình của phu nhân Tằng Thúy: "Ba mẹ đến rồi! Mở cửa!"

Mười phút sau.

Trong bầu không khí nặng nề, cánh cửa cuối cùng cũng chậm rãi được mở ra, lộ ra khuôn mặt vô cảm của Nghiêm Tà, đầu tóc rối bù như tổ quạ, miệng ngậm bàn chải đánh răng.

Mẹ con hai người cách khung cửa nhìn nhau một lúc lâu, phu nhân Tằng Thúy lạnh lùng nói: "Mười phút."

Miệng Nghiêm Tà ùng ục phun ra một chuỗi bọt kem đánh răng.

"Sáng sớm tôi ở cửa đợi suốt mười phút đồng hồ." Phu nhân Tằng Thúy chỉ vào đồng hồ đeo tay, gằn từng chữ: "............Trừ khi anh nói với tôi vừa rồi đang cùng con dâu tạo trẻ con, nếu không mẹ anh bây giờ phải dùng gia pháp!"

Ba Nghiêm núp phía sau nhìn con trai, trên mặt là biểu tình con trai ba không cứu được con, Nghiêm Tà trợn mắt xem thường: "Con trai mẹ nếu là từ đầu tới cuối chỉ có mười phút, mẹ mới càng phải dùng gia pháp đó?"

".............." Mẹ Nghiêm lập tức giác ngộ, đồng ý một cách sâu sắc: "Có lý!" Sau đó đẩy Nghiêm Tà ra, vừa cao hứng vừa dè dặt bước vào cửa, ngay cả giày cao gót cũng không kịp đổi, đã vươn cổ nhìn vào lối vào, vui vẻ đến mức giọng điệu cũng hơi run:

"Ôi chao, con dâu của tôi ở đâu, nhanh để tôi tận mắt nhìn thấy con dâu trưởng bảo bối.......... Phụ nữ?!"

Trong phòng khách, Giang Đình đã nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay xong áo sơ mi quần dài, đang cúi người đặt lên bàn uống trà nhỏ một đĩa trái cây, trở tay không kịp bắt gặp ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thích của mẹ Nghiêm, động tác của hai người đồng thời cứng lại.

Mẹ Nghiêm: "..............."

Giang Đình: "?"

"Cậu, cậu là..............." Mẹ Nghiêm run run hỏi.

"À, dì Tằng." Giang Đình đặt đĩa trái cây xuống trước, đứng dậy lễ phép gật đầu một cái: "Cháu họ Lục, mới vừa được điều động tới Kiến Ninh công tác, xin lỗi đã làm phiền."

Hai tay giữa không trung của mẹ Nghiêm vô thức nắm lại, rồi lập tức vịn vào người ba Nghiêm vừa tiến vào, trên mặt hai vợ chồng đều là biểu tình bị sét đánh, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh Nghiêm Tà đánh răng rột rột.

Giang Đình cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí bất thường: "Nghiêm Tà?"

Mẹ Nghiêm không tin được quay đầu lại hỏi: "..............Con trai?"

Đây chính là ở chung mà anh nói?

Anh chạy tới ngượng ngùng nói hiện tại đang ở chung với người ta, bảo ba mẹ chuẩn bị tâm lý, hóa chuẩn bị tâm lý là để anh come out?!

"Khụ!"

Nghiêm Tà ngậm bàn chải đánh răng, đón lấy ba tầm mắt sáng như bó đuốc của ba, mẹ, đội trưởng Giang, nhắm mắt lại mơ hồ nói: "Việc này.........Không phải con đã nói rồi sao? Chính là như hai người thấy đó." Sau đó lách người chui vào phòng tắm, chốc lát sau truyền ra tiếng nước chảy rào rào cùng tiếng súc miệng rửa mặt điên cuồng.

Bầu không khí vi diệu lại lần nữa bao trùm phòng khách, cho dù Giang Đình không muốn suy đoán theo phương hướng kia, giờ phút này cũng mơ hồ cảm giác được một điều gì đó không quá hay ho.

Nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh cuối cùng "Nghiêm Tà ít nhất cũng là một đội phó đội điều tra hình sự hơn ba mươi tuổi, chắc chắn không phải là người không đáng tin như vậy", anh thản nhiên ho khan một cái, thử đưa tay hướng về phía sô pha làm động tác mời:

"Chú Nghiêm? Dì Nghiêm? Hai vị có muốn............Uống chút trà không?"

Mẹ Nghiêm: "Không cần phiền phức không cần phiền phức............" Sau đó mạnh mẽ nhéo chồng một cái.

Ba Nghiêm tỉnh lại từ trong cơn mê man: "Không cần phiền phức không cần phiền phức..........."

Hai vợ chồng hết sức cẩn thận vòng quà bàn trà nhỏ, ngồi trên ghế sô pha, cả hai đều ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mặt Giang Đình không chớp mắt, như thể muốn từ trên mặt anh nhìn ra một đóa hoa.

Giang Đình cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành phải ngồi đối diện bàn trà nhỏ, mới vừa theo thói quen bắt chéo hai chân, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp, vội làm bộ điều chỉnh tư thế thả chân xuống, hai tay quy củ đặt trên đùi, một lòng một dạ nhìn chằm chằm nải chuối tiêu trong đĩa trái cây kia.

Ba phút trôi qua, trong phòng khách lặng yên như tờ.

"............." Mẹ Nghiêm có lẽ cuối cùng cũng không chịu nổi bầu không khí nặng nề như đưa tang này, sau nhiều lần suy nghĩ, rốt cuộc lấy hết can đảm, đưa tay ra bẻ một trái chuối đưa qua, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Giang Đình, lộ ra một nụ cười vừa dè dặt vừa hữu nghị lại vừa rất có ý tứ: "Tiểu Lục ăn..........Ăn chuối."

Giang Đình lập tức nhún nhường theo phản xạ: "Dì ăn, dì ăn."

"Ấy, đừng khách khí, cháu ăn đi cháu ăn đi..........."

"Không không, dì ăn đi ạ.............."

"Mẹ! Anh ấy không ăn đâu!" Nghiêm Tà đang ở trần từ trong phòng ngủ ló đầu ra: "Anh ấy không ăn trái cây có màu vàng trừ ba loại quýt, xoài, và đào vàng! Không ăn mướp đắng! Không ăn cà tím! Không ăn cà rốt! Sức khỏe của anh ấy không tốt, mẹ đừng tùy tiện cho anh ấy ăn lung tung!"

Bầu không khí lúng túng ngay lập tức bùng nổ, ý nghĩ duy nhất của Giang Đình là lập tức đi vào phòng ngủ bịt miệng Nghiêm Tà lại, hoặc chui vào kẽ nứt cho rồi.

"Ồ ồ, ra vậy." Mẹ Nghiêm giống như bác gái làm sai chuyện, ngượng ngùng bỏ quả chuối xuống, vì tình hữu nghị hai bên mà tìm một nấc thang leo xuống: "Không ăn thì tốt, không ăn thì tốt, hàm lượng đường trong chuối quá cao, không tốt cho sức khỏe."

Giang Đình lập tức: "Đúng ạ, đúng ạ, quả thực không tốt."

Sự im lặng lại lần nữa bao trùm không gian nho nhỏ này, trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ: Tại sao ngay lần đầu tiên gặp con dâu / cha mẹ Nghiêm Tà mình lại thảo luận lượng đường trong chuối tiêu?

"Khụ khụ!" Ba Nghiêm gượng gạo hắng giọng, cố nặn ra nụ cười mà ông cho là hòa ái nhưng thực tế lại hơi có phần vặn vẹo: "Tiểu Lục, cháu là người ở đâu?"

Giang Đình chần chừ nửa giây, nhanh chóng trả lời: "Huyện Giang Dương."

Ba Nghiêm lúng túng chỉ chỉ phòng ngủ: "Vậy các cháu gặp nhau như thế nào................."

