*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phàm hắng giọng, không biết phải nói thế nào.
“Cậu em Diệp, chúng ta cũng xem như đã kề vai chiến đấu, cũng có duyên phận quen biết, có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải giấu giấu giếm!”, Âu Dương Hải cười lớn nói.
“Đúng vậy cậu em Diệp, có lời cứ nói, chỉ cần không bảo chúng tôi đổi họ, cứ nói thẳng ra là được, ha ha ha…”, Âu Dương Vĩ cũng cười lớn nói.
Diệp Phàm hít sâu một hơi, nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: “Tôi muốn thành lập một thế lực, cần có các vị giúp sức, không biết các vị đại ca nghĩ như thế nào!”
“Anh, anh muốn thành lập thế lực?”, Âu Dương Ngọc Quân hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, tình hình sau này sẽ càng khốc liệt hơn. Nếu người trong núi Thập Vạn xông ra mà thực lực chúng ta lại có hạn, thế thì rất khó chống đỡ!”, Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cậu em Diệp Phàm nói có lý, tương lai chắc chắn sẽ liên tục có những trận chiến lớn, máu đổ triền miên, chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị trước!”
“Chuyện này này thì tôi không có ý kiến gì, thành lập một thế lực lớn mạnh, tương lai bảo vệ một phương!”
“Nói đúng lắm, chuyện này tôi cũng đồng ý…”
Liên tiếp có người đồng ý, mặc dù những người này đã bị giam giữ nhiều năm như vậy, nhưng ai cũng có tinh thần chính nghĩa!
Trong lòng Diệp Phàm cũng cảm động, anh có thể dự đoán được, dù đã tìm được Hộ Long Nhất Tộc.
Nhưng những người từ núi Thập Vạn bước ra cũng sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho xã hội này, thậm chí là “tai hoạ”.
“Anh, em ủng hộ anh vô điều kiện, về chuyện thành lập thế lực gì đó, anh nói thử xem?”, Âu Dương Ngọc Quân hơi phấn khích nói.
“Thánh Môn!”, Diệp Phàm trầm giọng nói!
“Thánh Môn?”
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau sau đó lại nhìn Diệp Phàm, tại sao anh lại muốn lấy cái tên như vậy.
“Bậc thánh hiền dùng lưng mình chống đỡ quang minh chính đại giữa đất trời, Thánh Môn hành hiệp làm chuyện trượng nghĩa!”, Diệp Phàm nghiêm túc nói.
“Được, vậy cứ lấy cái tên Thánh Môn này, cũng không tệ!”, Âu Dương Hải cười lớn nói.
“Vậy được, vậy cứ lấy tên Thánh Môn, vậy mong là mọi người sẽ trở thành bảy vị trưởng lão của Thánh Môn, có được không?”, Diệp Phàm cười lớn nói.
“Ha ha ha…”
Bảy người đều cười lớn, bọn họ đều là anh em bạn già bao nhiêu năm nay đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
“Cứ vậy đi, chúng ta sắp xếp theo độ tuổi, xếp theo thực lực thì thôi không cần, ý kiến mọi người thế nào?”. Âu Dương Hải cười nói.
“Đương nhiên là được!”
Ngay sau đó, bảy người lập tức thảo luận, rất nhanh đã bắt đầu sắp xếp theo độ tuổi.
Đại trưởng lão Âu Dương Phổ, nhị trưởng lão Âu Dương Hải, tam trưởng lão Âu Dương Đào, tứ trưởng lão Âu Dương Vĩ, ngũ trưởng lão Âu Dương Minh, lục trưởng lão Âu Dương Dũng, thất trưởng lão Âu Dương Kình Tùng.