Chương
Khởi Linh – 雨过昔年
Ngụy Nghiêu "Đệt" một tiếng, vọt ra khỏi văn phòng phó cục trưởng, ba bước thành hai bước đi xuống cầu thang, trực tiếp đẩy cửa phòng phó đội trưởng ra: "Nghiêm Tà."
Nghiêm Tà ngồi đằng sau máy tính.
"Chú mày lại dùng khẩu lệnh của ông đăng nhập vào mạng nội bộ! Chú mày đang làm trái với kỷ luật đấy có biết không hả?"
Nghiêm Tà không động đậy, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngụy Nghiêu vừa nhìn dáng vẻ này của hắn cơn tức lập tức trồi từ tim: "Dư đội trưởng của cậu mới nằm viện! Cậu đã bung lụa ăn mừng rồi! Mấy ngày trước còn kéo cả đội đến uống rượu hát hò ở KTV, có phải chú mày nghĩ ông đây không biết thật không? Lúc chú gọi điện thì đằng sau là cái gì, ngày nào cũng làm như yêu đương sắp chết đến nơi vậy! Cái lũ đực rựa to đầu tụi bây thì yêu cái bép gì!"
Nghiêm Tà há miệng, bị Ngụy Nghiêu chỉ tiếc sắt không rèn lửa mà ngắt lời: "Cái thằng nhóc chú mày chắc mãi cũng không nghiêm chỉnh được rồi, nhìn quần áo! Giầy dép! Đầu tóc chú mày mà xem! Chú mày đi làm hay đi show đấy, tổ kiểm tra đã đưa thông báo phê bình bao lần rồi, dầu gì cũng phải nhớ tí chứ!"
Nghiêm Tà nói: "Cục phó Ngụy....."
"Đăng xuất ngay cho ông! Tranh thủ chưa ai phát hiện ra! Nhanh lên!"
Ngụy Nghiêu thở hổn hển đấm eo, còn muốn nhân dịp đang vui mà chửi thêm vài câu, bỗng dưng nghe thấy Nghiêm Tà từ tốn hỏi:
"Giang Đình chết như thế nào?"
Ngụy Nghiêu sững người: "Cái gì?"
"Đội trưởng đội phòng chống ma túy số hai của Cung Châu – Giang Đình, hy sinh vì nhiệm vụ vào ba năm trước, rốt cuộc anh ta chết như thế nào?"
Ngụy Nghiêu sững người rất lâu, mới kịp hiểu ra Nghiêm Tà đang hỏi cái gì, ông không khỏi có chút giận dữ với dở khóc dở cười: "Sao nào, đã mấy năm rồi còn không tha vụ hỏng chuyện với phòng công an Cung Châu à—— Phải há, năm ấy Cung Châu suýt nữa đã nẫng luôn công lao của chú mày, nhưng rốt cuộc cũng không làm gì sao? Chú mày còn...."
"Giang Đình thực sự đã chết rồi sao?"
"Ài, chú mày còn chưa để yên hả!" Ngụy Nghiêu hỏi lại: "Có liên quan đến vụ án thi thể lạnh cứng chú mày đang điều tra hiện tại không?"
Nghiêm Tà nói: "Có."
"Có cái mông ấy! Chú mày rảnh rỗi lấy mật khẩu của ông đăng nhập mạng nội bộ lướt chơi à!"
"Có." Nghiêm Tà nhắc lại, giơ tay đẩy hồ sơ vụ án trên bàn cho Ngụy Nghiêu, "Hồ Vĩ Thắng, người Cung Châu, từng vào tù vì tội buôn lậu lừa đảo một số lượng thuốc giả nước ngoài, nghi phạm lớn của vụ lợi dụng thuốc Adela giả khiến trẻ vị thành niên nghiện ma túy. Vài năm trước gã sống ở Cung Châu, bởi vì đánh thuốc một nữ sinh cấp ba mà bị phán tội cưỡng bức không thành, cháu nghi ngờ vụ này còn có ẩn tình khác, thứ thuốc gã sử dụng không phải thuốc mê Flunitrazepam (), mà là chất gây ảo giác mang tính gây nghiện có thành phần tương tự như Adela."