"À, bọn cháu là bạn học trong trường cảnh sát."

"Cháu năm nay................"

"Lớn hơn Nghiêm Tà hai tuổi."

Ba Nghiêm và mẹ Nghiêm đồng thời im lặng làm khẩu hình "Ồ..............", nhưng trong đầu lại là: Sao nhìn chẳng giống gì cả?!

Giang Đình thành khẩn nói: "Thật sự lớn hơn hai tuổi ạ."

Hai vợ chồng đồng thanh: "Trưởng thành rồi thì được, trưởng thành rồi thì được."

Giang Đình: "................"

"Thế," ba Nghiêm thử hỏi dò: "Cha mẹ cháu làm nghề gì?"

Hai vợ chồng nhìn Giang Đình với ánh mắt sáng rực, trong nội tâm thật ra là: Làm nghề gì cũng được, quan trọng là cha mẹ cháu cũng đã "Chuẩn bị tâm lý hết" rồi sao?!

Giang Đình là một người không mấy khi xem tivi, đời này cũng không có kinh nghiệm trong chuyện gặp mặt cha mẹ chồng tương lai, vì vậy dù cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ, nhưng y vẫn thành thật trả lời: "Cha mẹ cháu đã mất khi cháu còn nhỏ, cháu lớn lên ở cô nhi viện."

Ba Nghiêm mẹ Nghiêm lần nữa đồng thời im lặng: "Ồ.............."

Ba Nghiêm: Trong trường hợp nhỡ may cậu ta là con dâu mình, ít nhất sau này chúng ta cũng không phải đối phó với ông bà thông gia, được được!

Mẹ Nghiêm: Trong trường hợp nhỡ may cậu ta là con dâu mình, ít nhất con trai mình không phải mạo hiểm bị cha mẹ đối phương chặt đứt chân, cũng coi như trong cái rủi có cái may!

Giang Đình băn khoăn lướt qua gương mặt của hai vợ chồng nhà họ Nghiêm, sự nghi hoặc trong lòng gần như không kìm nén được. Ngay khi anh không nhịn được muốn bóng gió giải thích một chút, Nghiêm Tà cuối cùng cũng rửa mặt tắm rửa gội đầu xong, vừa dùng khăn lông lau tóc vừa đi ra phòng khách, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Giang Đình: "Ba! Mẹ!"

Ba ánh mắt ngay lập tức đồng thời lia tới, trong ánh mắt bao gồm các loại hàm nghĩa phong phú va chạm trên không trung, tia lửa sáng chói bắn ra tung tóe.

Nghiêm Tà lúng túng che miệng ho khan, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, vươn tay kéo túi quà mẹ hắn xách tới nói: "Hở, đây là cái gì, quà sinh nhật của con?"

Mẹ Nghiêm không kịp ngăn lại, đứa con trai như quỷ đòi nợ của mình đã tiện tay móc chiếc hộp đựng hai cái đồng hồ ra - một cái là quà sinh nhật cho con trai, cái còn lại là lễ ra mắt con dâu.

Dưới mấy cặp mắt không cách nào cứu vãn của mọi người, thoáng chốc mẹ Nghiêm chỉ cảm thấy đầu mình nhức hơn.

"Đây, đây là..........." Giọng điệu của mẹ Nghiêm có chút hư vô: "Đúng lúc hai cái đồng hồ năm ngoái vừa vặn ghép thành một cặp, lần đầu tiên gặp mặt con dâu...........Lần đầu gặp mặt tiểu Lục mẹ muốn, cũng không có gì có thể lấy ra, cho nên...................."

Hai cái đồng hồ vừa vặn ghép thành một cặp.

.............Ghép thành một cặp.

Giang Đình nhìn cái logo hình chữ thập Calatrava sáng chói trên bề mặt cái hộp đựng đồng hồ bằng gỗ, cơ mặt có chút cứng ngắc. Trên mặt anh, loại biểu cảm này tương đối hiếm thấy, nhưng giờ phút này anh không còn tâm tư nào mà đi che giấu, buột miệng nói: "Không, chờ đã dì Tằng. Trong này hình như có chút hiểu lầm, dì nghe cháu giải thích đã............."

