*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hi hi hi, con biết chắc sư phụ sẽ không cho ông ta mà”, Kim Yến Nhi bật cười, lần này cô ả yên tâm rồi.
“Cô ta chạy về hướng nào, chúng ta đuổi theo, một đứa con gái bình thường không chạy được bao xa đâu!”
“Bên này sư phụ!”, Kim Yến Nhi chỉ đường, mấy người lập tức biến mất.
“Bố, bố…”
Bọn họ rời đi không lâu, Hàn Tuyết từ sau tảng đá lớn bước ra, gương mặt đong đầy nước mắt, trong lòng cô bùng lên oán khí nồng đậm.
Trong bụi cây, Hàn Tuyết che miệng khóc nức nở, nước mắt tí tách rơi.
Hàn Tuyết không hề đi xa, hoặc nên nói là cô chạy đi rồi lại quay ngược trở về.
Bởi vì nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, câu nói này là Diệp Phàm dạy cho cô.
Chỉ là không ngờ rằng cô lại nghe được mấy lời đó từ miệng của Thu Lam.
Nghe tên “Đoạn Tràng Đan” là biết thuốc độc, lại thêm nụ cười ác độc của Thu Lam, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy lạnh run người.
“Thu Lam, cô sẽ không được chết yên thân, bố tôi không có thù oán gì với cô, sao cô lại ra tay ác độc như vậy…”
Hàn Tuyết ôm miệng đè giọng hét, cô không dám to tiếng vì lo rằng sẽ dẫn đám người Thu Lam quay lại.
Trong rừng cây không có phương hướng, Hàn Tuyết quay người, quỳ về hướng vừa mới chạy tới.
“Bố, con gái có lỗi với bố, con nhất định sẽ báo thù cho bố!”
Nói rồi, Hàn Tuyết dập đầu ba cái.
Sau khi đứng dậy, lau sạch nước mắt, cô đi về phía ngược lại, chạy một mạch vào trong rừng cây đến khi không còn bóng dáng.
Mặt khác, mấy người Thu Lam chạy rất lâu, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của cô.
“Mau dừng lại!”
Thu Lam giơ tay, mấy người lập tức dừng lại.
Cô ta nhìn Kim Yến Nhi: “Yến Nhi, con chắc chắn là hướng này chứ?”
“Con chắc chắn mà sư phụ”.
Kim Yến Nhi không hề do dự mà khẳng định lại.
“Vậy thì kỳ lạ quá, một đứa con gái bình thường như cô ta sao có thể chạy nhanh như vậy?”
Thu Lam cau mày, rừng cây rậm rạp, một người không biết võ công như cô hẳn là chạy không được xa.
“Sư phụ, có phải chị ta bày trò giương đông kích tây không?”, Kim Yến Nhi suy tư rồi nói.
“Giương đông kích tây?”