*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa lúc này hai nơi trong nhà Âu Dương còn đang bốc cháy, hãm chân không ít nhân lực để chữa cháy, dẫn tới số lượng người truy kích nhóm Diệp Phàm thực ra không nhiều.
Bên ngoài rừng trúc, gas ô tô nổ vang không ngừng, cửa xe hai bên rộng mở, bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng tháo chạy.
Diệp Phàm cõng Âu Dương Ngọc Quân trên lưng nhảy mạnh vào một chiếc xe, Linh Hồ Uyển Nhi, Long Linh và Âu Dương Hải cũng cùng nhau nhảy lên.
Cửa xe không đóng chặt, xe lao ra như một mũi tên dời cung mà xông ra ngoài, chị em Lý Thanh Nguyệt, Lý Thanh Dương thì ngồi trên một chiếc xe khác.
"Ngăn bọn chúng lại, ngăn chúng lại..."
Âu Dương Nghị dẫn người đuổi theo ở phía sau, rống lên không ngừng.
“Ông bạn già, các người hộ tống đại thiếu gia rời đi trước, tôi ở lại giữ chân bọn chúng!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên hét lớn, tay trái nắm một sợi dây xích bằng thép, tay phải cầm một thanh mã tấu, liều mạng chống lại người nhà Âu Dương đang đuổi theo.
"Âu Dương Đào, ông cmn nhất định phải sống sót trở ra..."
Cho dù là Âu Dương Hải hay những người khác, từng người đều gào hét.
Âu Dương Ngọc Quân càng nhìn càng kích động, nước mắt lăn dài, đây đều là những cấp dưới nhiều năm của bố anh ta, đều là những người nhìn anh lớn lên.
“Chú Đào, sống trở về, cháu mời chú uống rượu, không về được, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cháu sẽ dùng đầu chúng rót rượu cho chú!”, Âu Dương Ngọc Quân khàn giọng gầm lên, ảnh hưởng đến vết thương đều nứt ra.
“Ha ha ha…”
Âu Dương Đào cười lớn: “Nói lại với đại ca, Âu Dương Đào tôi không làm ông ấy mất mặt!”
Giết!
Âu Dương Đào từ bỏ tất cả, trong lòng chỉ còn lại giết chóc, chỉ có liều mình chém giết mới có thể cản bước sự truy kích của Âu Dương Nghị.
Đôi mắt Âu Dương Ngọc Quân đong đầy lệ, anh ta biết Âu Dương Đào đã không thể quay lại nữa rồi.
Lòng căm thù đối với nhà Âu Dương càng mãnh liệt thêm vài phần, mấy chiếc xe việt dã nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, Âu Dương Nghị đứng đó căm tức, lửa giận dường như thiêu cháy ông ta.
Trong sân nhà Âu Dương, miệng Nam Cung Lăng đầy vị máu tanh ngọt, lại một lần nữa bị Âu Dương Thái Hồng đánh bay ra ngoài.
“Nam Cung Lăng, hôm nay ông đừng mơ có thể bước ra khỏi cửa nhà Âu Dương!”, Âu Dương Thái Hồng quát lớn, dứt lời liền bức ép tiến lên.
“Ha ha, hôm nay tôi đánh không lại ông, nhưng nếu như chạy thoát, ông lại có thể làm gì được tôi?”, Nam Cung Lăng cực kỳ xem thường.
“Hừ, ông không phải nói muốn quyết một trận sống chết sao? Vừa mở miệng liền muốn chạy, không ngại xấu hổ à?”
Âu Dương Thái Hồng ra tay công kích, Nam Cung Lăng không lựa chọn cứng rắn chống cự với một chưởng bắn tới này, thay vào đó lợi dụng sức mạnh từ đòn đánh này lùi về phía sau một khoảng rất xa, sau đó nhanh chóng xoay người thần tốc rời đi.