*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi dừng lại, Âu Dương Đạo Vĩ liền hét toáng lên, bả vai, thắt lưng bên trái của ông ta đều bị trúng hai phát đạn, máu tươi ròng ròng chảy xuống, đau thấu xương.
“Thánh Nhi...”
Chu Tình hét lên, chạy về phía Diệp Thánh, Âu Dương Nghị đang ra tay về phía Diệp Thánh, chưởng này của ông ta chứa cả cơn giận nên tạo ra âm thanh vô cùng hung hãn, khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng, tốc độ của Ngọc Hằng nhanh hơn Chu Tình nhiều, trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt Âu Dương Nghị, thanh kiếm trong tay anh ta đã chém vào cánh tay ông ta.
Kiếm thế tạo ra một đường cầu vồng, cách cả khoảng không mà chém xuống!
“Kiếm thế!”
Âu Dương Nghị hô lên, trước nhát chém lạnh lùng này, khiến ông ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, một chưởng này của ông ta đủ khiến Diệp Thánh mất nửa cái mạng, thế nhưng rất có khả năng ông ta cũng mất luôn cả cánh tay.
Không còn cách nào khác, Âu Dương Nghị chỉ đành rụt tay lại, rút thanh đao bên hông chặn lại một kiếm này của Ngọc Hằng.
“Mày còn trẻ lại mạnh như vậy, khai họ tên đầy đủ, nói không chừng thế lực đứng sau mày còn có thù oán gì với nhà họ Âu Dương bọn tao”.
Âu Dương Nghị gào lên, sức mạnh của Ngọc Hằng rất cao, và quan trọng anh ta đã ngộ ra kiếm thế, chỉ việc này thôi cũng đã cho thấy anh ta rất giỏi rồi, bởi vì ngay cả bản thân ông ta cũng chưa ngộ ra bất kỳ “thế” nào.
“Đây là sư huynh của tôi, ông hỏi như vậy không thấy nực cười à?”, Diệp Thánh châm chọc đáp lại, lúc này cậu ta đã chạy tới về phía Diệp Chấn Hà.
“Thánh Nhi, mẹ xin lỗi, mẹ không biết sư phụ con không có ở đó”, Chu Tình tự trách bản thân, là bà ta gọi Diệp Thánh trở về, những tưởng sẽ mang tới tin vui, ai ngờ...
“Mẹ, đây là trách nhiệm của con, đầu rơi máu chảy con cũng không sợ”, Diệp Thánh đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu ta chỉ cười lớn mà nói.
Thực ra, cậu ta cũng lừa Chu Tình, lừa Chu Tình rằng sư phụ sẽ đi cùng cậu ta, bằng không Chu Tình cũng sẽ không để cậu ta trở về.
“Cảnh tượng này cũng cảm động lắm, nhưng nhà họ Diệp bắt buộc phải chết!”, Âu Dương Đạo Vĩ hằn học, ông ta dùng nội lực ép hai viên đạn trong người ra.
“Giết hết!”
Âu Dương Đạo Vĩ gầm lên một tiếng, thuận tay vung lên, hai viên đạn bắn về phía Diệp Thánh.
Phằng phằng!