Từ khi Diệp Phàm đến bệnh viện đã không có phút giây nghỉ ngơi nào, Hàn Tử Di cũng không hỏi kỹ sao hai người họ lại tới được đây.
Lúc này mới biết là ngồi máy bay riêng.
“Muốn về thành phố Cảng thì đi thôi, chúng ta ngồi máy bay riêng trở về!”
Diệp Phàm đi tới, nhẹ nhàng dìu Hàn Tại Dần từ giường bệnh ngồi dậy.
Sân bay quốc tế thành phố Thanh Hải, Hàn Tại Dần nhìn chiếc máy bay riêng trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng kích động.
Sau khi lên máy bay, còn có cả tiếp viên hàng không đi tới, phục vụ tất cả yêu cầu của Hàn Tại Dần.
Tuy là máy bay riêng, nhưng tiếp viên hàng không trên máy bay không thiếu một người.
“Đây là máy bay riêng, thật tốt...”
Hàn Tại Dần nhìn trang thiết bị sang trọng trong khoang máy bay, liền thốt lên kinh ngạc: “Nếu như mẹ con có ở đây, không biết bà ấy nhìn thấy sự thay đổi của con ngày hôm nay, sẽ thấy nào...”
“Bố, đột nhiên nhắc tới mẹ làm gì...”
Hàn Tử Di bĩu môi, cô ấy không quá đau lòng trước cái chết của Lưu Tú Cầm.
Dù sao từ nhỏ cô ấy cũng không có quá nhiều tình cảm với Lưu Tú Cầm, cho rằng bà ta quá chuyên quyền, không có tình người, hơn nữa cũng chưa từng chăm sóc cho cô ấy, trước giờ đều là một tay Hàn Tuyết lo.
“Bố, nếu mẹ vẫn còn sống, sợ rằng việc đầu tiên mẹ làm là bảo con chuyển nhượng quyền sở hữu cái máy bay này lại cho bà ấy”, Diệp Phàm lãnh đạm nói.
“Con ấy à...”
Hàn Tại Dần lắc đầu, không nói gì thêm, bởi vì những điều Diệp Phàm vừa nói ra quá đúng với tính cách của Lưu Tú Cầm.
Cùng lúc đó, cuộc đại chiến tại nhà họ Diệp ở thủ đô cũng đã kéo dài trong mấy ngày, Diệp Chấn Hà, Diệp Hiền ngăn chặn Âu Dương Đạo Vĩ, vì sức chiến đấu của ông ta là mạnh nhất.
Để ông ta không có cơ hội ra tay đối phó với đệ tử nhà họ Diệp, vì những người này đều không phải là đối thủ của ông ta.
Âu Dương Đạo Vĩ lúc này cũng có chút kinh ngạc trước sự liên thủ của Diệp Chấn Hà và Diệp Hiền, vì hai người bọn họ đã đánh lại được mấy chiêu với ông ta, tuy ở thế hạ phong, nhưng vẫn có đủ sức ngăn chặn ông ta.
Kít!
Đúng lúc này, một tiếng xe chói tai từ ngoài cửa vọng vào, nhìn thấy Diệp Thánh và sư huynh Ngọc Hằng của cậu ta từ trên xe bước xuống.
“Sư huynh tới giúp ông nội em, em sẽ đánh ở bên này!”, Diệp Thánh nói với Ngọc Hằng.
“Tại sao để tôi đi, không phải cậu nên đi trợ giúp cho ông nội cậu sao?”, Ngọc Hằng nghi hoặc nói.
“Thân thủ sư huynh cao hơn, em qua giúp cũng chỉ làm họ vướng tay vướng chân hơn thôi, nhưng sư huynh có thể giúp được họ...”
Diệp Thánh nói một lèo, Ngọc Hằng nghe vậy gật đầu hiểu ý.