*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng hiển nhiên Hàn Tuyết không phải đối thủ của cô gái kia, hai người vẫn cực kỳ lo lắng.
“Chịu tội đi!”
Cô ả gầm lên, nội lực tụ lại ở nắm đấm, đấm mạnh về phía Hàn Tuyết.
Bịch!
Lần này Hàn Tuyết bị đánh bay, ngã bệt xuống đất.
Khụ khụ...
Người Hàn Tuyết run lên, khóe miệng cô chảy máu.
Gương mặt ả ta âm lạnh, bước chân đạp mạnh xuống đất lao tới, đôi chân thon dài giơ cao lên đá xuống đầu Hàn Tuyết.
“Chị...”
“Tiểu Tuyết...”
Hàn Tử Di sợ bật hét thành tiếng, Hàn Tại Dần thì xông đến.
“Yến Nhi, dừng tay!”, lúc này Thu Lam mới lên tiếng, phất tay một cái.
Cô gái đang đá cao chân trên không đột nhiên bị kéo về, tuy chỉ nửa mét nhưng cũng đủ khiến người khác há hốc mồm kinh ngạc, Hàn Tại Dần đang chạy tới phải hoảng hồn sững lại.
“Cái này... mình hoa mắt sao?”, Hàn Tại Dần kinh hãi, không thể tin được.
Hàn Tuyết đỡ hơn nhiều, dù sao thì ở Bắc Tạng cô đã thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không thể thấy.
“Hừ, nên biết núi cao ắt có núi khác cao hơn, sư phụ của tôi bằng lòng dẫn chị đi, đó chính là phúc phận của chị!”, cô ả hừ lạnh, về lại bên cạnh Thu Lam.
“Tiểu Tuyết, con sao rồi?”
Hàn Tại Dần chạy tới đỡ Hàn Tuyết dậy, nóng lòng hỏi.
“Bố, con không sao...”
Lau đi vệt máu bên khóe miệng, Hàn Tuyết đứng thẳng người nhìn Thu Lam đang bước đến, nhẹ giọng nói: “Cô Thu, có chuyện tôi muốn nói cho cô biết, chồng tôi là cao thủ, là hóa kình tiểu tông sư, tôi không muốn gây sự nhưng cũng không sợ bị gây sự!”
Cuối cùng Hàn Tuyết vẫn phải lấy Diệp Phàm ra, không còn cách nào khác, Thu Lam này làm sư phụ, chắc chắn còn lợi hại hơn.
“Hóa kình tiểu tông sư?”, Thu Lam dừng lại mấy giây.
“Ha ha ha...”
Cô gái kia phì cười, nhìn Hàn Tuyết châm biếm: “Một tiểu tông sư nhỏ bé mà thôi, không ngờ các người thực sự lấy tiểu tông sư ra để gọi, xem ra võ đạo ở bên này mai một quá lâu, đến cấp bậc cũng quên rồi, thật là đáng tiếc đáng buồn!”