"Con có thể giải thích!" Nghiêm Tà nóng lòng ngắt lời anh.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt của Nghiêm Tà vô cùng bình tĩnh, chân ở dưới bàn trà lại dùng sức đạp Giang Đình một cái, dùng miệng chỉ chỉ vào phòng bếp, trao cho anh một ánh mắt kiên định "Để tôi giải quyết ba mẹ tôi".

Đầu óc luôn minh mẫn của Giang Đình đang vô cùng hỗn loạn, nghĩ thầm đây là tình huống gì? Ba mẹ anh tại sao lại tặng cho chúng ta một cặp đồng hồ? Rốt cuộc anh đã nói gì với ba mẹ?

Nghiêm Tà hơi gật gật đầu, ý nói đừng xía vào, giao cho tôi!

Ba Nghiêm mẹ Nghiêm trợn mắt nhìn dòng nước ngầm dâng trào giữa hai người, Giang Đình cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng quăng ra một câu "Cháu đi nấu nước pha trà" rồi quay người chạy trối chết, xấu hổ đến mức đầu cũng không dám ngoảnh lại.

Kết quả anh vừa mới bước vào phòng bếp, phía sau phu nhân Tằng Thúy đã lôi kéo cổ áo con trai của bà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiêm, Tà!"

Nghiêm Tà gắng sức cầm tay bà: "Mẹ!"

"Anh nói lại một lần nữa cho mẹ quan hệ của hai đứa là gì?"

"Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã!"

Nhìn biểu cảm đằng đằng sát khí của phu nhân Tằng Thúy, nếu không có Giang Đình ở đây, chắc chắn một giây sau đội phó Nghiêm sẽ bị mẹ ruột lấy dây nịt quất cho đến vào viện.

"Mẹ, bọn con thực sự đã ở bên nhau, con trai mẹ đời này chính là như thế. Mẹ có thể tìm hiểu thêm cơ cấu mang thai hộ ở nước Mỹ, trọn gói một triệu hai trăm ngàn, sinh đôi cùng trứng một triệu sáu trăm ngàn, nếu thực sự không được nữa thì sinh luôn ba đứa, còn có thể cho một đứa theo họ của mẹ, chẳng phải ba từng nói lúc con còn nhỏ, mẹ cứ lải nhải muốn con đổi sang họ Tằng sao?"

Ba Nghiêm vốn đang đứng ở đối diện trừng mắt với con trai, nghe vậy lập tức cúi đầu chuyên chú nhìn sàn nhà, thành công tạo nên cảm giác người qua đường hóng chuyện.

Phu nhân Tằng Thúy: "........................."

Nghiêm Tà chân thành tha thiết nói: "Thực không dám giấu mẹ, từ năm năm trước con đã đầu thầm mến anh ấy. Đi coi mắt bao nhiêu năm rồi vẫn luôn thất bại, con mới hiểu rõ đời này mình nhất định phải ở chung một chỗ với anh ấy. Cho nên nếu hai vị hạ quyết tâm muốn một gậy đánh uyên ương, đứa con trai này cũng chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh một mình đến cuối đời, từ đây thanh đăng cổ Phật, không màng thế sự.................."

Mẹ Nghiêm mắc ói đến phát run: "Nói tiếng người!"

"Con chủ động, anh ấy xấu hổ, còn chưa có ý định chính thức xác định quan hệ của bọn con." Nghiêm Tà liếc mắt nhìn trộm vào phòng bếp một cái, lén lút hạ giọng: "Cho nên con lừa anh ấy rằng hai người không biết gì cả, anh ấy tưởng hai người chỉ coi anh ấy là bạn học cùng trường cảnh sát với con................."