"——Người chịu trách nhiệm của vụ án năm đó là Giang Đình." Nghiêm Tà nghiêm túc nhìn Ngụy Nghiêu, "Ba năm trước, Giang Đình là tổng chỉ huy án truy lùng ma túy mà hiện trường lại xảy ra vụ nổ lớn làm hơn mười cảnh sát truy bắt cùng hi sinh vì nhiệm vụ, chính Giang Đình cũng nổ tan xác, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Nương theo giọng điệu vững vàng có lực của Nghiêm Tà, cơn giận của Ngụy Nghiêu dần bị đè xuống, chậm rãi rơi vào trạng thái trầm tư. Mãi sau đó, ông rốt cuộc đi đến, kéo cái ghế dựa, ngồi đối diện bàn làm việc.
"Lần hành động truy lùng đó." Ngụy Nghiêu thở dài: "Cộng dồn tất cả các loại ma túy truy nộp, có hơn kg."
Con ngươi của Nghiêm Tà co rút—— Quá nhiều!
Câu nói tiếp sau của Ngụy Nghiêu như chậu nước lạnh dội vào đáy lòng hắn: "Sau này bọn họ đều nói, đó là tiền mua mạng của hơn mười đồng chí cảnh sát truy bắt."
"......Là sao?"
"Năm ấy vì đây là án có số lượng ma túy rất lớn, phải nói đây là vụ mua bán tiền tỷ, các đại lý ma túy sử dụng phương thức giao dịch là người, tiền cùng hàng hóa. Phía cảnh sát căn cứ vào người nằm vùng để xác định hai địa điểm giao dịch quan trọng, một là khu công nghiệp nhựa ngoại ô thành phố, hai là ở công viên sinh thái, sau khi phân tích thì đã xác định được vụ giao dịch này sẽ diễn tại khu công nghiệp đồ nhựa, còn rất nhiều ma túy và một số lượng lớn súng đạn phi pháp sẽ giấu trong cơ sở gây giống tại công viên sinh thái."
"Theo đúng kế hoạch, đáng lẽ Giang Đình phải dẫn hỏa lực trang bị đầy đủ cùng đặc công tinh nhuệ đột nhập vào căn cứ gây giống còn một đội khác sẽ chuẩn bị mai phục vây bắt tại khu công nghiệp nhựa dẻo. Nhưng mà trước khi hành động, Giang Đình làm tổng chỉ huy lại đột nhiên để hầu hết đội tinh nhuệ đáng nhẽ phải đến công viên sinh thái, bí mật điều động đến nhà máy công nghiệp, hơn nữa hiển nhiên dưới tình hình không rõ đã vội vã đột nhập, khoảng hơn nửa giờ sau, cả khu công nghiệp đột ngột xảy ra vụ nổ liên hoàn."
"Kẻ buôn lẫn người mua ma túy đều chuồn đi trước khi cảnh sát đuổi đến, còn bom đã được cài sẵn." Ngụy Nghiêu trầm giọng nói: "Giang Đình đột ngột thay đổi kế hoạch mà không có lý do, tương đương đã đẩy chiến hữu xuống địa ngục."
Nghiêm Tà ngạc nhiên nói: "Vì sao kẻ buôn ma túy trốn thoát? Chẳng nhẽ tin tức hành động bị lộ?"
"Về sau, rất nhiều người cũng nghi ngờ điều này, thậm chí có người còn cho rằng Giang Đình đã dẫn đội cảnh sát hình sự đến nhà máy công nghiệp là để phối hợp với tay buôn ma túy. Nhưng mối nghi ngờ này rất khó để chứng minh, bởi vì Giang Đình cũng đã chết, vụ hỏa hoạn diễn ra cực kì nhanh, cuối cùng không thể tìm được thi thể nguyên vẹn."
Ngụy Nghiêu nói đến đây bèn dừng lại, nghi hoặc nói: "—— Sao thế, chú mày nghi ngờ cậu ta chưa chết?"
Nghiêm Tà chậm rãi dựa vào ghế, ánh mắt có chút rời rạc. Sau mấy giây hắn khụ một tiếng, hắng giọng: "À, không phải đâu."
Hình như Ngụy Nghiêu muốn nói thêm nhưng lại nhẫn nhịn, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi để quan sát hắn: "Thế tại sao ban nãy chú mày hỏi ông cậu ta đã chết hay chưa?"
".....Cháu chỉ tò mò vì sao cậu ta không được tặng bằng liệt sĩ. Ban nãy cháu thấy toàn đội phòng chống ma túy số hai Cung Châu đều được truy phong, nếu như chỉ huy có sai lầm, mặc dù có nặng, nhưng dẫu gì anh ta cũng hy sinh, không đến mức không được tặng danh hiệu liệt sĩ chứ."
