Lúc này, có một tiếng hét thô bạo vang lên từ phía sau lưng họ.
Hai người họ quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao to, tay cầm cây đao lớn đang lao tới chỗ họ từ phía sau với tốc độ rất nhanh.
“Khốn kiếp, không ngờ đã đuổi đến đây rồi!”
Kim Yến Nhi giận dữ hét lên, sắc mặt Hàn Tuyết vẫn không thay đổi, người đang xông tới quá lực lưỡng.
Trên mặt hắn ta là râu quai nón, khắp người đều toát lên sát khí. Nếu như rơi vào tay hắn ta thì nhất định sẽ không có kết cục tốt.
“Chạy nhanh thêm chút nữa đi, nếu như không phải tại cô làm vướng chân thì chúng tôi đã chạy mất dạng từ lâu rồi, hắn ta vốn không thể nào đuổi theo kịp, cô đúng là đồ bỏ đi mà!”, Kim Yến Nhi hét lên.
Kim Yến Nhi lại mắng mình, Hàn Tuyết hứ một tiếng lạnh lùng rồi nói với vẻ châm biếm: “Chẳng phải cô nói muốn giúp sư phụ của mình sao? Bây giờ chỉ có mình hắn ta đuổi đến thôi, cô sợ gì chứ? Sợ mình đánh không lại hắn ta sao?”
“Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi có thể đánh thắng hắn ta rồi!”, Kim Yến Nhi hét lên.
“Vậy thì còn chạy gì nữa? Nói không chừng đây là một trong số những mưu kế của sư phụ cô, phân tán bọn họ ra để dễ hạ gục từng tên một chứ không phải thật sự muốn chúng ta bỏ trốn”. Hàn Tuyết nói.
“Không thể nào, nếu như sư phụ tôi làm như thế thì bà ấy sẽ nói rõ với tôi!”
“Hehe, nếu như nói rõ thì người ta có còn đuổi đến đây không?” Hàn Tuyết cười lạnh lùng và nói.
Kim Yến Nhi chau mày rồi nói: “Vậy cô dựa vào đâu mà nói như thế?”
“Đó là chuyện thường tình thôi, bây giờ chỉ có một mình hắn ta đuổi đến đây, chỉ cần cô có thể ngăn được, đợi phía sư phụ cô thắng được bọn họ thì có thể qua đây hỗ trợ cô, tóm trọn bọn chúng!”. Hàn Tuyết phân tích.
“Tôi không tin, có phải cô định nhân cơ hội để bỏ trốn không?”, Kim Yến Nhi cảnh giác hỏi.
Hàn Tuyết liền cười đau khổ rồi nói: “Tôi chẳng biết gì về nơi này, tôi có thể chạy đi đâu và dám chạy đi đâu được chứ?”
Soạt!
Hàn Tuyết vừa mới dứt lời thì liền có tiếng gió truyền đến, một cành cây đâm về phía bọn họ.
Bụp!
Kim Yến Nhi vung kiếm chém cành cây đứt làm đôi.
Nhưng ngay sau đó lại có một tảng đá đập qua, Kim Yến Nhi chỉ đành dừng bước, tiếp tục vung kiếm lên, chém nát tảng đá to đó.
“Ha ha ha, kiếm pháp của cô em được đấy. Lão Hùng tôi rất thích…”, lão Hùng hét lớn rồi xông qua giống như một con gấu chó lớn.
“Cô đi đi, yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu!”, Hàn Tuyết lại nói.
“Được, cô đừng nghĩ đến chuyện lén bỏ trốn, ở đây có rất nhiều sơn tặc, nếu cô lén bỏ trốn thì rất có khả năng sẽ phải chết, hoặc là bị bọn đó bắt đi làm áp trại phu nhân đấy!”, Kim Yến Nhi trừng mắt và hù dọa.
“Hứ!”
Hàn Tuyết bày tỏ thái độ của mình bằng một tiếng hứ lạnh lùng.
Kim Yến Nhi cầm theo thanh kiếm sắt bén trong tay, nhìn lão Hùng đang cầm cây đao lớn với vẻ mặt hằm hằm kìa.
“Gấu chó bự, dám truy sát bọn tôi thì dù không chết, kết cục cũng phải tàn tật thôi!”. Kim Yến Nhi hét lớn lên, thanh kiếm sắc bén trong tay đột ngột được vung lên, cô ả nhón chân rồi xông về phía lão Hùng như một con chim nhạn.
“Ha ha ha, cô em ngông cuồng lắm, con gái thì tốt hơn không nên đi đánh nhau, ủ ấm chăn cho đàn ông mới là chuyện nên làm!”
Lão Hùng cười lớn tiếng, cầm cây đao lớn và chém một đòn cực mạnh về phía Kim Yến Nhi.
Keng, keng, keng!
Đao và kiếm va vào nhau, lão Hùng rất mạnh, hắn ta chém một đao thì liền khiến cho Kim Yến Nhi phải liên tục lùi về sau.