Mẹ Nghiêm trợn mắt nhìn hắn, trong lòng đang nghiêm túc cân nhắc lần thứ mười nghìn xem có nên nhét đứa con trai này vào lại bụng rồi sinh ra lần nữa hay không.

"Cái cậu tiểu Lục này rốt cuộc làm nghề gì?!" Mẹ Nghiêm nghiến răng lạnh lùng hỏi.

"Ài, mẹ đừng hỏi nữa - người ta là chuyên viên tư vấn về mảng điều tra tội phạm từ trường đại học công an xuống, mấy năm trước đã là chỉ huy cấp , nói là điều động tới Kiến Ninh làm việc, thực tế chỉ là tạm thời tới để hỗ trợ một thời gian, sao mẹ lại coi người ta như kẻ tình nghi vậy?"

Ai ngờ thần sắc của mẹ Nghiêm không hề thả lỏng như hắn nghĩ, ngược lại càng ngưng trọng hơn: "Chức vụ cao hơn anh?"

Nghiêm Tà trịnh trọng gật đầu một cái.

"............" Mẹ Nghiêm lo lắng: "Hai đứa thật sự nói chuyện yêu đương, không phải con bị quy tắc ngầm chứ?!"

Nghiêm Tà thiếu chút nữa phun ra.

"Xin, xin hỏi................" Lúc này Giang Đình từ trong phòng bếp ló đầu ra, cẩn thận chen vào một câu: "Hồng trà hay trà xanh ạ?"

Mẹ Nghiêm đã sớm dùng tốc độ ánh sáng buông cổ áo con trai ra, lịch sự nhã nhặn ngồi trên ghế sô pha, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Không cần phiền phức, không cần phiền phức như vậy, chúng ta uống gì cũng được!"

Dáng vẻ nghi ngờ của Giang Đình nhìn qua vẫn chưa tiêu tan, cau mày gật đầu, rồi lại quay vào phòng bếp.

Nghiêm Tà vừa sửa sang lại cổ áo vừa trách móc: "Mẹ, mẹ thật là................"

"Mẹ nói cho con, thỏ, non nhà anh biết." Mẹ Nghiêm lạnh tay lẹ mặt, lại lần nữa tàn nhẫn lôi cổ áo Nghiêm Tà lại, gằn từng chữ cảnh cáo: "Nếu con dám bán thân cầu vinh, mẹ sẽ tước đoạt quyền thừa kế của con, trăm năm sau tất cả tài sản của ba mẹ đều sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện, khiến con cút xéo ra khỏi nhà, nửa đời sau đi uống gió Tây Bắc................"

Ba Nghiêm rốt cuộc vẫn là người thương con: "Khụ khụ!"

"Anh có ý kiến?!" Mẹ Nghiêm ngang nhiên hỏi.

Ba Nghiêm khuất phục: "Không có ý kiến, không có ý kiến..................."

"Không phải quy tắc ngầm, mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy." Nghiêm Tà bất mãn nói, "Con trai mẹ nhìn qua giống người dễ bị chèn ép lắm sao? Mẹ không thấy con dâu mẹ ở trước mặt con có biết bao ôn nhu, ân cần, muốn gì được nấy sao? Tối qua anh ấy còn nấu thịt bò hầm với mì trứng cà chua cho con ăn đấy." Vừa nói vừa lôi điện thoại di động mở album ảnh ra, lật đến mấy bức ảnh vừa chụp trước bữa ăn tối qua.

Sự nghi ngờ tràn ngập trong đáy mắt mẹ Nghiêm cuối cùng cũng tạm thời được kiềm chế, cùng chồng châu đầu lại đánh giá món nầm bò hầm khoai tây trên bức ảnh.

