*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Mặc Sanh giận dữ trực tiếp nói: “Con dẫn người xuống núi, đem đầu tên nghiệp chướng này về!”
“Không được, hiện tại con phải chuẩn bị cho cuộc thi đấu, không thể xuống núi!”. Ngô Diệu mở miệng nói.
Tiêu Mặc Sanh cau mày: "Vậy đợi sau khi thi đấu xong. con sẽ giết hắn, chỉ là để hắn sống lâu như vậy, con không cam tâm…”
“Ha ha, tất nhiên không để như thế, ta chuẩn bị phái Vĩ Tuấn dẫn người đi, lấy đầu của hắn!”. Ngô Diệu tàn nhẫn nói.
"Cửu trưởng lão, con nguyện ý đi cùng sư huynh Vĩ Tuấn!"
"Con cũng đi, người làm nhục Hồn Thiên Môn chúng ta còn chưa ra đời đâu, Diệp Phàm hắn dựa vào cái gì chứ?"
Ai nấy đều có khí thế hừng hực, thân là đệ tử của Hồn Thiên Môn, bọn họ đều vô cùng tự hào kiêu ngạo vì nó.
Lúc này, một người đàn ông cường tráng nhanh chóng chạy tới.
Người này cúi đầu đối với Ngô Diệu: "Sư phụ người tìm con!"
"Vĩ Tuấn con dẫn người xuống núi mang đầu tên nghiệp chướng này về!"
Ngô Diệu chỉ vào bóng người trên màn hình điện thoại, xem xong đoạn phim, sắc mặt Vĩ Tuấn trở nên lạnh lùng.
“Sư phụ người yên tâm, sỉ nhục Hồn Thiên Môn ta, hôm nay là mùng bảy, hắn sẽ sống không qua mười lăm đâu!”, Trần Vĩ Tuấn lạnh giọng quát khẽ.
“Sư huynh Vĩ Tuấn, tôi đi với anh, bắt hắn về lăng trì đến chết!”
“Đúng vậy, đạp nát từng khúc xương trên người hắn!”
“Được, ai tự nguyện đi đến báo danh cho tôi, nhưng thực lực không đủ thì không được đi!”, Trần Vĩ Tuấn quát nói.
Bên kia, trong sân nhà họ Hàn ở thành phố Cảng, Ngô Triết đang vô cùng thống khổ, cả khuôn mặt đều không còn.
Cả sân nồng nặc mùi máu tanh, Long Lân của Diệp Phàm đâm từ đỉnh đầu của Ngô Triết xuống.
Âm thanh gào thét của Ngô Triết dừng lại đột ngột, trong mắt gã ta không có một tia oán giận, có chăng chỉ là được giải thoát!
Diệp Phàm quay đầu nhìn Hà Khôn, nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng.
Nụ cười này khiến người ta rùng mình, giống như thần chết đang mỉm cười.
"Diệp...Diệp Phàm, tao không có đụng vào người phụ nữ của mày, những người nhà họ Hàn này không phải là người thân của mày mà, bọn họ tự nói đó, mày tha cho tao, tao đảm bảo Vạn Chung Môn sẽ không có bất kỳ hiềm khích gì với anh!”
Hà Khôn lớn tiếng cầu xin, run rẩy vì sợ hãi.
“Thế sao?"
Diệp Phàm chỉ vào người nhà họ Hàn: "Bọn họ nói tao không phải người thân của bọn họ?"
"Đúng, đúng, đúng, bọn họ nói mày bị đuổi ra ngoài, không còn là người thân của mày, mà tao chỉ giết bọn họ, không có liên quan gì tới mày, đến một góc quần áo người phụ nữ của mày, tao cũng không có đụng vào!”
Ý chí sinh tồn của Hà Khôn cực mạnh, hắn ta sợ rằng Diệp Phàm không tin, hai chân đều đang run rẩy.
"Ăn nói bậy bạ, Diệp Phàm là con rể nhà họ Hàn tôi, chúng ta đều vô cùng coi trọng, sao có thể nói xấu, vu oan cho Diệp Phàm!"
Diệp Phàm còn chưa mở miệng, người nhà họ Hàn lập tức la lớn.
"Nói bậy, các người năm lần bảy lượt nói không liên quan đến Diệp Phàm, muốn giết Diệp Phàm thì đi giết những người thân của hắn, giết các người không có tác dụng lớn!”, Hà Khôn hét lớn, không ngờ người nhà họ Hàn lại phản bác lại mình.
"Cậu mới nói nhảm, Diệp Phàm mạnh như vậy, làm sao chúng tôi có thể chống lại cậu ấy?"
"Không sai, nhà họ Hàn chúng ta đều nghe lời Diệp Phàm, một người ngoài như cậu đừng có châm ngòi ly gián!”
"Đúng vậy, Diệp Phàm là con rể của nhà họ Hàn, chúng tôi sẽ không thờ ơ..."
Người nhà họ Hàn bảy người tám cái miệng, Hà Khôn tức đến độ suýt nữa nôn ra máu, Diệp Phàm đứng đó cười lạnh không thôi.
Những người nhà họ Hàn này bản tính thế nào anh vô cùng hiểu rõ, e rằng chuyện bắt Vu Hân Tuệ này chính là chủ ý của người nào đó trong nhà họ Hàn.
Tuy nhiên, anh không vội, nhà họ Hàn trong mắt anh chỉ như con kiến, đợi lát sau rồi tính sổ.
"Im hết cho tôi!"