Câu hỏi này quả thực chỉ do Nghiêm Tà thuận miệng hỏi thôi, nhưng sắc mặt của Ngụy Nghiêu lại có chút khó mà nói hết, đắn đo một lúc lâu, mới nói: "Bởi vì người nằm vùng kia."
Nghiêm Tà: "Hử?"
"Sau khi xảy ra vụ nổ, phòng công an thành phố Cung Châu thành lập tổ chuyên án điều tra, qua kiểm tra cặn kẽ tất cả tình tiết cùng kế hoạch hành động, đã phát ra một việc——Chú mày còn nhớ chú đây từng nói đến hai địa điểm mà tuyến nằm vùng đã báo về chứ?"
Nghiêm Tà bất giác cau mày.
"Biệt hiệu của tuyến nằm vùng này là "Đinh Tán", cậu ta đã lẩn trong nhóm buôn ma túy mấy năm rồi. Tuy không thể lọt đến lớp cao cấp ở cạnh đại ca như "Đại K" thế nhưng cũng có một dạo tiếp cận rất gần với nhân vật số hai trong đó, cho nên đã từng gửi về rất nhiều manh mối có giá trị, là nguồn tình báo cực có giá trị trong mạng lưới ma túy của Cung Châu."
"Sau vụ nổ tại nhà máy, hình như tin tức tại nội bộ cảnh sát đã bị rò rỉ, "Đinh Tán" cũng gặp phải nguy cơ bị bại lộ rất lớn, cho nên tổ chuyên án đã nhanh chóng thành lập một tiểu đội cứu viện cho cậu ta. Tuy nhiên, khi truy lùng đến địa điểm thì đã không kịp nữa, đám buôn ma túy đã giết chết Đinh Tán, hủy thi diệt tích, hành động cứu viện đã thất bại trong gang tấc."
Ngụy Nghiêu thở dài một hơi, nét mặt của Nghiêm Tà cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Sau cái chết của Đinh Tán, tổ chuyên án lấy được máy tính của cậu ta, phát hiện cậu ta từng gửi một mail mã hóa về tập đoàn buôn ma túy cho phía cảnh sát. Mail này sau khi được giải mã là một phần của bản đồ vị trí giao dịch, miêu tả trong căn cứ của công viên sinh thái có trang bị súng ống phi pháp cùng ma túy cực kỳ rõ ràng. Nói cách khác, Giang Đình là tổng chỉ huy không thể không biết đến bức mail này, thế nên hành động đột ngột rút đội đặc công tinh nhuệ từ công viên sinh thái sang nhà máy nhựa dẻo trước khi bắt chiến dịch, kết hợp cùng cái chết của hơn mười cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy, suy ra kế hoạch ban đầu trở nên cực kì đáng ngờ."
Giọng của Nghiêm Tà dần trầm xuống: "Rất có khả năng anh ta cố ý."
"Đúng vậy." Ánh mắt của Ngụy Nghiêu cực kỳ nghiêm túc: "Thậm chí từng có người cho rằng, kẻ phản bội tiết lộ thông tin hành động của cảnh sát, rất có thể là cậu ta."
Nghiêm Tà không có lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên cực kỳ nặng nề, phảng phất như có con dao đang dần dần liếm vào da thịt.
Hai người ngồi đối diện nhau rất lâu, Nghiêm Tà nói trầm thấp: "Vụ án hợp tác năm ấy với Cung Châu, lúc làm báo cáo kết án, có người tìm đến cháu nói chuyện, bảo cháu chủ động tặng công lao cho "một người có quan hệ" của phía Cung Châu. Năm ấy tuổi trẻ khí thịnh nên từ chối ngay lập tức, kết quả bị một đám người thi nhau dạy dỗ suốt nửa tháng trời, cháu chỉ cảm thấy cả thế giới có lỗi với cháu, ngày nào cũng vô cùng uất ức khó bình tĩnh được, hận không thể cầm gạch đập vào cả cục thành phố."
Phó cục trưởng Ngụy che miệng ho khụ một tiếng.
"Ngày nào cũng cau có mặt mày, buồn bực, bị giày vò. Mà khoảng hai ngày trước khi có tiệc tặng thưởng, phía Cung Châu đột nhiên đưa tin đến, nói trên báo cáo có chữ ký của tổng chỉ huy, vẫn có công lao cho cháu, đồng thời còn cho cháu huy chương cá nhân hạng hai." Nghiêm Tà thở nhẹ một hơi, nói: "Tổng chỉ huy hành động hồi ấy, chính là Giang Đình."