"Tóm lại," Nghiêm Tà chỉnh lại vạt áo, thuật lại như kết án: "Anh ấy không thể rời bỏ con, con cũng không thể rời bỏ anh ấy, bọn con đã đến giai đoạn tùy thời có thể nói chuyện cưới gả. Quan trọng hơn là bọn con đã ngủ chung với nhau rồi, nếu con bạc tình bạc nghĩa anh ấy nhất định sẽ đau lòng đến phát điên, mẹ cũng không hy vọng con trai mẹ sẽ trở thành tra nam ngủ rồi còn không chịu gánh vác trách nhiệm, đúng không? Cho nên nhìn trên góc độ gạo đã nấu thành cơm, ba mẹ vẫn nên dành sự ủng hộ cùng lời chúc phúc lớn nhất cho bọn con đi."

Hai vợ chồng nhà họ Nghiêm trợn mắt nhìn nhau.

Tuy đã sớm có chút dự cảm, thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, vẫn sẽ sinh ra chấn động đối với tâm lý của bậc làm cha làm mẹ.

"Bác trai, bác gái," Giang Đình bưng khay trà từ phòng bếp đi ra.

Nghiêm Tà lập tức nghiến răng nghiến lợi làm động tác cắt cổ giết gà với ba mẹ hắn, sau đó xoay người tiến lên đón, không nói lời nào nhận lấy khay trà nặng trịch từ tay Giang Đình, lén lút dùng ánh mắt biểu đạt "Tôi đã giải quyết xong".

Lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi lúc Nghiêm Tà đưa lưng về phía sô pha, Giang Đình nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Là họ suy nghĩ nhiều, không sao." Tay của Nghiêm Tà dưới khay trà làm động tác ok: "Giải thích rõ ràng rồi!"

Giang Đình gật đầu một cái, thả lỏng hơn ít nhiều, nghĩ thầm chuyện chung thân đại sự của Nghiêm Tà đoán rằng đã trở thành tâm bệnh của cha mẹ hắn, chẳng trách nhìn thấy một người đàn ông liền cho rằng con trai muốn come out..............Dù rằng bên ngoài con của họ cũng đã gay rồi.

"Haha........"

"Hahaha.................."

Ba Nghiêm mẹ Nghiêm có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ đến lần đầu tiên uống trà của con dâu lại ở trong tình cảnh này, nụ cười trên mặt hai người đều có phần méo mó. May mắn thay, phu nhân Tằng Thuý vốn không phải một người phụ nữ trung niên tầm thường, bà là một người làm ăn kinh doanh từng trải, tuy cảm xúc phức tạp trong lòng gần như đã muốn tràn ra, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh mẽ chống đỡ mỉm cười hỏi: "Bác nói.........Bác nói tiểu Lục này, ở đây có quen không?"

Giang Đình không nghi ngờ đáp: "Dạ, ở quen ạ, cũng nhờ có Nghiêm Tà chiếu cố."

Ba Nghiêm suýt sặc nước trà, cứng cổ gắng gượng nuốt xuống.

"Ở quen thì tốt, ở quen thì tốt." Mẹ Nghiêm xoa xoa tay, lại lo lắng hỏi: "Tình cảm của hai đứa bình thường có tốt không?"

"..............." Câu hỏi này khiến mí mắt Giang Đình giật giật.

"Thật sự khá tốt ạ." Giang Đình dừng lại một chút, lại tăng thêm ngữ khí nhấn mạnh: "Tuy bọn cháu chỉ là bạn học cũ, hơn nữa cũng đã năm năm không gặp, nhưng tình bạn giữa bọn cháu vẫn luôn tốt đẹp."

Anh ấy xấu hổ, Nghiêm Tà dùng ánh mắt lần nữa nhấn mạnh với ba mẹ.

Mẹ Nghiêm hiểu ý, nhớ tới lời con trai vừa nói "Anh ấy tạm thời còn chưa có ý định xác nhận hệ quan hệ giữa hai bọn con", vì thế ngượng ngùng cười một tiếng: "Tình cảm tốt thì được, tình cảm tốt thì được. Tương lai còn dài."

Ba Nghiêm cưỡng ép nhét tách trà vào trong tay vợ: "Uống trà, uống trà."

