*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đầu Diệp Phàm hiện lên một người, Diêm Thiết Sơn là chủ của công ty khai thác mỏ Tây Sơn.
Là chủ hầm mỏ, Diêm Thiết Sơn có đầy đủ đặc điểm của một ông chủ hầm mỏ nên có.
Chân thành, hào phóng trong tình bạn, thích phô trương khoe của, anh nhớ rằng Diêm Thiết Sơn có ba chiếc trực thăng, nhưng liệu không có máy bay công vụ hay không thì Diệp Phàm không chắc.
Tìm số của Diêm Thiết Sơn, Diệp Phàm ấn nút gọi đi, đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, sau khi chào hỏi Diệp Phàm vào luôn chuyện chính.
“Ha ha ha, Diệp Phàm, có phải cậu đang theo dõi anh không, máy bay của anh vừa về, còn chưa truyền tin ra ngoài, sao cậu lại biết được?”, trong điện thoại, Diêm Thiết Sơn bật cười khà khà nói.
Máy bay công vụ của hắn ta mới tới sân bay Quốc tế thành phố Cảng vào chiều tối hôm qua, tiêu mất của hắn gần năm trăm triệu.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa kịp ngồi.
Diệp Phàm nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp như thế.
“Anh Diêm, em muốn mượn máy bay của anh một chuyến, bố vợ của em đang làm phẫu thuật ở bệnh viện Hoa Nhân số một Thanh Hải, em vợ có một mình…”
Diệp Phàm kể đại khái tình hình, Diêm Thiết Sơn không nói hai lời, trực tiếp đồng ý cho Diệp Phàm mượn dùng.
Diệp Phàm rất cảm kích, trịnh trọng nói: “Anh Diêm, Diệp Phàm nợ anh ân tình này…”
“Ha ha ha, cậu khách sáo rồi, khách sáo rồi…”
Diêm Thiết Sơn cười lớn, ân tình à, ân tình của Diệp Phàm!
Theo hắn ta, giá trị của món nợ ân tình của Diệp Phàm là không thể đong đếm.
“Diệp Phàm, cậu cứ đến sân bay đi, bây giờ anh sẽ sắp xếp người điều chỉnh lộ trình cho cậu, làm công tác chuẩn bị cất cánh…”
Tắt máy, Diêm Thiết Sơn liền bắt đầu giải quyết vấn đề này, còn Diệp Phàm thì cùng Linh Hồ Uyển Nhi xách túi đi ra ngoài.
Khu biệt thự số một, vẫn là khu biệt thự của anh, tạm thời thành nơi dừng chân của mấy người họ.
“Anh Diêm, lại còn phiền anh đích thân tới, thật ngại quá…”
Tại sân bay Quốc tế thành phố Cảng, Diệp Phàm đứng ở cổng lên máy bay, không ngờ lại gặp Diêm Thiết Sơn.
“Cậu không cần khách sáo, đây là nhân sâm rừng trăm tám mươi năm tuổi, cậu cầm đi, nói không chừng sẽ có tác dụng”.
Diêm Thiết Sơn cầm một hộp gỗ đưa cho Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm thấy khó xử, nhưng Diêm Thiết Sơn cương quyết đưa.
Diệp Phàm chỉ có thể nhận lấy, chân thành nói: “Đợi em về sẽ mời anh ăn uống bữa linh đình!”