Ngụy Nghiêu đã lớn tuổi rồi, cách nhìn vấn đề cũng khá trọng tâm: "Con người luôn có nhiều khía cạnh. Cháu có lòng cảm kích với cậu ta đương nhiên là tốt, nhưng sau chuyện này thì vẫn cần chia làm hai để xem xét."
"——Không, không phải cảm kích." Nghiêm Tà nói quả quyết: "Không có cảm kích gì hết."
Ngụy Nghiêu đách hiểu nổi.
Nghiêm Tà lại chẳng có tâm trạng giải thích cho người ngoài nghe, chỉ ung dung nói: "Cháu chỉ có vài điều không nghĩ thông về người này."
Ngụy Nghiêu vỗ vai hắn một cái: "Người đã chết rồi, tuy không có kết luận rõ ràng, nhưng có lật lại cũng không còn có ích gì nữa. Những lời hôm nay chú nói, cháu đừng có nói ra ngoài, dù sao thì đó là án của Cung Châu lại cực kì nhạy cảm, bất cẩn truyền ra ngoài thì chẳng tốt lành gì với cháu đâu."
Nghiêm Tà gật đầu không nói.
Điện thoại trên bàn vang lên, "Đội phó Nghiêm, bọn em bắt được thằng cháu Hồ Vĩ Thắng rồi, bây giờ sắp giải đến cục rồi."
"Mấy đứa cứ làm việc trước đi." Ngụy Nghiêu đứng dậy: "Tất cả vụ án liên quan đến ma túy đều không phải vụ nhỏ, nhất định phải tra rõ ngọn ngành, cần phải bắt gọn tụi đàn em, mạng lưới cùng tất cả đối tượng khả nghi. Nếu có thể tra rõ nội tình của vụ án cưỡng dâm chưa thành của bên Cung Châu, cũng không được bỏ qua cơ hội, đã hiểu chưa?"
Nghiêm Tà nói: "Cháu đã hiểu."
Nghiêm Tà đích thân tiễn phó cục trưởng Nghiêu ra khỏi văn phòng, đứng yên ở cửa hành lang, đưa mắt nhìn Ngụy Nghiêu vào thang máy. Không lâu sau, dưới lầu dần dần có tiếng ồn ào, tiếng xe, tiếng bước chân, nói chuyện từ xa đến gần, đội cảnh sát hình sự xách nghi phạm ra khỏi ổ chăn từ sáng sớm đã trở về.
"Anh Nghiêm!" Mã Tường ló đầu từ cuối hành lang, bĩu môi về phía phòng thẩm vẩn: " ——Đã bắt đầu rồi hả anh?"
Nghiêm Tà giơ tay ra vẫy.
Mã Tường không hiểu nên chạy đến, chỉ nghe Nghiêm Tà ghé bên tai cậu ta, nói thầm: "Chú mày với lão Tống, lão Triệu gọi cả đội phó Tần hàng xóm, đi thẩm vấn Hồ Vĩ Thắng. Anh đi ra ngoài một chuyến, đừng có để lộ với ai đấy."
"Anh đi....."
Nghiêm Tà vỗ vào lưng cậu ta: "Có chuyện thì gọi ngay." Nói rồi đi về phía hàng lang, bước xuống mấy bậc thang, bỗng nhiên như nhớ điều gì đó, hắn bèn đứng lại.
Hắn quay về văn phòng, vớ lấy chìa khóa xe lâu rồi không dùng trong ngăn kéo, lúc đứng dậy thoáng nhìn máy tính, chợt ngừng tay.
Trên màn hình, tầm mắt bình tĩnh hờ hững của Giang Đình nhìn vào khoảng không, khóe môi nhợt nhạt khẽ trề xuống, hệt như một bức tượng điêu khắc được mặc cảnh phục, hết sức lạnh lùng.
Nghiêm Tà nhìn thẳng vào anh rất lâu, chậm rãi lấy khẩu súng ra khỏi ngăn kéo, đặt ở sau eo, sau đó khoác thêm áo ngoài, quay người đóng cửa đi ra ngoài.
()Flunitrazepam, cũng biết đến với tên gọi Narcozep, Rohypnol, Rohipnol, Roipnol, Rufinol, hoặc trong tiếng địa phương phổ biến, chỉ đơn giản là Roofies, là một trung diễn xuất benzodiazepine sử dụng làm thuốc thôi miên, thuốc an thần, thuốc chống co giật, giải lo âu và thuốc giãn cơ vân. (Wiki)