Cha mẹ nhà họ Nghiêm sóng vai ngồi trên ghế sô pha, nhất tề uống trà - không phải trà phổ nhĩ Lão Đông Hưng, bánh trà phổ nhĩ đã bị Giang Đình khoét gần hết chỉ còn lại một mẩu cuối cùng bé như cái móng tay. Cũng may lúc này trong đầu mẹ Nghiêm đang điên cuồng hiện ra quyển sách bìa màu trắng 《Nghiên cứu các vấn đề pháp lý hôn nhân đồng giới》trên giá sách ở nhà, và thông tin liên hệ của các công ty mang thai hộ lớn ở các tiểu bang nước Mỹ; lúc này đừng nói là thưởng thức trà, cho dù nhét cho bà chai rượu Vodka trộn nước tương bà cũng có thể mặt không đổi sắc trút hết.

"Thế," Giang Đình đắn đo mở miệng, hỏi: "Cháu nghe nói là tổ chức sinh nhật cho Nghiêm Tà, bữa cơm trưa này hẳn là..............."

Anh vừa định nói hiện tại có phải đã đến giờ chúng ta nên đi ra ngoài hay không, không thì bầu không khí này thật sự quá lúng túng, lập tức bị Nghiêm Tà dùng chân đạp cho một đạp: "Đúng đúng, trưa nay chúng ta ăn cơm ở nhà. Ơ, hôm qua không phải em nói muốn đích thân trổ tài nấu nướng sao?"

Cả ba Nghiêm và mẹ Nghiêm đồng loạt ngẩng đầu lên.

Giang Đình: "................." Tôi nói lúc nào?

"Hai người già bọn họ không dễ dàng gì mới tới đây một chuyến, đừng ra ngoài nữa, vừa nóng vừa chen chúc, chúng ta ăn ở nhà mình luôn. Vừa vặn tôi cũng giúp em một tay, hiểu thảo với ba mẹ tôi." Nghiêm Tfa nắm lấy tay Giang Đình: "Người ta nói, sinh nhật của con cái là ngày khổ của cha mẹ, chúng ta tự mình nấu nướng ý nghĩa biết bao nhiêu, em nói xem có đúng không?"

Giang Đình đối diện với hai ánh mắt đầy mong đợi, vội vàng rút tay ra nói: "Thật ra cháu cũng không biết nấu gì nhiều................"

"Không sao, làm nhiều hay làm ít cũng đều là tấm lòng, quan trọng nhất là tôi muốn nhân cơ hội này học hỏi một ít cách nấu nướng từ em, sau này ít nhiều gì cũng phải biết hiếu thuận với cha mẹ già chứ, em nói đúng không?!"

Ba Nghiêm mẹ Nghiêm tựa như đột nhiên mở ra một thế giới mới, không kịp chờ đợi đồng ý:

"Đúng đúng, vẫn nên ăn ở nhà thì hơn!"

"Ăn ở nhà tốt cho sức khỏe!"

Giang Đình: ".............?"

Giang Đình ù ù cạc cạc trước ánh mắt vui vẻ tán thưởng và cảm động dạt dào của nhị vị phụ huynh nhà họ Nghiêm, môi run run, không thể không biết xấu hổ nói ra lời từ chối ngay trước mặt trưởng bối, cứ thế bị Nghiêm Tà cố sống cố chết lôi vào phòng bếp.

"Nghiêm Tà, đây rốt cuộc là chuyện............."

Giang Đình chưa kịp chất vấn xong đã bị trấn áp.

Chỉ thấy Nghiêm Tà xách cái tạp dề từ trong tủ ra, vòng ra đeo lên người mình, thuận tay túm Giang Đình lại cưỡng ép xoay ngược lại, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng cảnh cáo: "Em nấu cơm, tôi hỗ trợ. Biểu hiện của hai chúng ta phụ thuộc vào bữa cơm này đó, hiểu không?"

Đội trưởng Giang bất ngờ không kịp đề phòng, bàn tay quen cầm súng bị nhét vào một cái xẻng xào thức ăn, đầu đầy dấu hỏi.

Truyện Chữ Hay