“Ha ha…”
Âu Dương Đạo Vĩ cười mỉa: “Một khi vào tông sư chính là trời, vẫn còn cách xa lắm, cho dù mày tài giỏi bậc nào, ngày nào chưa vào tông sư, ngày đó hãy là loài giun dế!”
Chưa vào tông sư thì chính là loài giun dế!
Lời Âu Dương Đạo Vĩ nói ra cực kỳ vô tình, nhưng đó là sự đồng thuận của cả võ lâm.
Chỉ có điều nào có dễ thành tông sư như vậy, hàng triệu người luyện võ cũng không có nhiều tông sư như thế.
Hơn nữa người nào cũng đều rất tôn quý, bình thường không xuất đầu lộ diện, là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Diệp Phàm, tôi giúp anh!”, Linh Hồ Uyển Nhi gọi, chạy tới đứng cạnh Diệp Phàm.
“Con dâu, con phải cẩn thận đấy!”
Soạt!
Mặt Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng lên, giật bắn người.
Chu Tình gọi cô ta là gì cơ?
Con dâu?
Diệp Phàm cũng ngẩn người, danh xưng này có thể gọi bừa sao?
Lại thấy Linh Hồ Uyển Nhi đỏ mặt ngượng ngùng, Diệp Phàm thầm thấy bất lực, vừa định mở miệng bảo Chu Tình đừng gọi bừa, Linh Hồ Uyển Nhi đã nhỏ giọng đáp.
“Vâng dì, con biết rồi!”
Rầm!
Diệp Phàm suýt nữa ngã ngửa, trợn to mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, không ngờ cô ta lại thừa nhận?
Diệp Phàm tràn đầy vẻ khó tin.
“Nhìn cái gì, có nói chuyện với anh đâu!”
Linh Hồ Uyển Nhi đỏ mặt mắng, cầm trường kiếm chỉ vào Âu Dương Đạo Vĩ.
Âu Dương Đạo Vĩ nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi liền biến sắc.
“Cô Linh Hồ, cô nhất định phải tham gia vào chuyện của nhà Âu Dương tôi sao?”
Thân phận của Linh Hồ Uyển Nhi đã bị đại trưởng lão Âu Dương Thái Hồng nhận ra khi Diệp Phàm gây náo loạn nhà Âu Dương.
Nhà họ Linh Hồ thống lĩnh của vùng trung bộ Hoa Hạ, ẩn cư tại Thần Nông Giá.
Đó là một trong những gia tộc đứng đầu ở giới võ đạo, ông cụ Linh Hồ từ lâu đã nổi danh là bậc tông sư.
Cho dù tộc trưởng bây giờ của nhà Âu Dương nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng “tiền bối Linh Hồ”.
Cho nên ông ta không muốn để lại tiếng xấu với nhà họ Linh Hồ, hơn nữa cũng không thể giết Linh Hồ Uyển Nhi.
Nếu không ông cụ Linh Hồ mà xuống núi thì có thể sẽ tấn công nhà Âu Dương ông ta, đó không phải là điều mà nhà Âu Dương có thể gánh chịu.